DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù
Chương 144: Gặp được yêu tộc

Nhìn thấy tia sáng đó, Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ lập tức Khuất Đạo Tử liền lấy ra một cái chung nhỏ màu xanh. Đây chính là pháp bảo đắc ý của Khuất Đạo Tử - Sơ Hà Xã tắc chung.

Lạc Bắc đã thử qua Sơn Hà xã tắc chung phát hiện nó hội tụ bốn loại nguyên khí Kim, Thổ, Thủy, Mộc khi phóng to có thể bao phủ phạm vi mười dặm, chẳng khác gì một ngọn núi. Có thể nói là một pháp bảo lợi hại.

Nhưng hiện tại Lạc Bắc lệnh cho Khuất Đạo tử sử dụng nó để ngăn cách nước biển. Bởi vì Quy Tê linh bàn không thể phi độn trong nước, còn Phân Thủy thần quang bạng lại bị Yến Kinh Tà lấy đi để dụ địch. Mà xuống sâu dưới nước áp lực rất mạnh, nếu chỉ dùng chân nguyên để phá vớ thì cho dù là Khuất Đạo Tử và Lạc Bắc cũng chỉ xuống được trăm trượng là hoạt động khó khăn.

Chỉ thấy Khuất Đạo Tử bắt pháp quyết, trong nháy mắt Sơn Hà xã tắc chung hóa thành một cái chuống nhỏ năm trượng trên bề mặt của nó có hình sông ngòi từ từ chìm xuống nước.

Khi Sơn Hà xã tắc chung hạ xuống mặt biển, Khuất Đạo Tử liền thu Quy Tê linh bàn. Lạc Bắc, Thái Thúc, Khuất Đạo Tử và Thi vương đều đứng trên đỉnh Sơn Hà xã tắc chung như đứng trên một tảng đá.

Dưới sự khống chế của Khuất Đạo Tử, Sơn Hà xã tắc chung chìm xuống, xung quanh tản ra nhưng đám mây đẩy nước biển cách chừng ba trượng.

- Không có Phân Thủy thần quang bạn đi xuống biển đúng là bất tiện.

Mặc dù đã thử mấy lần nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc đứng trong sự bảo vệ của Sơn Hà xã tắc chung vẫn cảm thấy khó chịu không như khi đứng trong Phân Thủy thần quang bạng.

- Ở đâu?

Sơn Hà xã tắc chung xuống thêm mấy trượng, nước biển trở nên tối đen khiến cho chân hỏa do Thái dương chân hỏa và linh khí ngưng tụ trở nên rõ ràng, ngay cả tôm cá ở xung quanh cũng bị thu hút. Chỉ có điều do hơi nóng mà chúng không dám tới gần chỉ ở xa mà quan sát. Rất nhiều loại cá bơi thành vòng tròn xung quanh tia sáng thì vô cùng đẹp.

Lạc Bắc và Thái Thúc đều biết tia sáng đó chỉ tồn tại chừng nửa nén nhang là mất vì vậy mà không có tâm trạng ngắm cảnh. Sau khi tới gần tia sáng chừng mười trượng, Lạc Bắc liền lệnh cho Khuất Đạo Tử điều khiển Sơn Hà xã tắc chung hạ xuống rất nhanh.

Chìm xuống hơn mười trượng, xung quanh hoàn toàn tối đen. Thái Thúc liền phóng Tân Thiên Trạm Lô ra. Nào ngờ nó vừa mới xuyên qua vầng sáng chui vào trong nước chiếu rõ trong phạm vi mấy trượng thì Lạc Bắc và Thái Thúc liền thấy có một bóng đen lao với rồi bị kiếm quang cắt thành hai mảnh. Hai người giật mình phát hiện ra đó là một con sứa khổng lồ.

Con sứa đó vừa bị kiếm quang của Thái Thúc cắt thành hai nửa thì lại có một bóng đen xông tới nhanh chóng nuốt chửng một nửa. Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn thì thấy đó là một con quái ngư thân thể dẹp mà dường như không có cả mắt.

Sơn hà xã tắc chung tiếp tục đi theo tia sáng vàng xuống dưới. Các loài sinh vật dưới này bắt đầu trở nên thưa thớt, thi thoảng có một con bơi qua thì đều có hình dạng quái dị. Xuống thêm mười trượng, Lạc Bắc và Thái Thúc chỉ thấy xung quanh toàn là những bóng đen dài mảnh chẳng khác nào dải lụa. Nhìn kỹ thì ra là những cây tảo biển mọc lên từ đáy biển.

Những cây tảo biển to lớn dường như có màu lục, dày tới mấy tấc. "Không biết cái thứ này có ăn được hay không?" Lạc Bắc nghĩ vậy mà Thái Thúc thì tò mò điều khiển phi kiếm lao xuống. Những cây tảo biển hết sức mềm mại bị cắt đứt có thể thấy bên trong là một thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu.

- Cái vực này không biết sâu bao nhiêu mà lại có ánh sáng?

Thấy xung quanh toàn bộ là tảo biển chẳng khác nào một khu rừng rậm, Lạc Bắc và Thái Thúc đều cảm thấy cách đáy biển không còn xa nữa. Nhưng xuống thêm một chút nữa, hai người đều cảm thấy kinh hãi. Những cây tảo biển không biết mọc từ dưới sâu bao nhiêu mà xuống hơn mười trượng vẫn chưa thấy đáy, thậm chí một chút rễ cây cũng không có. Chiều dài của những cây tảo biển đã vượt quá năm mươi trượng. Tuy nhiên lúc này, cả hai lại nhìn thấy trong làn nước biển tối đen không ngờ láp lánh chút ánh sáng.

Xuống thêm vài chục trượng nữa, Lạc Bắc và Thái Thúc nghe thấy bên tai có tiếng lách tách rồi đột ngột trước mắt cả hai sáng ngời. Lạc Bắc và Thái Thúc đều thấy rõ phía dưới Sơn Hà xã tắc chung như có một dãy núi liên miên. Những cây tảo biển mọc lên từ dãy núi này mà bên dưới chân ngọn núi cũng liên tục có dung nham chảy ra. Hóa ra ánh sáng mà hai người vừa nhìn thấy chính là do dung nham của núi lửa phun trào.

Dung nham trào ra tiếp xúc với nước biển làm bốc lên làn khói trắng rồi sau đó biến thành nham thạch màu đen. Mà cái rãnh trong dãy núi đó cũng không biết sâu bao nhiêu, mặc dù có ánh sáng nhưng không thể nhìn rõ được.

Lúc này, Thái Dương chân hỏa và linh khí trong trời đất ngưng kết thành chân hỏa đột nhiên biến mất. Nhưng trong tích tắc đó, Lạc Bắc và Thái Thúc đều thấy được nơi tia sáng đó lao xuống thấp thoáng có ánh sáng màu tìm. Mà ánh sáng tím đó là do một thứ thực vật kỳ lạ tản ra.

- Quả nhiên là có thiên tài địa bảo sinh trưởng. Không biết cái cây này thuộc loại gì?

Cái cây đó cao chừng hai thước, rễ cây và lá chẳng khác gì được tạo ra từ bảo thạch. Từ nó mọc ra một bông hoa, ở giữa đã kết một cái quả màu tím nhìn chẳng khác gì viên dạ minh châu. Khi Lạc Bắc và Thái Thúc ở Thục Sơn cũng đã xem rất nhiều điển tịch giới thiệu về thiên tài địa bảo nhưng cả hai đều chưa thấy cái loại thực vật này.

Nhưng chỉ cần nhìn ánh sáng tỏa ra từ nó và việc nó có thể hấp thu được Thái dương chân hỏa cùng với linh khí trong trời đất, Lạc Bắc và Thái Thúc có thể khẳng định đây là một thứ bảo vật hiếm có.

- Cái cây này nhìn không tầm thường như vậy không biết gần đó có dị thú ẩn náu hay không?

Lạc Bắc biết bình thường gần nơi có thiên tài địa bảo đều có dị thú bảo vệ. Bởi vì dị thú cảm nhận được hơi thở của thiên tài địa bảo tốt hơn con người nhiều. Hơn nữa, chúng bảo vệ thiên tài địa bảo cho tới khi trưởng thành mới ăn để gia tăng tu vi. Vì vậy mà khi nhìn thấy cái cây đó mặc dù vui sướng nhưng Lạc Bắc vẫn có ý nghĩ đó.

Bây giờ, tu vi của Lạc Bắc đã gần bằng được tám phần đỉnh cao của Khuất Đạo tử vì vậy mà sự cảnh giác cũng hơn nhiều. Thần thức của hắn giống như thủy triều nhanh chóng tản ra xung quanh.

- A?

Thần thức vừa mới đảo qua, Lạc Bắc liền giật mình bởi vì hắn có thể cảm nhận được trong đám tảo biển cách mình chừng chục trượng có một thứ hơi thở khác lạ.

Thứ hơi thở đó hết sức mỏng manh hiển nhiên là ố tình che giấu. Nếu là người tu đạo binh thường cho dù cảm giác được cũng chỉ nghĩ rằng đó là một con hải ngư nhưng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc sau khi tới tầng thứ bảy thì sự cảm nhận đối với thay đổi linh khí xung quanh rất nhạy bén.

Ngay lập tức Lạc Bắc nháy mắt với Thái Thúc.

Mặc dù không nói một câu nào nhưng Thái Thúc ở lâu với Lạc Bắc nên nhanh chóng hiểu ý, cũng không có biểu hiện gì khác lạ mà chỉ quan sát cái cây kia.

Lạc Bắc cũng giả vờ như đang quan sát cái cây đó nhưng lại lặng lẽ thả một cái vật nhỏ màu đen.

Cái vật nhỏ màu đen đó chính là Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc. Sau khi tu luyện tới cảnh giới Kiếm Cương, hiện tại Lạc Bắc đã có thể thu nhỏ nó lại chỉ bằng quả trứng chim bồ câu. Tu luyện tới kiếm cương khí tức sắt thép và chân nguyên của bản thân hết sức ngưng tụ khiến cho đối phương khó có thể phát hiện được. Mà bản thân Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc lại có màu đen, hiện tại đang ở sâu trong làn nước nên ngoại trừ chút ánh sáng gần núi lửa ra thì tất cả nước biển cũng đen nhánh. Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc yên lặng dọc theo Sơn hà xã tắc chung rơi xuống, ngay cả Thái Thúc cũng không nhận ra.

Lạc Bắc dùng ý nghĩ điều khiển kiếm cương lặng lẽ bay tới đám tảo biển. Dừng một chút, kiếm cương chợt bùng lên chẳng khác nào một con giao long trong nước biển, xoắn nhẹ một cái khiến cho toàn bộ tảo biển bị cắt nát.

- A!

Mấy cây tảo biển không lồ lập tức bị xoắn nát. Đồng thời dưới làn nước sâu cũng vang lên mấy tiếng động.

Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc lẻn tới gần mới bùng nổ kiếm cương có thể nói là vô cùng mãnh liệt. Hiện tại cho dù với tu vi của Khuất Đạo Tử như vậy nếu bị Lạc Bắc đánh lén mà không kịp đề phòng thì cũng bị thương nặng. Khi Lạc Bắc phát ra một đòn kia cũng dự đoán đám dị thú trốn trong tảo biển cũng có một số bị thương nặng. Nhưng khi Kiếm cương bùng nổ đánh nát đám tảo biển, Lạc Bắc và Thái Thúc lại nhìn thấy không ngờ ẩn nấp sau đó lại là một cái bóng xinh xắn.

Khi Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn thấy cái bóng đó đều hét lên kinh hãi.

Trong tiếng kêu kinh ngạc, Tam Thiên Phù Đồ đã tới gần thắt lưng của bóng người đó. Lạc Bắc nhanh chóng điều khiển cho Kiếm cương thay đổi phương hướng. Chỉ thấy kiếm cương gần dính vào bóng người đó liền chệch sang bên, vắt ngang hải vực dài mấy chục trượng. Nơi nào kiếm cương đi qua, tảo biển bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ.

Mặc dù trong lúc vội vàng xoay chuyển phương hướng của kiếm cương nhưng Lạc Bắc vẫn toát mồ hôi lạnh. Bởi vì một khi kiếm cương bùng nổ thì uy lực cực mạnh. Cũng may là ở sâu trong lòng nước có nước ngăn cản nếu không thì nó đã chém trúng cái bóng kia.

Lạc Bắc thu Tam Thiên Phù Đồ về khiến cho no một lần nữa đọng lại thành quả cầu kiếm cương lơ lửng trong nước biển. Đám tảo biển bị kiếm cương đánh nát nhanh chóng bị dòng nước ấm do núi lửa phun trào cuốn đi. Một đòn đó của Lạc Bắc đánh nát hơn mười đám tảo biển khổng lồ nên dưới ánh sáng của núi lửa, Lạc Bắc và Thái Thúc liền nhìn thấy rõ cái bóng người kia không ngờ là một thiếu nữ diễm lệ.

Dưới ánh sáng, không ngờ trang phục của thiếu nữ được làm từ trân châu và vỏ sò. Làn da của nàng trong suốt chẳng khác nào bạch ngọc. Đôi mắt của nàng xanh thăm thẳm như làn nước biển. Mái tóc màu vàng kiam khiến cho người ta mê muội. Nhưng đôi chân của nàng lại có một lớp vảy màu bạc.

Mái tóc màu vàng kim của thiếu nữ xõa xuống. Đôi môi đỏ hồng như cánh hoa lay động lòng người bây giờ trắng bợt. Bị một kiếm vừa rồi khiến cho nàng kinh sợ nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc, đứng nguyên trong nước biển không dám chạy trốn.

- Ngươi là ai?

Lạc Bắc lập tức nhận ra thiếu nữ này thuộc Yêu tộc chứ không phải người tu đạo.

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc nhưng không nói gì. Lạc Bắc lại hỏi tiếp:

- Ngươi không hiểu chúng ta nói gì?

Thiếu nữ lắc đầu. Sau một lát, dường như nàng bình tĩnh lại mới chợt lên tiếng:

- Các ngươi là ai?

Đúng lúc này, trong đám tảo biển cách đó không xa chợt có tiếng động rồi có mười bóng đen xuất hiện. Có một cái bóng tới gần bên cạnh thiếu nữ kia. Dưới ánh sáng của núi lửa, thân hình của hắn nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt của Lạc Bắc và Thái Thúc.

Đó là một thanh niên cường tráng, cao hơn Lạc Bắc chừng hai cái đầu. Quần áo trên người y cũng được chế tạo từ trân châu và vỏ sò nhưng hoàn toàn khác so với trang phục của thiếu nữ. Trang phục của y kết hợp với thân thể cường tráng nhìn giống như một bộ chiến giáp. Hai chân của y cũng để trần lộ ra lớp vảy màu bạc. Đồng thời trên đầu y còn có hai cái sừng nhỏ màu bạc.

Lạc Bắc và Thái Thúc phát hiện ra người thanh niên và cô gái kia dường như không có pháp bảo nhưng vẫn có thể di chuyển trong biển mà không hề có chút e ngại. Hoàn toàn tự nhiên.

- Các ngươi là người của tộc Ly Thủ?

Vừa thấy người thanh niên đó, phát hiện ra điểm ấy, Lạc Bắc và Thái Thúc chợt nhớ ra lai lịch của những người này là gì.

Ly thủ!

Theo truyền thuyết từ thời cổ thì Ly Thủ là một trong số chín loài cự long. Bọn họ tu luyện hoàn toàn khác biệt với cự mãng và thủy giao. Ngay từ nhỏ, Ly Thủ thực sự là rồng, có thể hấp thu linh khí trong tự nhiên, tuổi thọ lại dài nên có thể hóa ra thành hình người.

Trong Long tộc cho dù là đực hay cái thì trời sinh đều rất lợi hại. Nhưng hoàn toàn khác với các tộc rồng khác, trong tộc Ly Thủ, con đực tương đối lợi hại còn con cái thì nhu nhược.

Một con Ly Thủ đực hóa thành hình người chỉ cần tới ba trăm tuổi thì tu vi liền vượt qua người tu đạo đạt tới Nguyên Anh. Nhưng một con Ly Thủ cái tới ba trăm tuổi, tu vi vẫn chưa bằng một nửa con đực.

Ly Thủ đực khi biến thành hình người nhìn rất uy dũng, chẳng khác nào chiến sĩ trời sinh. Mà con cái biến thành hình người cũng vô cùng diễm lệ. Con đực trên đầu có sừng nhưng con cái thì không. Khi Lạc Bắc và Thái Thúc ở Thục Sơn cũng đã xem được những điều ghi chép biết trong biển có tộc Ly Thủ tồn tại.

- Các ngươi là ai?

Khi Lạc Bắc và Thái Thúc có phản ứng thì người thanh niên kia cũng lên tiếng hỏi. Ánh mắt của y đầy sát khí và địch ý.

- Chúng ta bị cái cây này thu hút tới đây. Còn về tên tuổi của chúng ta thì lúc này chưa tiện nói.

Lạc Bắc cũng không muốn nói dối, nhanh chóng trả lời.

- Nhìn quần áo và pháp thuật của các ngươi thì cơ bản không phải là môn phái của người tu đạo xung quanh. - Thanh niên cường tráng nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc mà nói với giọng lạnh lùng:

- Nếu đã bị các ngươi phát hiện thì các ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch?

- Làm bộ làm tịch cái gì?

Lạc Bắc và Thái Thúc giật mình, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thiếu nữ nói với người thanh niên:

- Ca ca! Bọn họ không phải là người xấu, hình như không cùng đường với người của Thương Lãng cung.

- Cái gì? - Người thanh niên kia cau mày:

- Tại sao muội lại nói vậy?

Thiếu nữ giơ ngón tay chỉ Lạc Bắc:

- Một kiếm vừa rồi của hắn, mọi người cũng có thể thấy được là muội không thể tránh khỏi. Nếu là người của Thương Lãng cung thì chắc chắn sẽ không thu tay như vậy.

- Suy nghĩ của cô ta cũng rất kỹ càng.

Thiếu nữ đó lại nói cho mình khiến cho Lạc Bắc và Thái Thúc có rất nhiều hảo cảm.

Nghe thấy thiếu nữ nói vậy, thanh niên kia cũng trầm tư một lúc rồi như hiểu lời thiếu nữ nói cũng có lý. Lúc này, thiếu nữ gật đầu đối với Lạc Bắc và Thái Thúc rồi nói:

- Nếu hai vị không muốn xưng tên thì ta cũng không hỏi nhiều. Ta chỉ có một yêu cầu quá đáng không biết hai vị có thể đồng ý hay không?

Lạc Bắc nói:

- Yêu cầu quá đáng gì?

- Cái cây này đối với chúng ta rất quan trọng. - Thiếu nữ do dự một lúc rồi mới quyết định nói:

- Chúng ta đã đợi ở đây mấy tháng. Ta có yêu cầu quá đáng là muốn cầu hai vị có thể để nó cho chúng ta không?

- Vốn chúng ta cũng chỉ tò mò tới cùng. - Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau rồi hắn lên tiếng:

- Các ngươi đã đợi ở đây mấy tháng, nếu chúng ta cứ muốn thì biến thành cưỡng đoạt. Nếu vậy, cái cây này để cho các ngươi.

- Thật không?

Thiếu nữ nghe Lạc Bắc và Thái Thúc nói vậy thì vui mừng. Nhưng nét mặt của người thanh niên kia lại xuất hiện nhiều sát khí hơn:

- Các ngươi đừng có vội che giấu. Nếu các ngươi nói vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

- Ca ca!

Thiếu nữ nghe thấy vậy liền kêu lên:

- Huynh nói vậy là có ý gì?

- Muội cũng biết, mặc dù chúng ta là Long tộc nhưng trong mắt họ cũng vẫn là Yêu. Muội đã thấy đám huyền môn này khi đối mặt với Yêu tộc lại có thái độ như vậy không? - Người thanh niên cười lạnh:

- Chưa nói cái cây này là chí bảo của trời đất. Bọn họ thuận miệng nói để cho chúng ta chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao?

- Đừng có vơ đũa cả nắm. - Lạc Bắc nhìn người thanh niên rồi nói:

- Chẳng lẽ tất cả những người tu đạo đều coi Yêu tộc là địch hay sao?

Người thanh niên cường tráng cười lạnh:

- Hiện tại chẳng phải người tu đạo trong thiên hạ đều coi Yêu là địch, chẳng lẽ muốn kết bạn hay sao?

- Không cần biết các ngươi tin hay không. - Lạc Bắc nói:

- Ta chỉ nghĩ vạn vật sinh trưởng cơ bản chẳng có gì khác nhau. Nếu hành vi của các ngươi quang minh lỗi lạc thì làm bạn với các ngươi có gì mà không được?

Lạc Bắc vừa mới dứt lời, đám người thanh niên đều giật mình.

Từ xưa tới nay, người tu đạo và Yêu tộc đều hiểu rõ, có thể coi Yêu là bạn thì nhất định là người có kiến thức sâu rộng.

Mà hiện tại Lạc Bắc và Thái Thúc vô hình khiến cho người thanh niên cảm thấy đầy khí khái. Nếu như những lời nói của Lạc Bắc là nói dối thì công phu lừa đảo của hai người đúng là quá sâu.

Vốn người thanh niên định chuẩn bị ra tay nhưng khi nghe Lạc Bắc nói vậy, nhất thời y lại do dự.

- Lại có người đến.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc chợt giật mình, cảm nhận từ bên trái có hơi thở khác thường lan tới.

- Ai?

Người thanh niên cũng lập tức cảm nhận được làn hơi thở khác thường. Gã vừa mới quay đầu đi thì một quả cầu màu vàng từ từ xuất hiện trong đám tảo biển.

Khi hình dáng của nó xuất hiện hoàn toàn, không ngờ đó lại là một con thuyền lớn.

Hình dạng của con thuyền không khác lắm so với thương thuyền đi lại trên biển, cũng có đủ buồm. Tuy nhiên có một vầng ánh sàng lại đẩy nước biển cách ra khoảng mấy trượng. Mà phía sau thuyền có một cái phi luân giúp cho nó di chuyển nhanh trong nước biển.

Nghe tiếng quát của người thanh niên, nơi đầu thuyền liền xuất hiện vài bóng người. Con thuyền lớn cũng đứng yên trong làn nước biển. Cầm đầu đám người là một lão nhân có khuôn mặt võ vàng, mặc trường bào màu trắng. Mà hai người trẻ tuổi sau lưng lão lại mặc trường bào màu xanh, có điều không nhìn rõ mặt.

- Là người của tộc Ly Thủ?

Lạc Bắc cảm nhận được lão nhân này và hai người sau lưng đều không phải là yêu tộc. Nhưng khi nhìn thấy rõ đám người thanh niên cường tráng kia, lão nhân lại thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta là người của Hiên Hồ tông. Ta là An Khánh Tịch của Hiên Hồ tông.

- Hóa ra là Khánh Tịch chân nhân.

Người thanh niên không chỉ thở phào nhẹ nhõm mà nét mặt còn có một sự tôn kính.

- Ta là Nghiêu Ly của tộc Ly Thủ.

"Tên Nghiêu Ly này có thành kiến với người tu đạo tạo sao lại tôn kính với người của Hiên Hồ tông như vậy?" Lạc Bắc thầm nghĩ trong đầu.

Đọc truyện chữ Full