DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 368: Hoàng vô thần xuất hiện

Nhóm dịch: Hany

Tuy nhiên sắc mặt của Bắc hầu Bạch lão vẫn tái nhợt.

Lúc trước, mặc dù y cũng tính tới việc trong tay Hoàng Vô Thần có cả Nam Cung Đạo Tạng nhưng y thật sự không ngờ Hoàng Vô Thần lại sử dụng Thiên kiếp làm vũ khí.

Mặc dù cái trận pháp U Minh huyết hải có thể chịu được nhưng Bắc hầu Bạch lão có thể thấy vào lúc này, toàn bộ Côn Luân trong phạm vi của U Minh huyết hải, từng quả lôi cầu, lôi hỏa, lôi quang điên cuồng giáng xuống, mặc dù bị giảm rất nhiều lực lượng tuy nhiên những tia sét to bằng thùng nước xuống tới vòng đảo thứ năm thì chỉ còn bằng cánh tay. Nhưng lôi quang giống như một cơn mưa liên tục trút xuống như vậy khiến cho những người tu đạo áo hồng không thể ngăn cản. Hơn nữa, pháp thuật Lôi cương chính là khắc tinh của Huyết Diêm La nên bọn họ lại càng không thể chống đỡ.

Chỉ trong nháy mắt, Bắc hầu Bạch Lão có thể thấy được hơn một ngàn người tu đạo áo hồng và một nửa Huyết Diêm La bị Lôi quang đánh cho tan xương nát thịt.

Tuy nhiên khí huyết của những người đó lập tức dung nhập vào trong U Minh huyết hải. Có thể nói chính thương vong của họ mới cung cấp cho U Minh huyết hải lực lượng cực mạnh không ngừng mới giúp cho nó có thể chịu đựng được trong hoàn cảnh thế này.

Trái lại bên phía Côn Luân, dưới Đại Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận, vô số phi kiếm giống như tạo thành từng dòng nước lũ kim loại khiến cho một cái tháp nhọn chín tầng. Dưới sự chống đỡ của phi kiếm, lôi quang bị suy yếu cơ bản không thể xông qua nổi phi kiếm.

Mà Nam Cung Đạo Tạng ở phía trên Đại ngũ hành kiếm trận cũng xuất hiện một cây cờ to màu vàng sắc đỏ. Từ cây cờ lớn tản ra vô số những đóa sen màu vàng, liên tục chống đỡ lôi quang vô tận đang trút xuống.

Cây cờ màu vàng sắc đỏ này rõ ràng là một cái pháp chống đỡ lôi cương đã được chuẩn bị từ trước.

Nhìn tư thế của song phương thì hiện tại U Minh huyết hải lại là một cái trận pháp được bố trí để giúp đỡ của Nam Cung đạo tạo độ kiếp.

Lôi quang vô tận điên cuồng gặt lấy sinh mệnh của người tu đạo.

Vô số người tu đạo áo hồng phát ra những tiếng thét thê lương mà bay ngược về phía sau, muốn rời khỏi khu vực Thiên kiếp bao phủ. Nhưng cứ lui lại được một trượng, bọn họ lại gặp rất nhiều thi thể.

Mới ban đầu bên Huống Vô Tâm đang tiến công như chẻ tre thì bây giờ lại bắt đầu phải lui lại.

Trận chiến đó trong nháy mắt đã có sự chuyển biến thật mạnh.

Vốn trong tính toán của Bắc Hầu Bạch Lão thì với vạn người tràn vào trong vòng đảo thứ năm cũng ít nhất rời khỏi được mấy ngàn người.

Lấy thực lực của người tu đạo áo hồng thì trong tình huống uy lực pháp thuật của bản thân bị giảm mạnh hoàn toàn không thể ngăn cản được lôi quang vô tận đang trút xuống. Cho nên, trận thế của người tu đạo áo hồng thọc sâu vào tới gần Nam Cung đạo tàng và Đại Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận có lẽ không một ai có thể quay ra. Ngay cả Huyết Diêm la dưới sự thiết kế của Hoàng Vô Thần có lẽ cũng chết hết.

Tuy nhiên mấy ngàn người tu đạo vừa mới xông vào trong vòng đảo thử năm thì phần lớn đều lui lại được.

Trong số đó bao gồm cả Dạ Ma Chúng. Mặc dù Dạ Ma Chúng thọc sâu vào trong vòng đảo thứ năm. Ở chỗ của họ khắp nơi đều là lôi quang giáng xuống không nhìn thấy đâu là điểm cuối. Tuy nhiên Dạ Ma chúng chuyên luyện thể thuật vì vậy mà vẫn hết sức dũng mãnh, lợi dụng những khe hở của Lôi quang mà nhanh chóng rút lui.

- Định chạy ư? Không dễ vậy đâu.

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung đạo tạng lại cất lên tiếng cười lạnh lùng.

Nam Cung Đạo Tàng là kỳ tài của Côn Luân hơn nữa tu vi lại cao như vậy cho nên trong tiếng cười khiến cho người ta có cảm giác coi rẻ chúng sinh.

Theo tiếng cười lạnh, lão rung tay lên phóng ra mấy trăm mảnh ngói tỏa ra kim quang. Từng mảnh ngói giống như được tạo bằng vàng ròng, to bằng bàn tay. Một mặt của chúng giống như gương còn một mặt thì đầy hoa văn.

Những vầng sáng màu vàng đó bay ra liền lơ lửng quanh người của lão tạo thành một cái trận pháp giống như bức tường bao bốn xung quanh. Từng đạo lôi quang đánh lên ánh sáng đó liền lập tức bị đẩy văng ra ngoài.

Trong nháy mắt, Nam Cung Đạo Tạng khống chế những cái vảy vàng đó kết thành trận pháp giống như khống chế một cái pháp bảo liên tục phát ra lôi quang.

Mấy trăm đạo lôi quang liên tục từ những mảnh ngói đó lao ra như phi kiếm xuyên vào trong trận hình của người tu đạo áo hồng khiến cho bọn họ rạp xuống cả một khoảng lớn.

Tốc độ giết người tu đạo áo hồng so với bốn pho tượng Độ Mẫu thần tượng còn khủng bố hơn.

Trên con thuyền lớn, sắc mặt của Xuân công tử trở nên lạnh lùng. Dưới sự oanh kích từ cái pháp bảo của Nam Cung Đạo Tạng, đừng nói là Huyết Diêm La, ngay cả Dạ Ma Chúng cũng bị tổn thất nặng nề.

Sắc mặt của Bắc hầu Bạch Lão vẫn tái nhợt tuy nhiên ánh mắt lại trở nên âm trầm.

- Phải giết Nam Cung Đạo Tạng trước.

Bắc hầu Bạch Lão nói với Huống Vô Tâm lạnh băng. Hiển nhiên, từ khi Nam Cung Đạo Tạng dẫn phát thiên kiếp, cuộc chiến đã trở nên bất lợi đối với họ. Hơn nữa, Hoàng Vô Thần mai phục quân cờ Nam Cung Đạo Tạng khiến cho mọi người phải hoài nghi rằng y đã nắm trận chiến này ngay từ đầu hay không... Cho dù không phải nó nằm trong sự tính toán của y thì Bắc hầu Bạch Lão cũng thấy sự ứng phó của Hoàng Vô Thần cơ bản không thua gì mình. Tuy nhiên trong tình huống thắng bại chưa phân, Bắc hầu Bạch Lão suy nghĩ nên phải đói phó thế nào chứ không để ý tới kẻ địch mạnh ra sao.

Nhìn Nam Cung Đạo Tạng lấy ra hai cái pháp bảo, hơn nữa cái trận pháp U Minh huyết hải này chỉ sợ giúp lão vượt qua được thiên kiếp. Nếu vượt qua được, tu vi của lão nâng lên một bước thì bên mình lại càng bất lợi thêm. Cho nên phải nhân lúc lão độ kiếp mà giết chết, không để cho lão độ kiếp thành công.

- Ta đi giết y.

Trên khoang thuyền chợt có bốn bóng người xuất hiện.

Bốn bóng người đó rõ ràng là lực lượng được Huống Vô Tâm che giấu. Người vừa nói ra câu đó là một người mặc trường bào màu tím có gương mặt dài nhỏ, dáng người cũng không cao lắm, gương mặt bình thường tuy nhiên lại tản ra một thứ phong cách chứng tỏ có tu vi và thân phận cực cao. Người đó rõ ràng là cung chủ Trần Thanh Đế của Đại Tự Tại cung.

Hai người bên cạnh gã thì một người là nam tử trung niên có gương mặt âm trầm, khí tượng uy nghiêm, nơi cằm có ba sợi râu dài mặc một bộ cà sa. Một người khác thì thân thể cao to, mặc thanh bào, tay cầm một cái ngọc tiêu màu xanh biệc. Hai người đó chính là hai người có tu vi cao nhất sau Trần Thanh Đế, Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ ra. Đó là sư đệ trần Lê Phù và Vương Diễm Dương.

Có thể nói, ngoại trừ Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ ra lực lượng mạnh nhất của Đại Tự Tại cung đều tập trung tại đây.

Một người khác là một lão già mặc đạo bào màu đen, tóc tai bù xù, sắc mặt đỏ thẫm. Hai tay lão quắt lại nhìn như vuốt ưng. Người này không phải là người của Đại Tự Tại cung nên không nhận ra có thân phận thế nào.

- Không thể ngờ được Hoàng Vô Thần lại che giấu một lão quỷ như vậy để đối phó với chúng ta. Cũng chỉ có ngươi ra tay đối phó được với lão.

Huống Vô Tâm nhìn Nam Cung Đạo Tạng mà trong mắt đầy sát khí.

Trần Thanh Đế cũng không nói nhiều, sắc mặt vẫn bình thản. Mỗi động tác của y đều thể hiện phong thái của một vị chưởng giá. Tuy nhiên y còn chưa có động tác gì khác thì một âm thanh đã vang lên.

- Huống Vô Tâm! Chẳng lẽ tới giờ phút này ngươi còn định dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại?

Âm thanh đó mặc dù không vang đội, thậm chí là bình thản nhưng vào lúc này lại át tất cả những âm thanh khác, thậm chí là tiếng sấm cũng không còn.

Vừa nghe thấy âm thanh đó, cho dù là Trần Thanh Đế thì sắc mặt cũng phải thay đổi. Toàn bộ phong thái tôn quý và uy nghiêm của y cũng dường như bị ép xuống.

Trên thực tế cho dù là ai thì đối diện với âm than đó cũng đều không còn sự tôn quý và uy nghiêm nữa. Bởi vì người phát ra cái âm thanh đó chính là người nắm trong tay quyền lực nhất thế gian - Hoàng Vô Thần.

Theo âm thanh đó phát ra, tất cả mọi người có thể nhìn thấy một cái bóng màu vàng như từ trên cao bước xuống, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hoàng Vô Thần!

Chưởng giáo của Côn Luân, người nắm quyền cao nhất trong thế gian bước ra từ hư không.

Y chỉ mặc một cái trường bào, trước ngực có đeo ngọc hoàn. Mái tóc Hoàng Vô Thần dài chấm đất. Trên bộ trường bào đó được thêu vô số những hoa văn bằng kim tuyến tạo ra một thứ phóng thái uy nghiêm. Y vẫn nhắm mắt như cũ. Bước đi của y hết sức tiêu sái như toàn bộ trời đất đều nằm dưới bước chân của mình. Không hề thấy Hoàng Vô Thần thi triển bất cứ pháp thuật nào nhưng lôi quang đều không thể tới gần người y trong phạm vi mười trượng. Từ người y tản ra một thứ khí thế vương giả độc hữu toàn bộ trời đất này.

- Ha ha!

Tuy nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó, Huống Vô Tâm lại cất tiếng cười điên cuồng.

Đọc truyện chữ Full