DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 431: Di tích thời thượng cổ

- Đúng vậy. - Lạc Bắc chớp mắt. Nhưng điều mà Nạp Lan Nhược Tuyết nói làm cho hắn nghĩ tới rất nhiều thứ:

- Nếu trong giới tu đạo phần lớn công pháp thất truyền, hiện tại chỉ toàn là người tu đạo có tu vi Kim đan kỳ thì cho dù thế nào cũng không thể xảy ra trận chiến như vậy.

Câu nói của Lạc Bắc khiến cho cả bốn người trong Yêu vương liên thai đều im lặng.

Bởi vì bốn người nghĩ tới khoảng cách từ trận đại chiến với U Minh huyết ma đã bốn trăm năm... Xong trận đánh với U Minh huyết ma đó, giới tu đạo gần như không còn cao thủ. Trong một khoảng thời gian dài, các môn phái đều hết sức yếu. Những phái lớn như Thanh Thành và Không Động đều vô cùng yếu ớt.

Nhưng sau bốn trăm năm, hiện tại có rất nhiều môn phái cũng mạnh lên, đồng thời cũng xuất hiện nhiều nhân vật có tu vi cao như Hoàng Vô Thần, Huống Vô Tâm, Nguyên Thiên Y... Những nhân vật như vậy khiến cho bốn người nghĩ tới không chừng sau bốn trăm năm số mệnh chuyển hóa, vừa lúc chuẩn bị đón một trận đại chiến như vậy?

Mà điều khiến cho cả bốn người hơi trầm mặc đó là nếu chuyện này thành thật vậy thì bốn người bọn họ cũng sẽ trở thành diễn viên ở trong đó.

.....

- Cũng sắp tới rồi.

Yêu vương liên thai bay về phía trước đột nhiên Đông Nhan giơ tay điểm nhẹ một cái.

Theo hướng chỉ của Đông Nhan, Lạc Bắc cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và thái có thể thấy được một cái thung lũng dài hẹp.

Bên trên thung lũng được một lớp chướng khí màu vàng bao phủ. Cửa vào thung lũng là một cái con đường đá rộng tới một trượng, có thể nhìn thấy những mảnh vụn của bậc thang vẫn còn khắc những hoa văn. Tới gần, một bên cửa thung lũng còn có lại một nửa. Nhưng nhìn một nửa đó cũng có thể thấy được sự hùng vĩ của nó trước đây.

- Cái trận pháp của Nam Thiên Môn chỉ tác dụng bên trong thung lũng. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy quang cảnh bên trong. Cái thung lũng này rộng ít nhất của mấy ngàn mẫu, tổng cộng có tám cửa vào. Cái này là cửa lớn nhất, giống như cửa chính. - Đông Nhan liếc mắt nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Lạc Bắc:

- Có điều Yêu vương liên thai quá lộ liễu. Chúng ta cần phải thu lại, tự mình ngự không phi hành. Mặc dù trong trận pháp không thể cảm nhận được pháp lực dao động nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc hai người các ngươi quá dễ nhận. Nhất là Thái Thúc! Bộ trang phục Thái Hư nghê y của ngươi quá nổi bật, dễ bị người khác nhận ra.

Thái Thúc gật đầu:

- Vậy ngươi có quần áo khác để ta thay rồi nói sau.

Đông Nhan liếc mắt nhìn Thái Thúc một cái:

- Dù sao bên trong ngươi cũng có quần áo khác. Cứ cởi cái bộ Thái Hư nghê y này không được sao? Người tu đạo có vô số quần áo, ngươi mặc quần áo nào cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

- Ngươi không nói sớm. Sớm biết vậy ta lấy bộ trang phục của tộc Ma Tây mặc rồi.

Nghe Đông Nhan nói vậy, Thái Thúc lập tức đỏ mặt rồi lắc đầu:

- Không được! Phải tìm quần áo khác thay rồi nói sau.

Hiện tại Thái Thúc cũng không phải là tiểu cô nương lúc còn ở Thục Sơn. Lúc ấy nàng và Lạc Bắc thí luyện hái thuốc, muốn cởi áo khoác của nàng còn khó. Hiện tại đã mấy năm, Thái Thúc cũng trổ mã phổng phao, muốn nàng bỏ bộ trang phục Thái Hư nghê y mặc đồ lót đi vào thì đúng là nàng không làm được.

Vừa nhìn thấy Thái Thúc như vậy, Đông Nhan không nhịn được phì cười.

- Đông Nhan! Ngươi lại cố tình trêu chọc đúng không. - Lần này thì Thái Thúc nhanh chóng hiểu ra.

- Được rồi! Ta không trêu ngươi nữa, chuyện chính quan trọng hơn. - Đông Nhan cười cười rồi vung tay bắn ra ba viên thuốc to như quả trứng chim bồ câu. Một viên màu đen, một viên màu đỏ, viên còn lại màu xanh.

Chỉ thấy Đông Nhan xoa nhẹ một cái viên thuốc màu đen trong tay nàng liền tan ra. Theo cái vung tay của nàng, nó như một lớp sương mù dính lên bộ trang phục của Thái Thúc.

Viên thuốc màu đỏ và màu xanh cũng lâp tức bị nàng làm cho chính lên trang phục của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.

- Đây là thuốc gì?

Thái kinh ngạc khi thấy bộ trang phục Thái Hư nghê y của mình vẫn tản ra ánh sáng bạc trở thành màu đen. Hơn nữa nhìn lúc này chất liệu như bằng da, hoàn toàn không còn hình dáng của Thái Hư nghê y nữa. Còn bộ trang phục của Lạc Bắc thì biến thành màu đỏ, của Nạp Lan Nhược Tuyết biến thành màu xanh.

- Đó là khi ta buồn chán luyện ra một vài thứ để chơi. Chúng không có tên. Bình thường nó cũng chẳng có tác dụng. - Đông Nhan cười cười rồi lại lấy ra vài viên đan dược nhỏ hơn một chút. Mấy viên thuốc đó cũng lại hóa thành từng làn sương. Lạc Bắc chỉ thấy một làn khí màu vàng bay tới khiến cho mặt hắn hơi cảm lạnh rồi ngay lập tức da mặt trở nên vàng bủng, nhìn như một người tu đạo già nua.

Trên mặt của Thái Thúc cũng xuất hiện hình xăm nhìn giống người tu đạo của một số dân tộc thiểu số ở Thập Vạn Đại Sơn. Còn nước da của Nạp Lan Nhược Tuyết cũng trở nên xạm đi, trên mặt có nhiều vết rỗ.

- Ta cũng giống như các ngươi. Ta sẽ nói một ít thổ ngữ. Tới lúc đó, chỉ cần các ngươi nói ít đi thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ chúng ta tới từ một số bộ lạc trong Thập Vạn Đại Sơn. - Đông Nhan mỉm cười nhìn Thái Thúc. Một làn khí cũng lập tức bay lên mặt nàng khiến cho nó cũng có hình xăm giống như Thái Thúc.

Vào lúc này, với hình dạng của bốn người, nếu đứng trước mặt Tát Mãn thì có lẽ cũng khó mà nhận ra bọn họ ngay được.

- Đi thôi.

Nhìn tướng mạo của bốn người, Lạc Bắc cười cười, thu Yêu vương liên thai lại. Cả bốn người hạ xuống đi dọc theo sơn đạo mà vào bên trong.

- Đi vào nơi nay không có hạn chế gì à? - Tới cửa thung lũng, Lạc Bắc hơi dừng lại, quay đầu hỏi Đông Nhan:

- Ngươi nói trận pháp chỉ bao phủ trong cốc. Vậy người giao dịch khi ra khỏi thung lũng chẳng phải là mất đi sự bảo vệ hay sao?

- Trên thực tế là như vậy. - Đông Nhan cười cười, nói:

- Cái bí thị này bản thân nó đã có sự phiêu lưu. Hơn nữa bên trong mặc dù không sử dụng được pháp thuật nhưng vẫn có cách giết người. Người đi vào đó đều tính toán, phải cẩn thận không được để lộ bảo vật. Ngay cả chúng ta cũng phải cần thẩn, không được để cho người ta biết chúng ta tới từ đâu... Có điều chuyện giết người đoạt bảo có rất nhiều. Với tu vi và pháp thuật của chúng ta vào bên trong cũng chẳng khác gì người thường. Cho nên mười hai năm trước ta cũng chỉ vào đây một lần. Nhưng với cái Hỗn nguyên kim thân của ngươi làm vệ sĩ, lần này ta có thể đào được của quý cũng là phúc phận của ngươi. Chỉ cần ngươi không làm lộ thân phận, không lo người khác đối phó với ngươi thì ngươi muốn làm kẻ cướp cũng được.

- Một tên kẻ cướp và ba nữ tướng cướp sao? - Thái Thúc đột nhiên nở nụ cười rồi che miệng nói với Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Nhan:

- Đúng rồi! Hiện tại ta là người tu đạo bản xứ, nói ít đi có lẽ không giống.

Nhưng sau một lát, Thái Thúc lại nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ nói này không có người?

Từ ngoài cửa đi vào hết sức yên tĩnh, không có bóng người hay tiếng động.

Nhìn Thái Thúc, Đông Nhan cười cười, nói:

- Ngươi cứ vào rồi sẽ biết.

Trong lúc nói chuyện, bốn người đi thêm được vài chục trượng. Phía trước đột nhiên trở nên tối đen, nhìn qua thì thấy đó là vách núi, như đã đi tới cuối đường. Nhưng Đông Nhan làm như không thấy cứ đi thẳng vào vách núi.

- Cái này là trận pháp che mắt?

Thái Thúc nghĩ vậy liền đi thẳng tới. Đột nhiên trước mắt nàng sáng ngời. Nhìn cạnh tượng trước mặt, Thái Thúc nghẹn họng suýt chút nữa thì kêu lên.

Cả khu vực thung lũng trước mặt vô cùng trống trải có vô số những kiến trúc được tạo ra từ đá trắng. Mà phần lớn số kiến trúc đó cũng không nguyên vẹn nhưng nhìn qua như chẳng có lấy một hạt bụi. Hơn nữa, rất nhiều kiến trúc và con đường đều có vô số những người tu đạo khác nhau. Ấn tượng đầu tiên đó là nơi này chẳng khác nào một ngôi thành phồn hoa.

Ba mặt thung lũng đều là vách núi đen, có một con đường kéo dài. Nhìn kỹ thì thấy phía đó có đường ra. Tổng tộng có tất cả mười hai con đường. Trên đỉnh thung lũng là một màu đỏ. Toàn bộ chướng khí bị trận pháp ngăn cách khiến cho chúng giống như một đám mây đỏ tía.

Trong toàn bộ thung lũng khắp nơi toàn là cây và hoa. Hơn nữa có rất nhiều cây cổ thụ, thậm chí còn là những loại cây hiếm thấy trên Thập Vạn Đại sơn khiến cho nó có một thứ phong cách giống như thế ngoại đào nguyên.

- Không ngờ cái bí thị này lại có quy mô lớn như vậy.

- Cái này có đúng là di tích của người thượng cổ để lại không?

Đọc truyện chữ Full