Ánh tà dương dần dần chìm xuống, tinh tú hiện lên, màn đêm bắt đầu buông xuống.
"Bồng!"
Ở giữa sân tu luyện của ma cung, Cổ Diêu nhắm hai mắt lại đánh ra một quyền, mặt đất bằng phẳng nhất thời trở xuất hiện cuồng phong, thanh thế khiến cho người khác phải sợ hãi.
Nhưng mà Cổ Diêu lại mở mắt ra, nhíu mày, tự nhủ:" Không phải thế này, vẫn chưa được!" Khi đánh ra quyền vừa rồi thì hắn cũng cẩn thận chú ý đến Tinh Khí Thần trong cơ thể của mình, nếu như ba thứ này có thể dung hợp hoàn mỹ với nhua thì có thể trong phút chốc đạt đến trạng thái cao nhất, xuất ra được lực lượng kinh người.
Nhưng mà bất kể là đấu khí hay là tinh nguyên của một người, tinh thần lực đều dao động liên tục, đây là một quá trình biến hóa, muốn bắt lấy nó để điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất không phải là dễ.
Điều kiện quan trọng nhất của lĩnh vực chính là vô chiêu, vô chiêu không phải chỉ đơn giản là bỏ qua hết mọi chiêu thức, nếu không thì sẽ không thể nào khó khăn đến thế. Trong lúc không sử dụng chiêu thức thì uy lực phải cường đại giống như khi sử dụng chiêu thức, thậm chí là còn phải mạnh hơn, đó mới chính là vô chiêu.
Từ chỗ Dracula trở về, trong lòng của Cổ Diêu đã có thêm một mục tiêu mới, lĩnh vực thần bí, cao cao tại thượng. Nó chính là cảnh giới mơ ước của không biết bao nhiêu người học võ, khả năng sử dụng lực lượng đến mức cuối cùng, nhưng hôm nay đã có thể phá vỡ được một góc của ngọn núi chắn đường, Cổ Diêu đã có thể thấy được một thế giới huyền ảo.
Mấy ngày liên tiếp sau đó Cổ Diêu đều cố gắng hết sức để tiêu hóa hết kinh nghiệm của Dracula, cho đến tận khuya mới rời khỏi sân tu luyện, nhưng đáng tiếc là thu hoạch không được nhiều lắm, hắn từ chỗ của Dracula chỉ thu được lý luận thôi, còn thực tế thì lại chẳng có chút đầu mối nào. Ngay khi Cổ Diêu định tiếp tục tu luyện thì vạt áo của hắn lay động, sau đó thì một cái trứng trông giống như hạt đậu nành rơi xuống đất, sau đó vỡ ra, một sinh vật nhỏ bay ra, vỗ cánh bay xung quanh Cổ Diêu, phần đuôi màu xanh biếc của nó phát ra huỳnh quang, trông giống như là sao trên trời vậy.
Cổ Diêu hơi ngẩn người:" Huỳnh Quang Phong?"
Huỳnh Quang Phong là một sinh vật thần kỳ, và nó cũng chính là sinh vật để Cổ Diêu và Thuần Vu Tuyền liên lạc. Khi nào nàng muốn tìm hắn thì sẽ dùng sóng cảm ứng của mẫu huỳnh quang khiến cho trứng Huỳnh Quang Phong nở. Bất kể là Huỳnh Quang Phong mẹ ở nơi nào thì Huỳnh Quang Phong con cũng có thể tìm được. Nếu như Huỳnh Quang Phong mẹ mà không phát ra sóng thì trứng sẽ không bao giờ nở.
Hôm nay cách trứng này nở ra chứng tỏ Thuần Vu Tuyền đang muốn tìm hắn.
Cổ Diêu thu hồi Huỳnh Quang Phong lại. Trong lòng cảm thấy khó khăn.
Thật sự phải liên hệ với tiểu ma nữ kia sao? Đây quả là một chuyện đau đầu!
Nhưng mà, ba năm quả thật là rất lâu, hắn không thể nào chờ được.
Quên đi. Đành phải đem hy vọng ký thác trên người của nàng. Dù sao thì bây giờ mình không còn là thằng nhóc như còn ở Thập Lý Trấn nữa, nàng không thể nào tùy ý đùa giỡn với mình. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì đánh, mà đánh không lại thì chạy. Có thể thoát khỏi sự truy kích của hơn mười ác ma mà còn sợ tiểu ma nữ kia sao.
Xem ra trong lòng có một bóng đen vẫn chưa thể xóa nhòa được, Cổ Diêu tự giễu. Cất bước đi ra ngoài. Đêm nay hắn không có ý định luyện đến khuya nữa. Nếu như có thể từ trong miệng của Thuần Vu Tuyền mà biết được đường trở về thì lúc đó sẽ phải rời khỏi Hàn Đan, tốt nhất là tranh thủ thời gian ở bên nàng.
Từ lúc gặp lại Cổ Diêu thì Hàn Đan kiên trì ở lại văn tâm các. Hy vọng mỗi thời khắc đều có thể được ở cùng với Cổ Diêu. Tà khôi cũng không lay chuyển được nàng nên không còn cách nào khác là tùy theo ý nguyện của nàng.
Trở lại văn tâm các, không thấy Hàn Đan và hai nàng kia. Chẳng lẽ ra ngoài ma cung đi dạo và mua sắm?
Phụ nữ luôn thích thế, nếu vậy thì chắc còn lâu mới về. Cổ Diêu nghĩ thầm. Hắn suốt ngày ở trong sân tu luyện, tam nữ cảm thấy nhàm chán cho nên đi ra ngoài chơi và mua sắc, hai ngày nay đều như thế, xem ra hôm nay cũng vậy.
Thôi không nghĩ nữa, đi tắm trước đã, vừa rồi tu luyện tốn không ít sức lực, người lại đầy mồ hôi thật là khó chịu.
Cổ Diêu đi về phía ôn tuyền ở văn tâm các, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, những lời của Dracula khiến cho hắn mấy ngày gần đây có khuynh hướng nhập ma.
Hắn suy nghĩ đến mất hồn, quên hết mọi chuyện, đến khi có tiếng thét chói tai vang lên thì hắn mới tỉnh lại.
Sao lại có tiếng hét của nữ nhân? Nơi này ngoài tam nữ ra thì ngay cả thị nữ cũng không được phép vào.
Cổ Diêu cảm thấy ngạc nhiên, theo phản xạ mà nhìn về phía trước.
Trong làn sương mù dày đặc, chỉ thấy ba thân ảnh với các đường cong lả lướt như ẩn như hiện, các nàng đều có vóc dáng hoàn mỹ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, núi non nhấp nhô, làn da mịn màng tỏa ra sức sống thanh xuân, mà các nàng lại ở cùng một chỗ, mỗi người một vẻ, chẳng phân cao thấp, đều đẹp vô cùng, sức hấp dẫn tăng lên kinh hồn. Máu mũi của Cổ Diêu suýt tí nữa là tuôn như suối rồi, ặc, không phải là Đan Đan và hai nàng sao, chuyện gì thế này?
Hiển nhiên đây là một bộ mỹ nữ dục đồ, mà cảnh này còn hấp dẫn hơn cả ở Thiên Hương Lâu gấp mấy lần, cả ba nàng đều là các mỹ nữ quốc sắc thiên hương.
Tiếng hét chói tai lúc nãy là của Đông Phương Lộ, nàng còn tiện tay ném luôn cả chiếc khăn trên người của mình, nhưng sau đó phát hiện ra là không còn gì dùng để che nữa nên vội vàng nhảy xuống nước, nhưng trong lúc nàng xoay người nhảy xuống thì đã lưu lại cảnh xuân tươi đẹp vô biên.
" A, Cổ Diêu ca ca, ca ca trở lại sớm thế, lại đây cùng tắm nào!" Hàn Đan đối với Cổ Diêu hoàn toàn không có chút phòng ngự, mà còn phất tay kêu hắn đến khiến cho đầu óc của hắn quay cuồng giống như thiếu oxy lên não vậy, gần như bất tỉnh.
Ngay cả Đan Đan cũng đã phát triển hoàn mỹ như thế rồi, thật là giết người mà!
Cổ Diêu vô cùng xấu hổ:" A, không , lần sau đi, lần sau ..."
Hắn đột nhiên cảm giác được những lời này có vẻ không hợp và có chút gì đó không ổn, nhưng mà lại không dám tiếp tục bổ sung thêm, quay đầu chạy ra ngoài.
Đông Phương Lộ kéo Đoan Mộc Tình, vốn không có phản ứng gì, xuống nước, oán giận:" Tiểu Tình, lúc nãy ngươi sao vậy? Ài, đều bị xem hết rầu!"
Trước kia khi ở tại quận Lan Tư, Đoan Mộc Tình lúc đó còn là tế phẩm cho Cổ Diêu, không có năng lực hành động, ngay cả việc vệ sinh thân thể của nàng cũng do Cổ Diêu làm thay, đã sớm bị xem hết rồi vì thế khi thấy hắn nhìn thấy thì nàng lại không có cảm giác gì, hoàn toàn không có tị hiềm gì.
Đông Phương Lộ ở một bên tiếp tục lẩm bẩm:" Ta nói rồi mà, hắn là một con dê chính hiệu, Tiểu Tình, bây giờ ngươi tin ta chưa?"
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn cơm thì không khí xấu hổ cũng không có mất đi.
Đầu bếp của văn tam các không tệ, các món ăn nóng hổi được đưa lên, một bữa cơm thịnh soạn, mùi vị hấp dẫn, khiến cho người đang đói càng bị hấp dẫn thêm. Có thể trở thành đầu bếp cho yêu nguyệt công chúa dĩ nhiên đều phải là những đầu bếp nổi danh của thâm uyên rồi.
Nhưng mà Cổ Diêu thì cứ cắm đầu vào chén cơm của mình mà bào, các món ngon trên bàn không hề đụng đến, cho đến khi hắn cảm giác được một cơn đau được truyền đến từ mu bàn chân.
" Ay da!" Cổ Diêu không nhịn được mà kêu lên, đó chính là Đông Phương Lộ ngồi ở đối diện giẫm lên chân của hắn, Đông Phương tam tiểu thư thật là hạ thủ không lưu tình mà.
Cổ Diêu có chút bất an, ngẩng đầu lên:" Cô làm gì thế!"
Khuôn mặt của Đông Phương Lộ vẫn còn ửng đỏ, không biết là vì vừa mới tắm xong hay là vì lý do khác, nhưng mà nó lại khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp, Đoan Mộc Tình và Hàn Đan cũng thế, Cổ Diêu nhìn ba nàng, nhớ đến tình cảnh kiều diễm lúc này, lập tức ngây người, điều này hoàn toàn trái ngược lại với khuôn mặt nhăn nhó vì đau lúc nãy.
Đông Phương Lộ hung hăng liếc hắn:" Không được nghĩ!"
Cổ Diêu vội nói:" Ta không phải là nghĩ đến ..., ta chỉ định nói là đêm nay mặt trời, ặc không là, là mặt ... Mặt ... Cái mà ... Mặt trăng hôm nay tại sao lại sáng thế nhỉ?"
Đoan Mộc Tình bật cười khì khì, Cổ Diêu nói lấp cũng quá là ngây thơ, xem ra hắn đã bị Đông Phương Lộ dọa đến nỗi quẫn bách rồi.
Hàn Đan thì lại đoan trang nói:" Cổ Diêu ca ca đó là vì gần đến rằm rồi!"
Cũng may là Đan Đan vẫn còn ngây thơ một chút, nếu như nàng cũng giống như Đông Phương Lộ thế thì chết chắc rồi, Cổ Diêu thầm nghĩ như thế.
Đêm đó, hình ảnh tam nữ cùng tắm không ngừng hiện lên trong đầu của hắn khiến cho hắn không thể nào ngủ được.
Ngoại trừ thân thể hấp dẫn ra thì Cổ Diêu càng động tâm hơn chính là sự hài hòa, có thể cùng mọi người ở chung một chỗ, vĩnh viễn như thế, thật là tốt biết mấy!
Đáng tiếc, không chừng cũng sắp phả rời khỏi Hàn Đan rồi, hơn nữa sau khi trở lại tạp địch đại lục thì Đông Phương Lộ chắc chắn cũng sẽ rời đi.
Nhớ đến từng khoảnh khắc ở bên hồng phát mỹ nữ, ở ác ma đảo và ma giới đồng cam cộng khổ, hỗ trợ lẫn nhau, Cổ Diêu cảm thấy buồn vô cớ.
Lúc này thật là tốt biết bao, Cổ Diêu thậm chí muốn bỏ qua việc tìm đường về tạp địch đại lục, nhưng nếu như làm như thế thì quá ích kỷ, hắn không nghĩ cho Đông Phương Lộ thì cũng phải nghĩ cho Đoan Mộc Tình, ngoài ra ở bên kia còn có rất nhiều chuyện chờ hắn giải quyết, mối thù của hai tỷ đệ Ngã Vi Nhi, tìm truyền nhân cho tiêu dao môn, những việc đó hắn không thể nào không quan tâm được.
Huỳnh Quang Phong lại bay ra, vờn quanh trước mặt Cổ Diêu, nó không thể chờ được nữa, nó cần phải đi tìm mẫu thân của mình.
Đáng tới, cuối cùng cũng đến, không thể nào trốn tránh được, Cổ Diêu thở dài, lưu lại trong phòng một mảnh giấy nhỏ sau đó hắn đi theo Huỳnh Quang Phong ra ngoài.
Ở bên ngoài ma đô Cổ Diêu gặp được Thuần Vu Tuyền, nàng vận một chiếc váy trắng như tuyết, dưới ánh trăng lung linh trông giống như một tiên nữ xuất trần, nhưng Cổ Diêu biết, tuyệt đối không thể để cho vẻ bề ngoài của nàng mê hoặc.
Con mắm này còn ác hơn cả rắn độc nữa.
Nhưng mà, cứ tiến lên vậy, chắc sẽ an toàn thôi.
Cổ Diêu nói:" Ta ứng theo ước hẹn mà đến, cô muốn ta giúp việc gì?"
Thuần Vu Tuyền mỉm cười, không trực tiếp trả lời:" Đi theo ta, chúng ta đến tầng sâu nhất của Thâm Uyên --- Phiêu Di Không Gian!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 14 - Chương 13: Huỳnh quang phong
Quyển 14 - Chương 13: Huỳnh quang phong