Nụ hôn nọ đã kéo dài trong bao lâu? Cổ Mị Nhi không biết nữa. Nàng chỉ biết là rất lâu. Đủ để trở thành ký ức ngàn năm. Hoặc hơn thế. Có những người ở bên nhau suốt một quãng thời gian dài, có thể là cả đời để rồi cuối cùng lại bước qua nhau như kẻ xa lạ. Cũng có những người dù chỉ gặp nhau trong giây lát, một nụ cười, một câu nói, hay đơn giản chỉ là một ánh mắt thế nhưng kỳ lạ thay lại khiến họ chẳng thể nào quên được nhau. Đó là khi mà "khoảnh khắc" và "cả đời" không còn ranh giới. Một phút lơ đễnh của tạo hóa chăng?
Cổ Mị Nhi hẳn sẽ rất muốn biết, nếu như tạo hóa chịu trả lời nàng. Và nếu được đòi hỏi nhiều hơn nữa, nàng sẽ rất vui lòng nhờ đến tạo hóa để có được tình yêu của hắn. Tiếc rằng tất cả chỉ là nếu như. Thực tại bao giờ cũng phũ phàng hơn mộng tưởng.
Thiên Ma đã đi rồi. Cổ Mị Nhi thì vẫn đứng đấy. Nàng đặt những ngón tay mềm mại lên bờ môi còn ẩm ướt như để níu giữ lâu hơn một chút dư vị ngọt ngào trước khi nó bị những tia nắng bình minh xua tan.
"Ta sẽ chờ ngươi."
Sau lời thì thầm, nàng xoay người trở về Âm Dương Tông...
Nơi đầu tiên Cổ Mị Nhi đến không phải phòng nàng, không phải nghị sự đường hay bất cứ đâu khác mà là căn phòng của Thiên Ma tại Lạc Hoa Điện. Vừa bước vào phòng, lọt vào tầm mắt nàng là hình ảnh Ân Giao đang ngồi ôm chăn nức nở khóc. Dĩ nhiên nàng thừa biết nguyên do. Tiến đến chiếc giường, ôm cô bé vào lòng, nàng bảo:
"Đừng buồn. Rồi hắn sẽ trở về thôi."
"Hức... Hức... Nhưng... Ân Giao sẽ phải đợi... rất lâu."
"Không lâu như ngươi tưởng đâu. Ba mươi năm sẽ qua nhanh lắm... Sẽ qua nhanh lắm..."
...
Những hình ảnh ấy, Thiên Ma không thấy được. Bởi hiện tại hắn đã ở Đà La Tự, bên trong tầng thứ tư của Phong Lôi Tháp. Một bức tượng Phật, một chiếc bồ đoàn, một vài cuốn kinh. Đó là tất cả đồ vật ở đây. Thiên Ma nghĩ chắc là lão hòa thượng nọ đã chuẩn bị cho mình. Tạm gác lại phiền muộn trong lòng, hắn tùy tiện cầm lên một cuốn kinh, bắt đầu đọc...
Cứ thế, ngày qua ngày, Thiên Ma sớm hôm làm bạn với tiếng kệ lời kinh. Bất giác, mười năm đã trôi qua.
Mười năm. Với tu tiên giả thì nó bất quá chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi. Nhưng một vài người lại không thấy như vậy, Ân Giao là một trong số đó. Mười năm đã làm nàng thay đổi rất nhiều. Từ một cô bé ngây thơ năm nào, giờ đây, nàng đã trở thành thiếu nữ mười sáu, cái tuổi như hoa vừa chớm nở với biết bao mơ mộng đầu đời. Có điều, không giống những cô gái khác, nàng chẳng có nhiều mơ mộng lắm. Điều duy nhất mà nàng khao khát là thời gian hãy trôi qua mau hơn nữa. Thật nhanh.
Cùng với sự trưởng thành, tướng mạo của Ân Giao cũng xảy ra biến hóa. Nếu như trước kia nàng giống như một tiểu tiên nữ thì giờ đây, nàng đã thật sự trở thành một tiên nữ đích thực. Nàng đẹp. Đẹp lắm. Một dung nhan khiến cho người vốn được xem như tình nhân trong mộng của mọi nam nhân là Cổ Mị Nhi cũng phải tự ti mặc cảm. Mặc dù Ân Giao rất hiếm khi ra khỏi Lạc Hoa Điện nhưng danh tiếng của nàng vẫn được truyền tụng khắp tu tiên giới. Đương nhiên là về nhan sắc. Người ta ca ngợi nàng, từ thơ cho tới họa, từ họa cho tới cầm, quả thật chưa từng có nữ nhân nào được nhắc đến nhiều như vậy.
Người ái mộ nàng không ít, từ các công tử tu tiên thế gia cho đến đệ tử tông môn, từ người trong chính phái cho đến kẻ thuộc tà đạo, có thể nói là đếm không xuể. Nhưng tiếc rằng chẳng một ai đủ sức để làm dao động trái tim nàng. Nàng là một tiên tử. Mà tiên tử thì làm sao với tới được? Bởi thế cho nên lâu dần, chẳng còn ai có ý nghĩ chiếm hữu nàng nữa. Thay vào đó, họ xem nàng như một nữ thần để tôn thờ trong lòng.
Nhưng đường muôn nẻo, thế gian muôn người, ngoại lệ là luôn luôn có. Một trong số những kẻ chưa từ bỏ hy vọng chiếm hữu "nữ thần" là nhi tử của Cực Lạc tôn giả - Trương Vũ - kẻ vốn từng theo đuổi Cổ Mị Nhi. Cũng giống như mọi khi, hôm nay Trương Vũ lại đến Lạc Hoa Điện để báo cáo tình hình Âm Dương Tông. Nói là báo cáo nhưng ai cũng thừa biết mục đích thật sự của hắn là tìm cơ hội tiếp cận "nữ thần". Và chẳng kỳ lạ gì khi Cổ Mị Nhi dành cho hắn một thái độ khó chịu:
"Tam trưởng lão, hình như gần đây Hắc Lang Đường của ngươi bận rộn quá thì phải?"
Vờ không hiểu ẩn ý của Cổ Mị Nhi, Trương Vũ khá tự nhiên đáp:
"Ra sức vì Âm Dương Tông là trách nhiệm của thuộc hạ, so với người ngày đêm lao tâm khổ tứ như tông chủ thì nào có đáng gì."
"Nếu ngươi đã nói thế thì chắc cũng thừa hiểu rằng ta đây rất bận, có chuyện gì thì mau nói đi."
"Vâng. Như tông chủ cũng biết tình hình gần đây giữa Âm Dương Tông ta và Âm Hồn Cốc đang rất căng thẳng. Trong cuộc giao tranh mới xảy ra, Hắc Lang Đường đã bị thiệt hại nặng nề, nhân số chỉ còn chưa đầy hai phần ba. Thuộc hạ muốn xin tông chủ cho bổ sung nhân lực, đồng thời cũng xin mở rộng thêm quy mô của Hắc Lang Đường..."
Đợi Trương Vũ trình bày xong, Cổ Mị Nhi mới bảo:
"Những gì ngươi vừa nói ta đều đã nghe kỹ. Về chuyện nhân lực ta sẽ cho người bổ sung, còn vấn đề mở rộng quy mô thì ta phải cân nhắc rồi mới quyết định được. Nếu không còn gì nữa thì ngươi có thể lui."
Dù ý của Cổ Mị Nhi đã rất rõ ràng nhưng Trương Vũ vẫn chần chừ chưa chịu rời đi.
"Tông chủ, thuộc hạ cảm thấy Lạc Hoa Điện của người cảnh trí rất tao nhã, chẳng hay người có thể cho phép thuộc hạ đi dạo quanh một lát không?"
Hừ! Cuối cùng cũng chịu lòi đuôi. Cổ Mị Nhi lập tức cự tuyệt:
"Tất cả người trong Lạc Hoa Điện của ta đều là nữ nhân, nếu để một nam nhân như ngươi tùy tiện đi lại... ta sợ cảnh trí dẫu đẹp đến mấy cũng sẽ chẳng còn ai muốn nhìn nữa."
Quay sang tỳ nữ bên cạnh, nàng hạ lệnh:
"Thúy nhi, tiễn tam trưởng lão về."
"Dạ, tông chủ."
Cô gái được gọi Thúy nhi liền làm theo lệnh. Nàng đưa tay hướng Trương Vũ nói:
"Tam trưởng lão, xin mời."
Tới lúc này, Trương Vũ còn biết làm gì hơn. Hắn rất không nguyện ý lên tiếng cáo từ:
"Vậy thuộc hạ xin phép."
Hừ! Loại người như ngươi cũng dám tơ tưởng đến Ân Giao?
Thầm khinh bỉ một câu, Cổ Mị Nhi tiếp tục xử lý công việc còn dang dở...
Trong khi đó, tại Thanh Liên Trì của Lạc Hoa Điện, một thiếu nữ đứng lặng lẽ bên hàng dương liễu. Nhìn dòng nước lững lờ trôi, nàng ngâm khẽ:
"Lá thu rơi. Được mấy chiều?
Hàng cây xơ xác đứng buồn thiu
Đông về ôm lấy đôi nhành liễu
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Nước chảy vô tâm lạnh tiêu điều."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 233: Mười năm
Chương 233: Mười năm