DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 448: Cái tâm bất khuất

- Trong đó có trận pháp đi tới Cửu U thâm uyên. Chỉ có điều nó bị hỏng nặng. Ngoài ra còn có một chỗ mắt trận của trận pháp bảo phủ Nam Thiên môn.

Lạc Bắc liếc nhìn viên ngọc thạch màu vàng và đám cờ nhỏ trong tay Nhan Thọ Sơn:

- Cái pháp bảo này của ngươi tên là gì? Ngươi lấy được nó ở đâu?

- Đây là trận đồ Quy Hóa, là một thứ pháp bảo trận đồ của người tu đạo thời cổ để lại, nó tương đương với một cái trận pháp bao phủ Nam Thiên môn đã đơn giản hóa. Cái Quy hóa trận đồ này có thể bao phủ phạm vi mấy dặm, nhưng chỉ có thể duy trì được trong ba tuần hương. - Nhan Thọ Sơn nói tiếp:

- Cái thứ này chúng ta lấy được trên người người tu đạo kia. Có lẽ y tìm được ở bên dưới Nam Thiên môn.

- Xem ra các ngươi lấy được trên người kẻ đó thật sự không ít thứ tốt. - Đông Nhan nghe thấy vậy thì hừ một tiếng:

- Rốt cuộc các ngươi còn lấy được thứ gì trên người kẻ đó?

- Còn có một quyển điển tịch, Giám bảo bí lục ghi lại cách sử dụng và tên của các loại pháp bảo, thiên tài địa bảo. Những kiến thức của ta phần lớn là có được từ trong cuốn điển tịch đó. - Nhan Thọ Sơn nói:

- Ngoài ra còn có một cái pháp bảo...

- Giám bảo bí lục? - Đông Nhan chớp mắt:

- Lấy ra đây xem.

- Không lấy được. - Nhan Thọ sơn cười khổ:

- Cuốn điển tịch đó là của Tàng Phong chân nhân ở Thiên Đô phong. Người tu đạo bị chúng ta giết chết có lẽ là người của phái Thiên Đô. Chúng ta sợ bị bọn họ trả thù cho nên sau khi ta nhớ kỹ liền đốt nó đi. Còn mấy món pháp bảo khác, chúng ta cũng đã bán đi.

- Các ngươi cũng rất cẩn thận. - Đông Nhan lắc đầu rồi nghĩ tới cái người tu đạo bị chết trong tay ba tên ở dưới thấp của tầng lớp tu đạo chắc chắn phải vô cùng uất ức.

- Ngươi nói thần sơn có thể có thần dược giúp cho tiểu Trà hồi phục thần hồn? - Lạc Bắc hỏi tiếp:

- Ngươi nói tới thần dược, thần sơn đó là ở đâu?

Nhan Thọ sơn nói:

- Thần sơn chính là Thánh sơn của Hoa giáo. Thần dược thì ở ngay trong thần miếu trên Mạc Nhĩ thánh sơn.

- Hoa giáo? - Lạc Bắc giật mình.

Nhan Thọ Sơn tưởng Lạc Bắc hoài nghi liền lập tức nói:

- Đó là những điều được ghi lại trong Giám bảo bí lục. Trong đó có nói trong thần miếu trên Mạc Nhĩ thánh sơn có thờ thần dược. Thần dược là một cây đá, cứ trăm năm chảy ra một ít nước có thể trị được toàn bộ tổn thương của thần hồn. Nó còn có thể khiến cho thần hồn tái sinh.

- Hoa Giáo? Đúng là oan gian gặp gỡ. - Đông Nhan liếc mắt nhìn Lạc Bắc rồi lại nhìn Nhan Thọ Sơn mà lắc đầu:

- Nhan đại lão bản! Ngươi thuận miệng nói vật ở đâu là có thể đổi lấy mạng của mình? Cái này ngươi gọi là biết cách cứu tiểu Trà? Nếu ngươi nói Thần Dược ở Côn Luân, chúng ta cũng phải tới đó tìm Hoàng Vô Thần để lấy Thần Dược hay sao? Ta thấy ngươi buôn bán ở Nam thiên môn đã lâu, nên thành tinh. Nói như vậy cũng muốn đổi lấy mạng của mình? Ngươi nói Giám bảo bí lục đã bị các ngươi đốt, làm sao ta biết ngươi có nói lung tung hay không?

Nhan Thọ Sơn toát mồ hôi lạnh vội vàng nói:

- Nếu ta dám nói dối một câu sẽ bị tra tấn trăm năm mà chết. Ta nghĩ với thần thông của Yêu vương có thể lấy được Thiên thần tinh thạch và thần dược là điều không khó. Nếu không đủ, ta nguyện dâng toàn bộ Trân Bảo các.

- Nói thật buồn cười. - Đông Nhan mỉa mai:

- Chúng ta hành sự theo quy tắc của Nam Thiên môn. Chúng ta không cướp của các ngươi, các ngươi lại dám tới cướp của chúng ta. Các ngươi đang ở trong tay chúng ta, chẳng lẽ Trân bảo các vẫn còn của các ngươi? Ngươi còn lấy nó ra làm điều kiện hay sao? Hoa Giáo có nhiều nhân vật tu vi cao như vậy, muốn lấy thần dược của họ, họ sẽ ngoan ngoãn dâng lên?

- Cái này...

Nhan Thọ Sơn nghẹn lời. Mặc dù những gì y nói đều là sự thật nhưng y cũng biết được Lạc Bắc và Hoa giáo đã có sự thù hận. Muốn Hoa Giáo dâng thần dược là chuyện không thể.

- Thôi! Nếu Lạc Bắc đã đồng ý tha cho các ngươi, ta cũng không thể để cho hắn nuốt lời. - Đông Nhan lạnh lùng nhìn Nhan Thọ Sơn:

- Vừa rồi ngươi nói có trận pháp cho Lạc Bắc, chẳng lẽ lại là cái Quy Hóa trận đồ chỉ duy trì được ba tuần hương?

- Không phải. - Nhan Thọ Sơn lập tức lắc đầu:

- Ta nói tới trận pháp Thiên bảo đại thừa. Chúng ta có trận đồ để bố trí trận pháp Thiên Bảo đại thừa.

- Pháp trận Thiên Bảo đại thừa? - Lạc Bắc nhìn Nhan Thọ Sơn:

- Đây là trận pháp gì?

- Đây là một cái trận pháp hộ sơn được lưu truyền từ thời thượng cổ. Còn cự thể nó từ đâu ra thì chúng ta không biết. - Nhan Thọ Sơn nói:

- Nhưng nhìn trận đồ thì uy lực của cái trận pháp này hết sức lợi hại, có khả năng không kém gì Đại Tu Di Chính phản cửu cung trận của Côn Luân.

- Không thua gì Đại Tư di chính phản cửu cung trận của Côn Luân? - Thái Thúc không nhịn được lên tiếng:

- Nếu vậy tại sao khi ở Trận Bảo các chúng ta hỏi, các ngươi nói không có?

- Cái trận pháp này, chúng ta dự định chuẩn bị cho tương lai có cơ hội khai tông lập phái thì dùng... - Nhan Thọ Sơn nói xong liền dừng lại không dám nói tiếp.

Mặc dù Nhan Thọ Sơn ngừng lại nhưng Lạc Bắc cũng hiểu được còn có một nguyên nhân đó là lúc đó, y đã quyết định ra tay với bọn họ nên không cần phải tiến hành giao dịch thêm nữa.

Không biết tại sao Lạc Bắc cảm thấy có chút uể oải... Có thể do hy vọng quá lớn vào việc cứu trị tiểu Trà, nên bây giờ quá mức thất vọng. Đồng thời lại thêm sự chán ghét với cái thế giới tu đọa này. Nhưng Lạc Bắc biết mình phải có quyết định. Bởi vì hiện tại bên cạnh hắn không chỉ có một mình tiểu Trà. Hắn không thể vì cảm xúc của bản thân để ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện lớn, làm cho những người còn lại rơi vào bất trắc.

Theo kế hoạch của Lạc Bắc, Vũ Sư Thanh, Đông Bất Cố thì hiện tại tin tức Lạc Bắc và Nga Mi đã liên minh với nhau được loan ra ngoài. Lúc này, sau khi Kỳ Liên Liên Thành chết, thế lực của Côn Luân trên thế gian đang vào lúc yếu nhất. Hơn nữa, sau loạn Huống Vô Tâm, thực lực của Côn Luân cũng bị tổn thương, chính là thời cơ tốt nhất để Lạc Bắc khai tông lập phái tại Thương Lãng cung. Vốn hắn định đợi sau khi tiểu Trà hồi phục sẽ trở về Thương Lãng cung mà khai tông lập phái đồng thời truyền tin tức đối đầu với Côn Luân ra ngoài.

Nếu qua thời gian tốt này có khả năng Lạc Bắc vừa mới khai tông lập phái ở Thương Lãng cung, chính thức thành lập nơi đối đầu với Côn Luân, tin tức lan ra chưa kịp lôi kéo thế lực nào đã bị Côn Luân giáng cho một đòn trí mạng.

Nếu Lạc Bắc chỉ có một mình thì cũng chẳng quan trọng. Nhưng hiện tại hắn đã trói chặt với những Yêu tộc trong Thất Hải, Nga Mi, núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa.

......

- Na cổ Tát Mãn! Không ngờ chúng ta lại dẫn một vài người tu đạo tới đây. Ngươi có...phương pháp bố trí và điều khiển trận pháp Thiên ngân hay không. Nếu như có...chúng ta cũng không phải làm phiền ngươi, tránh cho tộc Ma Tây gặp tai họa.

Sau khi trầm mặc một lát, Lạc Bắc liền nói với Na cổ Tát Mãn như vậy. Sở dĩ hắn nói vậy là vì hắn biết Na cổ Tát Mãn coi mình như là một người bình thường của tộc Ma Tây chứ không phải là một người tu đạo. Nếu Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch ra tay tàn nhẫn hơn một chút có khả năng tộc nhân của tộc Ma Tây đã chết hết, không cứu được một ai. Hắn cũng không muốn người ta vì mình mà xảy ra chuyện như vậy.

- Ta có phương pháp bố trí và cách sử dụng trận pháp Thiên Ngân. Đối với các ngươi mà nói, bố trí có thể không khó. Nhưng Thiên ngân ở trong trận khó có thể tạo ra. Nếu muốn luyện được nhiều Thiên ngân như vậy, rồi xây dựng trận pháp ở một chỗ khác sẽ mất rất nhiều thời gian. - Na Cổ Tát Mãn hiểu ý của Lạc Bắc liền nhìn hắn chăm chú mà nói:

- Phương pháp bố trí trận đồ cũng như phương thuốc Hoán sinh cơ cùng với Tham Mộc thần đỉnh ta đều giao cho ngươi. Ngươi phái người tới canh giữ trận pháp này. Tộc Ma Tây chúng ta sẽ di chuyển tới một chỗ khác. Trong cả Thập Vạn đại sơn, muốn tìm một chỗ thế này có lẽ không khó.

- Như thế cũng tốt. - Lạc Bắc biết toàn thể tộc Ma Tây coi Tát Mãn như người đứng đầu. Hơn nữa, tộc Ma Tây chủ yếu đánh cá và săn bắt để sinh sống nên cũng không có quá nhiều sự bất tiện. Vì vậy mà Lạc Bắc cũng không nói nhiều.

- Sau này nếu tộc Ma Tây có chuyện gì cần ta giúp thì cứ gửi tin cho ta.

Sau khi dừng một chút, Lạc Bắc nhìn Đông Nhan chăm chú mà hỏi:

- Đông Nhan! Tiếp theo ngươi định làm gì? Chúng ta đi cùng nhau hay có chuyện gì khác?

Đọc truyện chữ Full