DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 416: Bán diện thiên ma

Đất trời xung quanh Thái Thúc cũng dường như trở nên yên tĩnh.

Một thiếu nữ có cá tính còn cứng rắn hơn rất nhiều nam tử nhưng vào lúc này lại hết sức dịu dàng.

Nàng nhớ tới lúc mình và Lạc Bắc ở Thục Sơn. Thật ra Thái Thúc gia nhập môn phái so với Lạc Bắc còn sớm hơn, nên có thể coi như là sư tỷ của hắn. Tuy nhiên sau lần hái thuốc đó, Lạc Bắc vẫn gọi nàng là Thái Thúc sư muội. Mà trong lòng Thái Thúc cũng từ từ coi Lạc Bắc trở thành sư huynh của mình.... Có đôi khi thật sự muốn nói rất nhiều nhưng bao nhiêu lời lại chỉ biến thành một câu nói hết sức bình thường. Lúc này, có lẽ tâm trạng Lạc Bắc chính là như vậy và Thái Thúc cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Thái Thúc lẳng lặng nhìn Lạc Bắc, nhất thời không nói với Lạc Bắc tại sao mình tu luyện được như vậy. Bởi vì ngay cả chính mình cũng không cần phải trả lời.

Lạc Bắc và Thái Thúc lẳng lặng đứng đối diện với nhau khiến cho tâm trạng của Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng có chút gì đó khó tả... Chiến Bách Lý nhớ tới mình từng có một vị sư đệ. Nhưng do y chỉ dốc lòng tu luyện, thầm mong nâng cao thực lực của mình nên đã cắt đứt quan hệ với vị sư đệ kia, trở thành một tán tu. Còn Hi Ngọc Sa nghĩ tới khi mình ở Thương Lãng cung có rất nhiều sư huynh đệ nhưng dường như không có ai đối xử với mình giống như Lạc Bắc và Thái Thúc.

- Không biết Huyền Vô Kỳ và sư huynh Lạn Hàng bây giờ đang ở đâu? - Lạc Bắc lẳng lặng nhìn Thái Thúc một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của nàng:

- Tất cả đều bị phong ấn. Chỉ cần ta không giải trừ phong ấn thì không sao.

- Không có tin tức gì của họ, chứng tỏ họ rất an toàn.

Thái Thúc nở nụ cười rồi nói với Lạc Bắc:

- Hiện tại chúng ta nên làm gì?

- Cái Yêu vương liên thai có trận pháp nối thông với động phủ. Ly Nghiêu Ly! Trước hết ngươi mang cái Vân Mộng thần thoi này về cho Bích Căn sơn nhân xem có thể sửa được không.

Lạc Bắc gật đầu, sau khi nói với Ly Nghiêu Ly xong liền lấy ra một cái túi tơ đưa cho y:

- Đưa cái này cho Bích Căn sơn nhân xem nó có tác dụng gì.

Nhìn cái túi tơ toàn là những mảnh vụn màu vàng, Thái Thúc liền hỏi:

- Đây là cái gì?

- Đây là mảnh vụn của Hạo Thiên kính.

Lạc Bắc nói:

- Sau khi ta đánh chết Kỳ Liên Liên Thành liền nhặt chúng bỏ vào đây.

"Hạo Thiên Kính!" Nghe thấy cái tên đó, ngoại trừ Lạc Bắc ra tất cả những người có mặt đều giật mình. Đám người Thái Thúc biết thần thông của Bích Căn sơn nhân thì trở nên nghiêm túc. Với trình độ của lão, những mảnh vụn này không chừng sẽ có tác dụng rất lớn.

- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nhìn Ly Nghiêu Ly mang theo Vân Mộng thần thoi và những mảnh vụn của Hạo Thiên Kính biến mất trong vàng sáng của Yêu vương liên thai, Nạp Lan Nhược Tuyết trầm ngâm rồi nói:

- Hay là chúng ta trở về Nga Mi trước? Hiện tại Trần Thanh Đế đã biết chưởng giáo Vũ Sư Thanh liên thủ với chúng ta, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Nga Mi.

- Côn Luân mới trải qua một trận đại chiến, lực lượng trên thế gian cũng bị chúng ta xóa sổ. Nếu chúng muốn ra tay với Nga Mi thì cũng không thể tập trung lực lượng ngay được.

Lạc Bắc lắc đầu:

- Chúng ta cứ vậy rời khỏi Nga Mi, Đông Bất Cố chắc chắn sẽ phát hiện ra. Với năng lực của Đông Bất Cố và lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa chắc chắn không để cho Côn Luân làm được điều đó. Chúng ta ở đây đấu pháp, thế nào Đông Bất Cố cũng nhận được tin. Vì vậy mà chúng ta cứ ở đây chờ y là được.

Vũ Sư Thanh trầm ngâm rồi gật đầu:

- Được! Chúng ta ở đây chờ tin tức từ Đông Bất Cố.

- Nhân lúc này, ta sẽ rèn luyện Hỗn Nguyên kim thân của ta một chút.

Lạc Bắc vừa mới dứt lời, Thi thần lập tức vọt lên tung quyền đánh trúng ngực hắn.

Rầm rầm rầm...

Suốt gần hai canh giờ, Thi thần liên tục đánh vào người Lạc Bắc.

Hai canh giờ qua đi, trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người màu hồng.

- Lạc Bắc! Ngươi làm thế nào mà luyện được con Thi thần lợi hại tới vậy?

- Mà không ngờ ngươi cũng có thể chịu nổi đòn tấn công như vậy. Ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Hỗn Nguyên kim thân?

Bóng người xuất hiện trên bầu trời đúng là Đông Bất Cố. Chỉ thấy y dẫm lên một vầng sáng đỏ như máu, phi hành với tốc độ kinh người. [T R U Y E N FU L L . VN] Nhìn kỹ thì thấy vầng sáng dưới chân của y là một cái Nguyên Anh, nó cũng giống như Nguyên Anh của Quỷ vương Ngụy Tử Khấp ở Nại Hà Ma cung. Thứ pháp bảo này đó là sử dụng Nguyên Anh của người tu đạo mà tạo thành. Khi Đông Bất Cố mới tới nhìn thấy Thi Thần tấn công mãnh liệt thì còn tưởng là Lạc Bắc đang đấu phép nên hết sức căng thẳng. Nhưng tới khi nhìn rõ hình dạng của Lạc Bắc và Thi Thần, Đông Bất Cố không giấu được sự kinh ngạc.

- Đây là Đông Bất Cố của Trạm Châu Trạch Địa còn đây là chưởng giáo Vũ Sư Thanh. Tất cả đều là minh hữu của chúng ta. Đông Bất Cố! Đây là Thái Thúc.

Khi Thi Thần ngừng lại, Lạc Bắc lập tức giới thiệu đám người Thái Thúc đứng sau cho Đông Bất Cố đồng thời cũng đưa tay ra.

Chỉ thấy Thi Thần dùng mấy cái móng tay cào mạnh lên cánh tay của Lạc Bắc.

Đông Bất Cố giật mình. Bởi vì y có thể thấy được lực lượng của Thi Thần cực mạnh. Hơn nữa, hiện tại móng tay của nó chắc chắn là vô cùng sắc bén. Nếu như nó mà chộp vào cánh tay của người tu đạo thì chỉ sợ chắc chắn sẽ bị cắt thành hai đoạn. Nhưng chỉ nghe một tiếng động vang lên, cánh tay của Lạc Bắc bắn ra tia lửa, đồng thời xuất hiện một chút xước màu trắng nhưng không hề có lấy một chút thương tích.

- Đúng vậy. Ta đã tu luyện tới cảnh giới Hỗn Nguyên kim thân.

Khi Thi thần tu tay lại, Lạc Bắc mới nhìn Đông Bất Cố và nói với gã như vậy.

Đông Bất Cố bình tĩnh lại nhìn khắp xung quanh trong vòng trăm mẫu toàn là chất lỏng kim loại ngưng kết với đầy hơi nóng liền lập tức hỏi:

- Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?

- Bốn vị pháp vương của Hoa giáo vây công tiểu Trà đúng lúc mấy người Thái Thúc bắt gặp. Đám người Trần Thanh Đế mai phục định giết chết tất cả bọn họ. Hiện tại, tiểu Trà đã bị ta dùng Đại Hắc thiên ma quyết phong ấn còn Cát Tường Sinh và Tùng Thành Lâm vương cũng bị chúng ta giết chết. Một cái thân thể giống hệt với Kỳ Liên Liên Thành từ hình dạng cho tới tu vi và lực lượng cũng bị Thi Thần của ta hấp thu. Ta giao thủ với Trần Thanh Đế bị chấn động thân thể khiến cho đột phá được cảnh giới Hỗn Nguyên kim thân. - Lạc Bắc giải thích một cách đơn giản cho Đông Bất Cố xong rồi nhìn cái Huyết anh dưới chân y mà nói:

- Cái Huyết Anh này của ngươi lấy ở đâu ra?

- Hoa giáo tồn tại mấy ngàn năm với cả ngàn chùa miếu, không biết ẩn giấu lực lượng tới mức độ nào. Giết hai tên pháp vương của họ coi như có thêm một kẻ địch lớn. Có điều lần này, Lạc Bắc ngươi có thể giáo chiến với đám người Trần Thành Đế và bốn vị Pháp vương của Hoa giáo mà có thể đánh cho họ bỏ chạy coi như đã tạo nên uy danh. - Đông Bất Cố hít một hơi thật sâu. Y hiểu rõ hiện tại cái gì là quan trọng còn cái gì là thứ yếu. Cho nên khi nghe Lạc Bắc hơi Huyết anh, y cũng chỉ thuận miệng nói:

- Cái Huyết anh này là do ta vội vàng chạy tới đây liền hỏi mượn. Nguyệt ẩn và mấy tên thuộc hạ của y sẽ nhanh chóng tới nơi này.

- Đám người Trần Thanh Đế sẽ gây bất lợi cho Nga Mi.

Lạc Bắc nhíu mày:

- Các ngươi đều tới đây, ở Nga Mi...có sắp xếp gì không?

- Phía Nga Mi sẽ không sao.

Nghe Lạc Bắc hỏi, Đông Bất Cố hết sức bình tĩnh:

- Trừ khi Hoàng Vô Thần tự mình tới Nga Mi, nếu không thì không thế gây uy hiếp với Nga Mi được.

- Tại sao?

Lạc Bắc liếc mắt nhìn Đông Bất Cố mà không giấu được sự kinh ngạc. Bởi vì y biết rõ Đông Bất Cố là một người rất cẩn thận, chắc chắn không bao giờ nói bừa.

- Bởi vì trước khi ta tới đã nhận được tin lão đầu tử muốn tới Nga Mi gặp ngươi.

Đông Bất Cố nói với Lạc Bắc:

- Tính theo thời gian thì có khả năng lão đã tới Nga Mi rồi.

- Lão muốn gặp ta?

Lạc Bắc ngẩn người.

Hắn hiểu rõ lão đầu tử mà Đông Bất Cố nói chính là thống lĩnh Bán Diện Thiên ma của Trạm Châu Trạch Địa. Hiện tại, Lạc Bắc cũng hiểu rõ trên đời này một người tổn hao một phần ba lực lượng nhưng vẫn còn sức chống lại Côn Luân, bảo vệ vùng đất của mình là ai. Một nhân vật như vậy chính là những người đứng trên đỉnh thế gian.

"Hiện tại lão đầu tử cũng tới Nga Mi để gặp mình. Lão gặp mình để làm gì?"

.......

Trên một sườn núi cách sơn môn của Nga Mi không tới năm mươi dặm có một cái thảo lư.

Cái lều cỏ đó nhìn qua cũng không khác với một ngôi nhà của người miền núi cho lắm.

Đọc truyện chữ Full