DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 222: Đứng đầu yêu đạo

- Hình như cô ấy không cao lên nữa.

Ý nghĩ đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Lạc Bắc khiến cho hắn bật cười, nhất thời không biết nói với tiểu Trà như thế nào. Hiện tại tiểu Ô Cầu so với khi ở Thục Sơn đã lớn hơn nhiều. Còn tiểu Trà thì vóc dáng cao gầy, so với Lạc Bắc cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu mà thôi. Nếu cao tiếp thì chắc chắn sẽ cao hơn Lạc Bắc. Chỉ có điều so với khi ở Thục Sơn thì dường như nàng đã bớt trẻ con đi một chút mà trưởng thành hơn.

Một bầu không khí kỳ diệu tràn ngập trong sơn cốc. Tiểu Trà mở to mắt khẽ cắn môi không hiểu tại sao Lạc Bắc lại mỉm cười. Mặc dù không hieur nhưng mặt nàng cũng chợt đỏ lên, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng hơi hồng một chút.

- Thứ quả cây này giúp ta hồi phục nhanh hơn một chút.

Lạc Bắc nhanh chóng nghĩ nơi này cách Lang sơn cũng chỉ chừng ba, bốn trăm dặm, không an toàn lắm vì vậy mà hắn trở nên nghiêm túc:

- Do Huống Vô Tâm đánh ta bị thương. Các ngươi đang ở đâu. Chỉ sợ các ngươi nên đi với ta, nếu không bọn chúng tìm tới đây thì các ngươi cũng bị liên lụy.

- Ngươi nói vậy thì chúng ta sẽ đi theo ngươi.

Tiểu Trà gật đầu. Mà tiểu Ô Cầu cũng như nghe hiểu Lạc Bắc nói gì liền ngẩng đầu lên nhanh chóng lướt người quấn lấy một cây đại thủ rồi quay đầu lại lúc lắc với Lạc Bắc, ý bảo hắn đuổi theo. Câu nói của tiểu Trà hết sức nhẹ nhàng. Nàng nào biết rất nhiều nam nữ trong thế gian mà biết thì sẽ kinh hãi tới mức độ nào.

****

- Đây là chỗ ngươi ở?

Đi theo tiểu Ô Cầu vào trong thung lũng, nó chợt theo một cái cây to mà bò lên cao. Cái cây đại thụ đó cũng không cao lắm nhưng xung quanh lại có rất nhiều dây leo to bằng cổ tay trẻ con. Lạc Bắc ngẩng đầu lên nhìn cũng phải kinh ngạc mà mỉm cười. Những sợi dây leo đó quấn theo cái cây bò lên cao rồi kết thành một quả trứng, có phần hơi giống một cái hồ lô. Nơi này cũng là chỗ mà chướng khí dầy đặc nhất, vừa đủ ngăn cách mùi của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Những sợi dây leo đó quấn quanh lại nở ra một vài bông hoa màu tím dường như có công hiệu ngăn cách chướng khí khiến cho chúng bị đẩy cách xa khoảng vài thước.

Trong cái phòng gỗ ấy, Lạc Bắc nhìn thấy không gian thoáng đãng, gần như cái gì cũng có. Có điều Lạc Bắc cũng không hề ngạc nhiên bởi vì tiểu Trà là linh hoa nên đối với nàng mà nói thì toàn bộ núi rừng đều là nhà của nàng. Có một chỗ như thế này cũng chỉ là để che giấu mùi của nàng mà thôi.

Mấy đám dây leo sau khi hợp lại rồi phân ra để lộ năm sáu quả giống hệt với thứ quả mà vừa rồi tiểu Trà đưa cho Lạc Bắc.

Đối với thứ hoa quả, cây cỏ kỳ lạ, tiểu Trà có sự phân biệt tốt hơn đám người Mộ Hàm Phong nhiều. Thứ quả Thiên Ma là một thứ linh dược bổ sung chân nguyên và hồi phục máu huyết.

Tiểu Ô Cầu từ bên ngoài thò đầu vào nhìn thấy năm, sáu trái cây đó thì thèm nhỏ dãi. Nhìn thấy tiểu Ô Cầu như vậy, tiểu Trà nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiểu Ô Cầu! Lạc Bắc bị thương cần dùng thứ trái cây này. Đợi lần sau nó kết trái ta sẽ hái cho ngươi.

Mặc dù không thể nói được nhưng tiểu Ô Cầu nghe có thể hiểu nên sau khi dụi nhẹ đầu vào Lạc Bắc liền ngoan ngoãn lui ra, quấn mấy vòng trên cành cây.

- Nó to lên nhanh như vậy chắc là ngươi thường xuyên cho nó ăn kỳ hoa dị thảo đúng không? - Lạc Bắc nhìn thấy tiểu Ô Cầu như vậy, nên sau khi ăn mấy trái cây đó liền không nhịn được cười cười.

Đột nhiên hắn nghĩ tới tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở đây không có đồng bọn nào khác. Nhưng nếu có thể tới hỏa mạch bên dưới Thương Lãng cung gặp nhiều Yêu tộc ở đó thì cả hai sẽ có rất nhiều bằng hữu.

- Y tới rồi.

đúng lúc này, tiểu Trà đột nhiên nhíu mày.

- Hắn tới?

Lạc Bắc giật mình trở nên cảnh giác:

- Y là ai?

Tới lúc này, Lạc Bắc vẫn để cho Thi thần ẩn nấp sâu dưới lớp bùn, chỉ có Khuất Đạo Tử theo tới đây. Tuy nhiên cho dù là Khuất Đạo Tử và Thi thần cũng đều cảm nhận được một làn hơi thở mong manh rồi trở nên cực kỳ mạnh.

Người này trong lúc hành động thì hơi thở và pháp lực dao động đều ẩn giấu, mặc dù chỉ tản ra có một chút nhưng cũng đã thể hiện sự lợi hại kinh người.

- Ta cũng không biết tên của y.

Tiểu Trà cau mày, nét mặt có chút lo lắng.

- Ngươi không biết tên của y?

Lạc Bắc ngẩn người. Lớp chướng khí màu vàng phía trên căn phòng của tiểu Trà chợt tách ra rồi một bóng người từ từ hạ xuống khi tới ngang với căn phòng y liền dừng lại.

Lạc Bắc liếc mắt liền nhìn thấy rõ ràng đó là một nam tử mặc trường bào màu bạc tuy nhiên từ người y, pháp lực dao động tản ra rất mạnh.

Bộ trường bào màu bạc y mặc không biết được dẹt từ thứ gì nhưng hết sức mềm mại. Kiểu dáng của nó rất đơn giản không hề có hoa văn nhưng chính như thế lại làm cho nó càng tăng thêm sự tự nhiên. Nam tử đó nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, mặt trắng như ngọc, ngũ quan nghiêm chỉnh. Tóc của y bóng mượt được đính thêm một cây trâm bằng ngọc. Kiểu tóc của y có phần giống với Thái Thúc trước kia.

Hơn nữa, dáng người của y cũng rất cao khiến cho người ta có cảm giác tao nhã.

Chỉ có một điểm duy nhất đó là ngũ quan của y quá tinh tế, nhưng lông mày lại dài nhỏ mang tới cho người ta một cái cảm giác gian tà.

Từ hơi thở của y thì có thể thấy y không thuộc Yêu tộc mà là một người tu đạo có tu vi cực cao.

- Tiểu Mỹ nữ, ta tới rồi.

Chưa để cho Lạc Bắc lên tiếng, nam tử trẻ tuổi cười cười rồi liếc mắt nhìn Lạc Bắc sau đó hỏi tiểu Trà:

- Người này là ai?

Vừa nghe thấy người đó lên tiếng, Lạc Bắc liền hơi nhíu mày. Bởi vì hắn cảm nhận được giọng điệu của y hết sức ngả ngón. Hơn nữa, Lạc Bắc phát hiện khi thấy nam tử này, tiểu Ô Cầu liền dựng thẳng người lên như rất tức giận. Nhưng nó liền trốn ngay ra sau cái cây, dường như đã chịu đau khổ bởi tay y, nên rất sợ.

- Tu vi của y rất cao. Trước tiên ngươi không cần phải chọc vào y. - Tiểu Trà quay sang nói với Lạc Bắc, đồng thời một bàn tay như lo lắng mà nắm lấy áo của hắn. Nàng hơi nhíu mày, nói với nam tử mặc trường bào:

- Hắn là bằng hữu của ta. Sao ngươi lại tới đây?

- Ta sợ ngươi bị người khác lừa mà bắt mất. Hơn nữa, mấy ngày không gặp tiểu mỹ nữ nên thấy nhớ. Hôm nay thuận tiện đi qua đây xem nàng có thay đổi ý định hay không. - Nam tử mặc trường bào cười cười nhìn Lạc Bắc rồi nói một cách đầy thâm ý:

- Không thể ngờ ngươi còn có một người bạn như thế này. Tại sao trước đây ta không nghe ngươi nói? Không biết hắn tên là gì?

- Hắn không liên quan gì tới ngươi. - Tiểu Trà lắc đầu:

- Ta không muốn nói cho ngươi biết.

- Tiểu mỹ nữ! Ta đã nói với ngươi. Thần thông của ta trong thiên hạ ít người vượt qua được. Ngươi không nói cho ta thì ta cũng có tể nói được tên của hắn. - Nam tử mặc trường bào màu bạc nở nụ cười quay đầu nhìn Lạc Bắc:

- Ngươi chính là Lạc Bắc?

- Sao ngươi biết? - Lạc Bắc không nhịn được thốt lên thất thanh.

Với tu vi hiện tại của Lạc Bắc cho dù người ta có công bố ngay ra thân phận của mình cũng không thất thần như vậy. Nhưng trong tích tắc đối mắt với nam tử mặc trường bào màu bạc, Lạc Bắc chợt thấy trong mắt y lóe lên một tia sáng bảy màu khiến cho hắn thất thần rồi vô tình hét lên.

- Quả nhiên là ngươi. - Nam tử trẻ tuổi cười ha hả, có chút đắc ý gật đầu chỉ về phía Khuất Đạo Tử:

- Lúc trước ta nghe nói Ảo Băng Vân dẫn thất tông lục phái vây giết ngươi nhưng rồi lại bị ngươi giết chết. Ngay cả phái Bắc Mang cũng bị diệt sạch, Khuất Đạo Tử biến mất. Hiện tại Khuất Đạo Tử đã biến thành vật thi luyện, hơn nữa trên người của ngươi lại thấp thoáng khí kim thiết có lẽ tới tu vi dẫn kiếm nhập thể cho nên ta đoán ra ngươi là Lạc Bắc.

- Không biết tiền bối là ai?

Lạc Bắc nhìn nam tử mặc áo bạc mà hỏi. Tướng mạo của y hết sức trẻ nhưng rất nhiều người có tu vi cao đều có thuật trú nhan. Hơn nữa, người này có kiến thức như vậy, suy tính kỹ càng thì Lạc Bắc có thể khẳng định tuổi của y không hề nhỏ mà phải là một nhân vật nổi danh.

- Tên của ta cũng không có gì nổi cho lắm. Ngươi gọi ta là Bạch Nhàn Hạc. - Nam tử mặc áo choàng bạc cười nói.

- Bạch Nhàn Hạc?

Lạc Bắc suy nghĩ thật nhanh nhưng hắn nghĩ không ra trong giới tu đạo có một người nào tên như vậy.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Nhàn Hạc chợt cười nói:

- Có điều bình thường người ta đều thích gọi ta là Vân Hạc Tử.

- Vân Hạc Tử? Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử?

Lạc Bắc giật mình mà biến sắc.

Lần này, Lạc Bắc cũng không bị ánh sáng bảy màu trong mắt y ảnh hưởng nhưng do giật mình mà thất thần.

Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử là một trong bát đại yêu đạo.

"Không ngờ người này lại là Vân Hạc Tử trong bát đại yêu đạo. Thoáng nhìn y trẻ đến vậy.

Đọc truyện chữ Full