DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 260: Ai để ý

Nhìn thấy Kỳ Liên Liên Thành tiến vào, người đó cơ bản chẳng thèm hỏi lai lịch của Kỳ Liên Liên Thành mà há cái miệng to thổi ra mấy luồng ánh sáng màu vàng về phía gã.

Kỳ Liên Liên Thành cũng chẳng trả lời, phất tay đánh ra một vầng ánh sáng màu hồng. “ Oành! “ Hai luồng ánh sáng va chạm vào với nhau khiến cho mấy tia sáng màu vàng kia quay tròn một vòng rồi trở lại trước mặt người đó. Nhìn kỹ thì ra đó là năm viên Xá lợi tử màu vàng.

“ Oành! “ Người đó phun ra một luồng chân nguyên về phía cây đèn. Dưới tác dụng bởi chân nguyên của lão, ngọn lửa trên cây đèn bốc lên hừng hực phát ra ánh sáng màu trắng, tràn ngập cả ngọn núi.

Cây đèn đó vốn là pháp khí để đối phó với lão nhân đó nhưng không ngờ lão lại lợi dụng nó để tấn công Kỳ Liên Liên Thành.

Một vầng ánh sáng màu tím đột nhiên tỏa ra từ người Kỳ Liên Liên Thành ngăn cản ánh sáng màu trắng của cây đèn. Ánh sáng màu tím lưu chuyển rồi từ từ biến thành một pho tượng thần cầm trong tay Kim Cương xử, Hàng Ma trượng, Song Cổ kiếm, kinh tràng...từ thanh pháp khí liên tục xuất hiện trong tay pho tượng.

- Đại Đạo Như Thiên quyết! Ngươi là đệ tử của Côn Luân?

Lão nhân thối rữa tới mức độ này nhưng dường như không hề cảm thấy có lấy một chút đau đớn. Lão vẫn yên lặng nhìn Kỳ Liên Liên Thành:

- Không ngờ Côn Luân lại có được một tên vãn bối như ngươi.

- Lan thần quân. Chỉ cần ngươi giúp cho ta một chuyện, ta sẽ để cho ngươi ra ngoài. - Kỳ Liên Liên Thành nhìn thẳng vào ánh mắt cua lão nhân kia mà nói.

- Đồng ý làm một chuyện cho ngươi? - Lão nhân thối rữa cất tiếng cười điên cuồng:

- Ngươi không sợ sau khi thả ta ra ta không giúp ngươi hay sao? Có khi ngươi vừa thả ta ra thì ta sẽ giết ngươi?

- Ngươi không giết được ta. - Kỳ Liên Liên Thành nhìn lão già thối rữa:

- Hơn nữa ta sẽ thả ngươi ra vì ngươi không như những người khác. Chỉ cần ngươi đồng ý một chuyện của ta thì ngươi sẽ nhất định làm.

Đột nhiên không gian trong lòng núi trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi nóng bốc lên từ cây đèn thiêu đốt lão nhân.

Im lặng một lúc, lão nhân thối rữa chợt cất tiếng cười điên cuồng:

- Được! Vì câu nói của ngươi. Sau khi ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi một chuyện.

- Kỳ Liên Liên Thành đi tìm Lan thần quân?

Trên không trung tại bên bờ của Tây Hải, Đường Khanh Tướng nhìn Huống Vô Tâm rồi trầm giọng nói:

- Ngoại trừ Lan thần quân ra thì hắn còn tới núi Bắc Âm để tìm người nào nữa? Ta thấy Lạc Bắc chỉ sợ có mọc cánh cũng không thoát khỏi sự bố trí của y.

- Kỳ Liên Liên Thành đúng là nhân tài kiệt xuất nhất trong số đệ tử hậu bối của Côn Luân. - Huống Vô Tâm chẳng hề e ngại Đường Khanh Tướng mà cười nói:

- Thừa lúc phái Sắc Lặc mở trận pháp bế quan sáu mươi năm liền thả Lan Thần quân bị Sắc Lặc phong ấn. Không ngờ y có thể nghĩ ra được cả cái cách này. Thật sự ta vẫn hơi xem thường hắn.

- Tu vi của Kỳ Liên Liên Thành thật sự tiến quá nhanh. - Sắc mặt của Đường Khanh Tướng cũng trở nên lạnh lùng. Không biết có phải vì Huống Vô Tâm nói y không bằng Kỳ Liên Liên Thành hay là vì lý do nào khác.

- Hiện tại nếu không loại trừ hắn thì sợ sau này khó đối phó.

- Ngươi cứ theo hắn mà bố trí là được. Còn về phần hắn thì tới lúc ta sẽ tự tay đối phó. - Huống Vô Tâm quay đầu nhìn về hướng Côn Luân mà cười nhạt:

- Hiện tại ta có việc phải làm trước.

“ Lão định làm gì? “

Một cái cảm giác ớn lạnh tràn ngập khắp người Đường Khanh Tướng.

Mặc dù Huống Vô Tâm nói hết sức bình thản, sắc mặt cũng thản nhiên nhưng Đường Khanh Tướng lại cảm nhận được dã tâm của lão. Cái dã tâm đó khiến cho y cảm thấy sợ hãi. Y cảm thấy một cách rõ ràng chuyện Huống Vô Tâm định làm chắc chắn sẽ là chuyện kinh thiên động địa.

...

Núi Bích Vân...

Trong một cái động rộng lớn, trước mặt một lão đạo mặc đạo bào màu xanh có một đồng tử trẻ tuổi đang quỳ.

Nhìn đồng tử cung kính dập đầu với mình, lão đạo khẽ thở dài một tiếng.

- Nếu một ngày ngươi chưa tu luyện Bích Vân chân quyết tới được tầng thứ bảy thì không được ra khỏi cái động này. Ngươi nhớ kỹ chưa?

- Đệ tử ghi nhớ.

Nghe thấy đồng tử trẻ tuổi gật đầu đồng ý, lão đạo liền bước ra khỏi hang. Từ trên tay lão xuất hiện một vầng sáng, ngay lập tức cái cửa động từ từ bị đóng lại rồi biến thành một vách đá bóng loáng.

Lão đạo mặc đạo bào màu xanh biếc chính là Thạch Chân nhân của Bích Vân động.

Mặc dù Thạch Chân nhân vẫn còn lưu luyến nhưng khi lão quay người phi ra khỏi núi thì ánh mắt lại hết sức kiên quyết.

Lão biết rõ lần này rời núi có thể sẽ không quay trở lại được nữa. Vì vậy mà trong một ngày, lão đã khắc toàn bộ Bích Vân chân quyết lên trên vách động.

Tuy nhiên con người sinh ra trên đời có một số việc

Mặc dù mái tóc của Thạch chân nhân hơi điểm bạc nhưng có một vài chuyện lão vẫn còn nhớ rõ.

........

Thạch chân nhân lướt thẳng ra khỏi Bích Vân động được vài dặm thì chợt dừng lại.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại rồi một luồng khí đen bao phủ ánh lửa màu xanh đột nhiên từ trên cao giáng xuống rồi ngưng tụ lại thành một gương mặt khổng lồ.

- Âm Sơn chân pháp?

Thạch chân nhân nhìn gương mặt khổng lồ mà hơi giật mình:

- Phái Âm Sơn vẫn còn có người sống?

- Người của La Phù vẫn còn chưa chết hết cho nên ta còn phải sống. - Gương mặt khổng lồ cất tiếng cười lạnh lùng.

Thạch chân nhân vẫn thản nhiên nhìn gương mặt khổng lồ:

- Ta và phái Âm Sơn các ngươi không liên quan gì tới nhau, không hiểu tại sao ngươi lại cản đường của ta.

- Phái Âm Sơn của ta và ngươi thật sự không liên quan tới nhau. Ta cũng không biết ngươi có quan hệ với La Phù như thế nào. Tuy nhiên Kỳ Liên Liên Thành bảo ta phải giết ngươi, cho nên ta...nhất định phải giết ngươi.

- Muốn giết ta? Vậy thì tới đây đi.

Thạch chân nhân vừa nói một câu đó liền ra tay cùng với gương mặt khổng lồ màu đen của Âm Hàn Ly.

“ Phù! “

Hơn mười luồng khí đen trong nháy mắt hình thành một cái lồng giam bao phủ Thạch chân nhân vào bên trong. Ánh lửa màu xanh hừng hực trong làn khí trong nháy mắt đốt cháy Thạch chân nhân thành tro. Tuy nhiên trong nháy mắt khi lão đạo hóa thành tro thì một giọt nước màu xanh biếc cũng biến mất.

- Sao có thể như vậy?

Từ trong làn khí đen và ánh lửa màu xanh chầm chậm xuất hiện bóng dáng của Âm Hàn Ly.

Do tu luyện pháp thuật của phái Âm Sơn cho nên sắc mặt của Âm Hàn Ly hoàn toàn tối đen nhưng hiện tại sắc mặt của y hoàn toàn trắng bệch.

Hai tay của y ôm lấy ngực. Từ nơi đó đang phun ra máu huyết và chân nguyên rất mạnh.

Âm Hàn Ly nhìn nơi Thạch chân nhân hóa thành tro bụi mà như không tin nổi vào chuyện đã xảy ra.

Tu vi của Thạch chân nhân nếu so với Âm Hàn Ly thì kém hơn một chút.

Nhưng cơ bản Âm Hàn Ly lại không thể ngờ được khi đối mặt với một đòn của mình, không ngờ Thạch chân nhân lại không hề phát ra một thứ pháp thuật phòng ngự nào mà dồn hết sức đón lấy một đòn của y.

Mãi cho tới bây giờ, Âm Hàn Ly mới hiểu ra rằng Thạch chân nhân dường như không hề muốn sống. Tựa như lão chỉ muốn loại bỏ bót một kẻ địch của La Phù.

- Sao có thể như vậy?

Một ngụm máu tươi đột nhiên từ miệng Âm Hàn Ly phun ra rồi y như một tảng đá rơi xuống đất.

Tại sao?

Rốt cuộc thì La Phù cho lão cái gì mà lão lại chấp nhận liều mạng để cùng chết với mình?

Ánh mắt thất thần của Âm Hàn Ly nhìn lên bầu trời.

Y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình lại chết trong tay của Thạch chân nhân. Cơ bản y cũng không hề ngờ tới trong khoảng khắc đó, Thạch chân nhân lại quyết định như vậy.

Tuy nhiên trong không trung xanh thẳm, lại có một cái đáp án mà Âm Hàn Ly không thể nào ngờ được...

........

Hơn một trăm năm trước, tại núi Bích Vân có một nam tử mặc áo tang gặp một người sai vặt bị bệch chốc đầu.

Nam tử mặc áo tang thản nhiên hỏi gã sai vặt có muốn sống hay không.

Tên tiểu tử sai vặt đó trả lời lại rằng muốn. Vì vậy mà nam tử mặc áo tang nói cho y một bộ khẩu quyết, đồng thời giúp y nhớ rõ.

Tên tiểu tử bị bệnh đó chính là Thạch chân nhân. Mãi cho tới tận sau này, Thạch chân nhân mới biết nam tử mặc áo tang đó chính là Nguyên Thiên Y của La Phù.

Mà Âm Ly Hàn lại không thể ngờ được nguyên nhân thực sự khiến cho Thạch chân nhân chấp nhận cái chết để kéo y đi theo cũng không phải là do Nguyên Thiên Y truyền cho mình bộ khẩu quyết.

Đó là bởi vì trước khi Nguyên Thiên Y nói chuyện với lão thì trên đời này chưa từng có một ai để ý tới lão.

Những cơn đau nhức trên người khiến cho mỗi người gặp lão đều cảm thấy ghê tởm. Tất cả mọi người đi qua lão đều bịt mũi. Sở dĩ lão tới núi Bích Vân đó là bởi vì lão nghe thấy có người nói chuyện sợ lão lây bệnh nên định trục xuất ra khỏi trấn.

Nhưng Nguyên Thiên Y lại không giống những người khác, cơ bản đối xử với lão hết sức bình đẳng.

Cái nguyên nhân chính đó cho dù là Kỳ Liên Liên Thành biết được Bích Vân chân quyết được Nguyên Thiên Y truyền cho lão cũng không thể hiểu được.

Đọc truyện chữ Full