"Ha ha ha, chúng ta xuất phát!"
Hiên Viên Tam Quang đứng ở đầu thần phong hào, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
Linh vân cũng đắc ý chạy tới chạy lui trên boong tàu, trông giống như là một con chuột túi vậy. Miệng thì ngâm nga một điệu hát, thanh âm trong như chuông bạc, nghe rất êm tai.
Tâm tình của hai sư đồ vô cùng tốt.
Từ sau khi ở ác ma đảo trở về thì Hiên Viên Tam Quang vẫn thường xuyên đến sòng bạc để tiêu khiển, nhưng lại có cảm giác rất là vô vị. Bởi vì nếu như so với việc đem sinh mạng mình ra để đặt cược thì tiền tài quả là chẳng đáng gì.
Linh Vân sau khi hoàn thành được giấc mộng của mình thì luôn nhớ mãi không quên, cả ngày liên tục hỏi sư phụ khi nào mới ra biển lần nữa khiến cho Hiên Viên Tam Quang vô cùng phiền lòng.
Đánh cuộc tựa như là một thứ gì đó kích thích tột cùng, khi đặt cược càng lớn thì càng khó thu tay lại.
Thật không ngờ chỉ chưa đến nửa tháng là đã tái ngộ Cổ Diêu, hơn nữa hắn còn mang đến một tin tức tốt.
Có gì còn kích thích hơn cả việc đến ác ma đảo!? Đáp án đó chính là đi đến một nơi không biết trước.
Thử tưởng tượng xem, đó là một vị diện khác, trong bọn họ không ai biết rõ về vị diện đó, cách một lớp diện sa, vụ lý khán hoa, vị diện đầy thần bí kia đúng là vô cùng hấp dẫn, điều đó khiến cho máu cờ bạc của Hiên Viên Tam Quang và Linh Vân sôi trào. Cổ Diêu không cần phải mở miệng thuyết phục bọn họ, dưới sự hấp dẫn trí mạng này họ không chút chần chừ, do dự cùng tiến bước trên một lữ trình mới.
Thầy trò hai người quả là đặc biệt, đến tính mạng cũng đem ra để đặt cược.
Cũng như Hiên Viên Tam Quang nói, có đổ mà không dám đổ thì chính là con rùa con.
Trong cuộc hành trình này dĩ nhiên là không thể chiếu được Chiến Thiên. Một không gian mới, có lẽ sẽ có nhiều cao thủ và sinh vật, đó đều là những đối tượng mà hắn muốn khiêu chiến.
Vì vậy đoàn người lại một lần nữa tiến đến ác ma hải vực. Lần này trong dự tính của Cổ Diêu cũng có thêm hai đồng đội mới - Phong Điên Nhị Quái.
Hai vị tuyệt thế cường giả, tuy tinh thần có chút vấn đề nhưng nếu như không lợi dụng thì chẳng khác nào là kẻ ngốc.
Phong điên nhị quái có nói bọn họ sẽ lấy ác ma đảo làm nơi chiến đấu một thời gian, do đó có lẽ họ còn chưa rời đi.
Ác ma hải vực vẫn hiểm ác như cũ, nhưng tất cả mọi người đều có kinh nghiệm. Hơn nữa tâm lý cũng đã sớm thích ứng, bởi vậy cho nên hành trình cũng không có gian nan như lần đầu.
Hơn nửa tháng, mọi người cuối cùng cũng đến được thế ngoại tiên cảnh.
Ở hải vực gần đảo thượng kinh đào nộ lãng, lam đạo phu và thái luân tư đang kịch chiến.
Nhóm người Cổ Diêu không dám đến gần, cuộc chiến ở đẳng cấp này bọn họ không có khả năng để quấy nhiễu, nếu như bị dính vào thì đúng là đã gặp phiền toái lớn, tốt nhất là nên đứng ở đằng xa mà chờ.
Cuộc chiến giằng co hơn nửa giờ mới chấm dứt. Đứng ở trên bờ mọi người vẫn nghe được cuộc khẩu chiến của phong điên nhị quái. " Thủy lão quái, lần này là ta chiếm thượng phong, ngươi phải chấp nhận!"
"Phi, Phong lão quái, ngươi chiếm thượng phong cái gì, rõ ràng là cân tài cân sức, không, tính ra thì ta chiếm phần hơn, đừng quên chính là ngươi đưa ra yêu cầu tạm dừng trước. Rõ ràng là khí lực đã tiêu hao nhiều!"
" Ta không có khí lực. Ngươi không nhận thấy mình ngu quá sao? Bộ ngươi không thấy bạo phong liên hoàn của ta sao, không có khí lực mà có thể lợi hại như vậy sao? Thiếu chút nữa là ngươi đã không chống đỡ được rồi!"
" Đó chính là dụng ý của ta. Sau khi ngươi sử dụng chiêu thức đó thì khí lực nhất định sẽ giảm! Cho nên ta mới cố ý yếu thế khi tiếp chiêu đó, sau đó sẽ phản kích lại, ai ngờ ngươi vừa sử dụng chiêu thức đó xong thì bảo tạm dừng, nếu không thì cũng chẳng thắng thế được như vậy!"
Lam đạo phu và thái luân tư từ trên chiến trường đi xuống vẫn tiếp tục khẩu chiến không ngừng, không ai nhường ai.
Nhìn thấy đám người của Cổ Diêu thì phong điên nhị quái kinh ngạc:" Này, tiểu tử, ngươi lại đến nữa?"
Cổ Diêu cười nói:" Nhị vị tiền bối, chúng ta lại gặp nhau."
Song phương gặp nhau lần đầu thì Cổ Diêu đã thi triển công phu vỗ mông ngựa đã được tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh cho nên có thể nói phong điên nhị quái cũng có hảo cảm đối với hắn.
Thái Luân Tư nói:"Này, tiểu tử, ngươi lại đến ác ma đảo làm gì?"
Lam nói phu cũng nói:"Đúng vậy, đến đây lúc nào? nhìn thấy chúng ta mới vừa rồi địa quyết đấu rồi không, tiểu tử, ngươi nói xem vừa rồi chính là ta thắng nhưng là Phong lão quái lại không chịu nhận thua!"
Thái Luân Tư vừa nghe xong lúc này phản bác nói:"Sai sai sai, rõ ràng lúc này chính ta đã đánh cho Thủy lão quái đến nổi không chống đỡ được, tiểu tử, ngươi nói xem?"
Lam đạo phu nói:" Sư phụ của ta nói qua, chiêu thức cuối cùng của ai mạnh mẽ hơn thì cuối cùng người có có quyền cười!"
Thái Luân Tư không cam lòng yếu thế:" Sư phụ của ta cũng nói qua, song phương chiến đấu thì ai có thể đoạt được tiên cơ thì có thể giành được thắng lợi!"
" Kiến giải của sư phụ ngươi quả là sai lầm, khí lực cuối cùng quan trọng hơn, nếu như chiếm được tiên cơ mà chỉ sau hai ba chiêu đã mệt muốn chết rồi thì làm sao có thể cùng người khác đánh tiếp?"
" Sư phụ của ngươi mới là sai lầm, nếu như không ngăn cản được công kích của người khác thì khí lực có nhiều cũng vô dụng, còn nói chi đến cái khác, khi chiếm được tiên cơ phải một chiêu mà hạ gục đối thủ không cho hắn cơ hội phản công!"
Phong và Thủy là hai nguyên tố hoàn toàn khác nhau.
Phong rất nhanh, có lực sát thương rất lớn, bạo phong trong nháy mắt có thể phá hủy vạn vật.
Thủy ôn nhu, nhưng liên tục không dứt, trừu đao diệc bất năng đoạn.
Một có lực công phá mạnh, một có sức bền, mỗi bên đều có sở trường riêng, khó phân cao thấp.
Sư phụ của Lam đạo phu cùng Thái Luân Tư cũng đều là chi phối giả, từ nhỏ họ đã được ý niệm của sư phụ quán thâu, thâm căn cố đế, không ai muốn yếu thế, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Cứ tiếp tục khẩu chiến thế này cũng không có kết quả, cuồi cùng ánh mắt của bọn họ tập trung lên người Cổ Diêu, chờ đợi kết luận của hắn.
Cổ Diêu vội ho một tiếng:" Nhị vị tiền bối, ai mạnh ai yếu, vãn bối có ánh mắt thiển cận không dám vọng động kết luận, nhưng có thể kết luận một điều chính là nhị vị chính là tuyệt đại cao thủ của toàn bộ đại lục."
Cổ Diêu đương nhiên sẽ không dại dột gì mà đắc tội một bên, nên xảo diệu né tránh vấn đề, hơn nữa còn đề cao bọn họ.
Lam đạo phu và thái luân tư nghe thế thì mới chịu dừng, hoàn toàn quên đi việc đang chờ Cổ Diêu nhận xét xem ai cao ai thấp, vui vẻ cười ha hả:" Tiểu tử, quả nhiên là rất tinh mắt, tốt, tốt, rất tốt!"
" Đáng tiếc ... " Cổ Diêu nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:" Trên đời này cũng có người không phục nhị vị tiền bối."
Lam đạo phu và thái luân tư nghe thế thì nhíu mày, đồng thanh nói:" Là ai?"
" Là một cao thủ vô danh, hắn không những không xem nhị vị tiền bối là thiên hạ đệ nhất mà lại còn khẩu xuất cuồng ngôn!"
Phong điên nhị quái nhíu mày càng sâu hơn:" Cuồng ngôn như thế nào?"
Cổ Diêu tỏ vẻ khó khăn, ấp a ấp úng:" Cái này, lời nói của hắn có chút khó nghe, không nên đến tai nhị vị tiền bối."
Phong điên nhị quái bị hắn dẫn đi như thế rồi thì làm sao lại không nóng lòng muốn biết đây, lập tức thúc giục:" Tiểu tử không cần để ý, cứ nói đi, không sao?"
Cổ Diêu nói:" Hắn nói, nhị vị tiền bối trong mắt của hắn chẳng khác nào hai con kiến, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp chết. Cái gì mà Phong hệ chi phối giả, chỉ cần hắn thổi một hơi thôi là chẳng khác nào một con diều bay về phương trời nao, Thủy hệ chi phối giả là cái vật gì, chỉ hắn phun một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm chết rồi!"
"Tức chết ta rồi! tức chết ta rồi!" Phong điên nhị quái đều là những người cực kỳ coi trọng mặt mũi, làm sao có thể chịu được sự chế nhạo như thế chứ. Nghe thế thì râu dựng mắt trừng, cơn giận lên đến đỉnh điểm, hận không thể lập tức đem cái tên "Cao Thủ Vô Danh" Kia xé thành nhiều mảnh nhỏ.
Cảm nhận được cơn giận của hai chi phối giả, ác ma đảo cũng không bình tĩnh, cuồng phong bạo phát, sóng dữ quay cuồng, tình cảnh khiến cho người khác nhìn thấy phải khiếp sợ.
Chỉ có thịnh nộ mới có thể tạo ra được thanh thế như thế, thực lực của chi phối giả cũng không phải chỉ là thổi phồng.
Cổ Diêu cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa, càng làm cho lửa giận của hai người càng tăng thêm:" Đúng rồi, tên kia còn nói là nhị vị tiền bối đều là những người không có đầu óc, hoàn toàn không xứng đáng với thanh danh, xem ra thanh danh đó chẳng qua cũng chỉ là hư danh!"
Phong điên nhị quái gần như giống với người ngốc, nhưng cả đời họ căm hận nhất chính là người khác nói đầu óc của mình có vấn đề, nghe thế thì lại càng cuồng nộ, bão táp, sóng lớn ngoài khơi càng mãnh liệt, một con sóng thần nổi lên ở gần ác ma đảo.
Cổ Diêu thở dài:" Ài, đáng tiếc là vãn bối quá kém cỏi, không thể nào giáo huấn được cái tên không biết trời cao đất rộng kia, nhưng tuyệt đối không thể nào để cho người khác xúc phạm đến thần tượng của mình cho nên mới lập tức đến ác ma đảo để tìm nhị vị tiền bối."
Thái Luân Tư không thể nhịn nổi, bị người khác xem thường như thế chính là sỉ nhục lớn nhất mà lão nhận được từ lúc đào chời đến giờ:" Thật là đáng chết, mau, tiểu tử, lập tức đưa chúng ta đi tìm hắn, ta nhất định phải cho bạo phong xé hắn thành ngàn mảnh!"
Lam đạo phu cũng phẫn nộ:" Ta muốn cho hắn trầm mình dưới nước, để cho hắn biết thế nào là sức mạnh của nước!"
Cổ Diêu nghe thế thì không thể nào không lộ ra một nụ cười đắc ý được, hiển nhiên là "Cao Thủ Vô Danh" kia hoàn toàn không tồn tại.
Hắn khiêu khích hai người phong điên nhị quái chính là muốn có được sự giúp sức của bọn họ.
Ai cũng có khuyết điểm, phong điên nhị quái rất chú trọng đến mặt mũi, đây cũng chính là nhược điểm của họ, chịu phải kích thích này bọn họ chắc chắn là đã bị cắn câu.
Có được sự tương trợ của họ thì tỷ lệ thành công của hành trình này tăng lên rất nhiều.
Hai vị chi phối giả có thực lực cường đại, quá tuyệt vời!
Đoan Mộc Tình, hãy chờ ta, nhất định chúng ta sẽ gặp lại!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 11 - Chương 22: Thiêu bát ly gian
Quyển 11 - Chương 22: Thiêu bát ly gian