DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 671: Trận đại chiến thông thiên đang đến

Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Nhã Dịch Thần Quân chớp chớp mắt hỏi.

- Không sai, đến thời điểm nọ, đối với U Minh Huyết Ma, ta sẽ chỉ lưu lại cho hắn đủ chân nguyên để bố trí U Minh Huyết Hải và thi triển U Minh Huyết Ngục.

Huyền Vô Thượng gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Giờ này chắc hẳn Lạc Bắc đã tiếp cận đỉnh điểm tầng thiên kiếp thứ ba rồi, uy lực của công pháp hắn tu luyện lớn hơn công pháp bình thường rất nhiều, ta cũng chỉ có tới tầng thiên kiếp thứ tư thì mới có đủ chắc chắn khắc chế hắn được.

- Vậy U Minh Huyết Ma cùng với ngươi khi nào có thể đạt đủ yêu cầu?

Nô Thú Thần Quân nhìn Huyền Vô Thượng, hỏi.

- Chính là hôm nay.

Huyền Vô Thượng thản nhiên cười cười.

Trong Giới Niết Bàn, Lạc Bắc đang đứng dưới Thông Thiên Diệu Thụ.

Từng đóa từng đóa hoa sen màu vàng kim nở rộ bên người Lạc Bắc theo từng nhịp hắn hít thở, rồi lại biến đi rất nhanh, tựa như những bọt nước mộng ảo.

Lạc Bắc vẫn đứng nhắm mắt lặng im nơi đó, thình lình, dường như cảm nhận được điều gì, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Côn Lôn.

Sau đó thân hình Lạc Bắc chợt động, như xé rách hư không biến mất khỏi nơi này.

Phía hậu sơn Nga Mi, lưng chừng núi có một sơn cốc quanh năm lượn lờ một làn hương thuốc như không như có.

Tận cùng sơn cốc có một phòng chế thuốc. Trong phòng, Đông Nhan đang ngồi xếp bằng trước lò đan, chợt một cơn gió nhẹ đẩy cửa ra, Lạc Bắc từ bên ngoài bước vào.

Đông Nhan bỏ một gốc cây dược thảo màu tím trong tay xuống, cười nhè nhẹ:

- Lạc Bắc, sao hôm nay có rảnh đến thăm ta thế?

- Gần đây ta vẫn luôn ở bên ngoài, đúng là lâu rồi không gặp mặt cô.

Lạc Bắc cũng cười cười, nói:

- Khó có được chút thời gian rảnh rỗi, tất nhiên phải tới thăm đại công thần đối kháng Thiên Lan Hư Không của chúng ta rồi.

- Công thần lớn nhất là ngươi đấy chứ.

Đông Nhan bình thản cười một tiếng, rồi nhìn Lạc Bắc, tựa như biết trong lòng hắn đang có tâm sự, bèn hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

- Mới rồi ta cảm thấy thiên địa nguyên khí biến hóa một cách kịch liệt ở phía Côn Lôn.

Thần sắc nhẹ nhàng trên gương mặt Lạc Bắc dần dần biến mất, hắn nói tiếp:

- Xa đến thế này mà ta vẫn có thể cảm thấy một cách rõ ràng, hơn nữa Tinh Thần nguyên khí bị tác động với một số lượng kinh người như thế, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Huyền Vô Thượng đang độ thiên kiếp thứ tư. Với một người như hắn, một khi độ thiên kiếp thì không có lý do gì không thành công được.

Đông Nhan chớp mắt, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc:

- Nói như thế, thời điểm quyết chiến giữa Thiên Lan Hư Không với chúng ta cũng tới gần rồi phải không?

- Có sự gia nhập của Trạm Thai Thanh Minh tiền bối, càng kéo dài thì ưu thế của bọn chúng lại càng nhỏ hơn, vả lại bọn chúng nhất định sẽ lo lắng với tốc độ tăng trưởng tu vi của ta, sợ vạn nhất ta gặp được điều gì đó may mắn, sẽ vượt xa tu vi của Huyền Vô Thượng, cho nên chắc chắn sau khi Huyền Vô Thượng tới tầng thiên kiếp thứ tư, hắn sẽ không chờ được nữa.

Lạc Bắc gật đầu:

- Chắc chắn bọn chúng sẽ nhanh chóng quyết định quyết chiến với chúng ta.

Đông Nhan nhìn vào hai mắt của Lạc Bắc:

- Vậy hôm nay ngươi đến tìm ta có chuyện đặc biệt gì?

- Chúng ta quyết đấu cùng Thiên Lan Hư Không, lạc quan mà nói thì chúng ta có tận hết sức, phần thắng nhiều nhất cũng chỉ năm - năm, nhưng điều mà ta lo nhất chính là Hoàng Vô Thần, hắn ẩn náu lâu đến như thế, hiện đang nắm giữ lực lượng thế nào, chúng ta khó thể tưởng tượng nổi. Có lẽ hắn cũng đang chờ đợi một cơ hội mà chúng ta với Thiên Lan Hư Không đánh đến lưỡng bại câu thương. Cho nên dù chúng ta có đánh bại được Thiên Lan Hư Không cùng chưa chắc sẽ là kẻ thắng sau cùng. Biết đâu lần gặp này chính là vĩnh biệt.

Lạc Bắc lẳng lặng nói:

- Ta còn một điều lo lắng, chính là tiểu Trà và Hoài Ngọc.

- Tiểu Trà và Hoài Ngọc?

Đông Nhan hít sâu một hơi, hỏi lại.

- Tác dụng của cô chính là ở nơi đây, không phải là đấu pháp trực tiếp với người khác, mà là thay ta bảo hộ cho hai người này. Tu vi của tiểu Trà và Hoài Ngọc không cao, không phát huy được bao nhiêu tác dụng trong khi đại chiến, nếu để các nàng cùng đi, ngược lại chỉ làm phân tâm chúng ta, nên ta sẽ để các nàng ở lại.

Lạc Bắc nhìn Đông Nhan, nghiêm túc nói:

- Nhưng ta hiểu tính tình của hai nàng. Ta không cho hai nàng đi, hai nàng chắc chắn sẽ không đi, có điều vạn nhất ta ngã xuống trong lần quyết chiến này, các nàng nhất định sẽ liều chết với bọn người Thiên Lan Hư Không. Hai người các nàng đã làm quá nhiều chuyện cho ta, lại có tình ý với ta nữa, ta nợ hai nàng ấy nhiều lắm, cho nên ta hy vọng lúc ta không còn nữa thì các nàng vẫn có thể tiếp tục sống tốt. Ta nghe nói Dạ Ma Thiên, phụ thân của cô biết luyện chế một loại đan dược có thể khiến người ta quên đi những chuyện trong quá khứ...

- Loại đan dược này tên là Thái Thượng Vong Tình, ta cũng biết luyện chế.

Đông Nhan ngắt lời Lạc Bắc định nói:

- Lạc Bắc, ngươi định nhờ ta chuẩn bị loại đan dược này để một khi ngươi chết, ta giúp ngươi làm cho tiểu Trà và Hoài Ngọc quên ngươi đi, để các nàng tiếp tục sống vui vẻ phải không? Lạc Bắc làm như vậy không giống với phong cách hành sự của ngươi, trước kia cho dù là đối thủ lợi hại đến đâu, ngươi cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao liều mạng đánh chết đối thủ, chứ chưa bao giờ suy tính đến việc sau khi ngươi chết sẽ thế nào.

- Các nàng chính là vướng mắc của ta, chỉ có bỏ đi được vướng mắc, ta mới có thể thỏa sức liều mạng với đối thủ hơn, cơ hội sống sót mới càng nhiều hơn.

Lạc Bắc cười cười.

Đông Nhan cũng cười, nhưng chợt nghiêm lại:

- Nhưng mà Lạc Bắc, một khi ngươi chết, bên thắng lợi sẽ là Thiên Lan Hư Không, vậy ngươi làm sao đảm bảo hai nàng sẽ được sống tiếp?

- Bọn chúng chắc chắn sẽ đối xử rất lễ độ với cô, một đại sư chế dược nghìn năm khó gặp như cô, chắc chắn bên nào cũng đều phải quý trọng.

Lạc Bắc lại nhìn Đông Nhan, nói:

- Nếu cô ra mặt yêu cầu bọn chúng để tiểu Trà và Hoài Ngọc được sống bình yên, nhất định chúng sẽ làm như thế.

Đông Nhan gật đầu rất thẳng thắn:

- Tốt, ta đồng ý với ngươi.

- Đa tạ.

Lạc Bắc nhìn cô gái yêu tộc phóng khoáng, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, rồi sau đó kiên quyết xoay người rời đi.

- Khoan đã.

Nhưng lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Đông Nhan chợt gọi hắn dừng lại.

- Sao thế?

Lạc Bắc quay đầu lại nhìn Đông Nhan, Đông Nhan cười nhẹ, nói:

- Ngươi mong muốn các nàng được vui vẻ sống tiếp, mà ta thì lại phải đầu hàng Thiên Lan Hư Không... Ta cũng đã làm rất nhiều chuyện vì ngươi, ngươi cũng nợ ta rất nhiều, mà ngươi đã báo đáp ta được gì? Chỉ là một câu nói cám ơn này sao?

Thản nhiên nhìn Lạc Bắc, Đông Nhan nghiêm nghị nói tiếp:

- Cho nên ngươi nhất định phải còn sống để trở về.

* * *

- Thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Núi Chiêu Diêu, trong căn nhà đá u ám của Bắc Minh vương, lão đầu tử Trạm Châu trạch địa nhìn Bắc Minh vương mà lắc lắc đầu:

- Không ngờ thời điểm liều mạng già của chúng ta lại đến nhanh như vậy.

- Liều thì liều, có để liều còn hơn là không có.

Bắc Minh vương ho một tiếng:

- Dù sao thì cũng tốt hơn là cứ ở mãi trong cái nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời này.

- Sau trận chiến ngày hôm nay, có lẽ sẽ có rất nhiều người bảo rằng chúng ta không khác gì tên Hoàng Vô Thần kia cả.

Bán Diện Thiên Ma nhìn Bắc Minh vương cười cười:

- Đều là những kẻ làm việc không từ thủ đoạn, một tướng công thành vạn cốt khô, vì đa số người mà hy sinh thiểu số người.

- Chúng ta không giống với hắn.

Bắc Minh vương lắc lắc đầu ra vẻ cứng rắn:

- Nếu không có loại người như hắn, thì căn bản là chúng ta không cần phải hy sinh bất cứ một ai, mà cũng không cần phài làm những chuyện như vầy.

- Lão bằng hữu, sau trận chiến này, nếu ta và ngươi còn sống, ngươi nhất định phải theo ta đến Trạm Châu trạch địa xem đám sen mà ta trồng đấy.

Bán Diện Thiên Ma cười:

- Đám sen mà ta trồng thật sự rất đẹp.

Bắc Minh vương lại ho một tiếng, gật đầu.

Mà cùng lúc Bắc Minh vương gật đầu, thì vô số người tu đạo đã xuất hiện từ các ngõ ngách trong các châu, mỗi người đều thi triển độn pháp cùng pháp bảo, nhao nhao phi hành cấp tốc đến cùng một nơi.

Nam Thiên môn!

Chỉ trong thời gian một nửa buổi tối, đã có đến vạn người tu đạo tụ tập trong một khu hoang dã cách Nam Thiên môn chừng ngàn dặm.

Những người tu đạo đến trước đều tự mình bố trí pháp trận, cấm chế cùng các loại pháp khí một cách gọn gàng ngăn nắp, mà phía hậu phương, trên không vẫn liên tục có các loại độn quang bắn đến.

Đọc truyện chữ Full