Câu hỏi đến quá bất ngờ này khiến Cổ Mị Nhi hơi sửng sốt. Nàng đáp, giọng e dè:
"Chủ nhân, lẽ nào người định..."
Thiên Ma đương nhiên biết ý nàng là gì. Hắn lắc đầu:
"Thống nhất tà đạo, dù định làm nhưng đó lại không phải mục đích cuối cùng của ta. Điều mà ta thật sự muốn là thống nhất toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục. Ngươi biết để làm gì không?"
Hắn tự mình trả lời:
"Ta dám cá là ngươi sẽ chẳng thể đoán ra được. Xưng hùng xưng bá, trở thành bậc chí cao vô thượng được muôn người quỳ bái kính ngưỡng, quả thật đại đa số người đều vì mục đích đó. Rất hấp dẫn. Nhưng, ta khác bọn họ. Bởi vì thứ ta muốn... là hủy diệt cả tu tiên giới này."
Oang!
Trong đầu Cổ Mị Nhi như vừa bị oanh tạc. Nàng cảm thấy choáng váng. Thật sự choáng váng. Thiên Ma vừa nói gì? Hủy diệt toàn bộ tu tiên giới? Hắn... bị điên rồi sao?
Thật sự chẳng thể trách Cổ Mị Nhi nàng lại có những ý nghĩ ấy. Nàng tuyệt đối tin tưởng nếu là một người khác thì họ cũng sẽ có phản ứng như thế thôi. Mục đích của Thiên Ma quá "bất thường". Nàng không tài nào lý giải nổi trong lòng hắn đang toan tính gì. Hơn nữa, nếu Thiên Ma thật sự thực hiện mục đích kia thì có một câu hỏi lớn đặt ra là: Liệu hắn có hủy diệt luôn cả Âm Dương Tông không?
Mới nghĩ đến đấy, bất giác Cổ Mị Nhi chợt rùng mình. Nàng cảm thấy da đầu mình lạnh toát.
Trông dáng vẻ nàng như vậy, Thiên Ma nhếch môi, cười bảo:
"Ngươi yên tâm. Đó chỉ là những dự tính trước kia. Còn bây giờ... có lẽ ta đã thay đổi rồi."
Tuy nụ cười của Thiên Ma rất đỗi hiền lành nhưng nó chẳng giúp tâm tình Cổ Mị Nhi khá lên được. Hôm nay Thiên Ma có thể thay đổi thì ngày mai, ngày kia, ai dám đảm bảo hắn sẽ không đổi ý một lần nữa? Tới chừng đó, cả tu tiên giới này liệu có bao nhiêu người ngăn được hắn? Lần đầu tiên, tự đáy lòng, Cổ Mị Nhi bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi thật sự đối với vị chủ nhân của mình.
Giữa lúc tâm tình nàng còn đang bất ổn thì tiếng Thiên Ma lại truyền đến:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Rốt cuộc ngươi có muốn thống nhất tà đạo hay không?"
Cổ Mị Nhi nghe xong thì trầm mặc, hồi lâu mới nói:
"Với ta, một Âm Dương Tông đã đủ rồi."
Đáp án này dường như chẳng khiến Thiên Ma ngạc nhiên chút nào. Hắn nhìn thẳng vào gương mặt kiều mị của nàng, nhận xét:
"Không. Ngươi sai rồi. Ngươi vốn không cần Âm Dương Tông."
Cổ Mị Nhi ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ma, nét mặt không giấu được vẻ sửng sốt. Trong khoảnh khắc, tâm trí nàng bỗng như ngừng lại, như có thứ gì đó vừa bị xuyên thủng.
"Ngươi vốn không cần Âm Dương Tông."
...
"Ngươi vốn không cần Âm Dương Tông."
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Và nó khiến nàng cảm thấy hoang mang. Nàng không cần Âm Dương Tông? Vậy thứ nàng cần là gì? Nàng sống là vì điều gì? Tu luyện lại là vì điều gì?
Cổ Mị Nhi bỗng thấy thế giới của mình trở nên thật mơ hồ. Hình như... nàng đã đi lạc lối. Chợt, một bàn tay đặt lên vai nàng. Là Thiên Ma. Hắn tiến sát nàng, nói nhỏ:
"Hãy làm những việc mà ngươi thực sự muốn làm. Không phải vì Âm Dương Tông mà vì bản thân ngươi."
...
Cuộc trò chuyện giữa Thiên Ma và Cổ Mị Nhi còn diễn ra thêm một lúc nữa. Bọn họ nói với nhau rất nhiều thứ, có lẽ là nhiều nhất trong tất cả các cuộc đối thoại từ trước đến giờ. Và chắc hẳn cũng sẽ trở thành một trong những cuộc đối thoại đáng nhớ nhất của họ.
Sáng hôm sau.
Thiên Ma rời khỏi giường. Trước khi ra ngoài, hắn cúi xuống, đưa tay kéo chiếc chăn đắp lên người Ân Giao. Mấy hôm nay cô bé ngủ rất nhiều. Nếu như trước kia, vào sáng sớm thì cô bé đã dậy chuẩn bị nước rửa mặt cho hắn rồi. Nhẹ lắc đầu, Thiên Ma sửa lại mấy sợi tóc dài đen mượt phủ trên mặt cô bé, vuốt ve một chút rồi mới đứng dậy rời đi. Nơi hắn hướng đến là Lam Nguyệt Cung, hay đúng hơn thì chính là tổng đàn của Diêm La Điện hiện giờ. Hắn cần phải lấy một thứ: Thiên Oán.
Với tốc độ độn quang của mình, chỉ trong vài giờ, Thiên Ma đã lại lần nữa xuất hiện ở Lạc Hoa Điện của Âm Dương Tông. Dĩ nhiên ngoài hắn thì còn có cả Thiên Oán được đặt vào trong một chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp khá dày, vừa nhìn liền biết ngay là vật bất phàm. Có điều hiện giờ nó đã sắp bị hủy hoại rồi.
"Nghiệt, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, Thiên Ma cất tiếng hỏi. Đáp lại hắn là một giọng trầm đục khô khan:
"Theo lời ngươi kể thì quả thật không gian đó rất đáng ngờ. Nhưng ta cũng chưa thể kết luận được điều gì. Trừ phi ta tận mắt chứng kiến."
"Việc này không khó. Ngày mai ta sẽ bảo Cổ Mị Nhi đưa chúng ta vào."
"Được vậy thì tốt."
Nghiệt chuyển chủ đề:
"Về chuyện ngươi đã đáp ứng ta... Ngươi hẳn sẽ không nuốt lời chứ?"
Hơi trầm ngâm, Thiên Ma khẳng định:
"Yên tâm. Qua vài ngày nữa ta sẽ bắt đầu thu thập đại lượng nguyên thần tu sĩ cho ngươi."
"Thế thì tốt. Ngươi cũng đừng nên mặc cảm làm gì. Thế giới này chẳng đẹp đẽ đến mức khiến ngươi phải yêu quý nó đâu. Bản thân ngươi chính là minh chứng tốt nhất."
...
Như lời mình nói, ngay hôm sau, Thiên Ma đã ra lệnh cho Cổ Mị Nhi đưa hắn và Nghiệt đến cấm địa của Âm Dương Tông mà cụ thể là nơi chứa lối vào Mật Cảnh. Hướng Cổ Mị Nhi, Thiên Ma bảo:
"Mở đi."
"Vâng, chủ nhân."
Cổ Mị Nhi nâng tấm lệnh bài tượng trưng cho thân phận tông chủ lên, liên tục đánh vào nó mấy đạo pháp quyết. Rất nhanh, lệnh bài phát sáng. Chúng kết hợp với trận pháp đã được bố trí sẵn tạo ra một luồng năng lượng mạnh mẽ. Theo lý thuyết, để khởi động trận pháp cần phải có một số lượng lớn các loại tài nguyên và vật liệu trân quý, nhưng đối với Thiên Ma thì không cần phiền phức như vậy. Hắn chỉ bỏ vào hai viên cực phẩm linh thạch liền giải quyết được mọi chuyện. Đây chính là sự khác biệt giữa đại phú hào và hoàng đế, căn bản chẳng thể so sánh.
Với nguồn năng lượng dồi dào được cấp bởi hai viên cực phẩm linh thạch, không bao lâu sau, lối vào Mật Cảnh một lần nữa đã mở ra. Chính tại thời khắc này, ánh mắt Thiên Ma biến đổi. Bằng tốc độ cực nhanh, hắn ném chiếc hộp gỗ chứa Thiên Oán vào không gian Mật Cảnh, bên cạnh, Cổ Mị Nhi cũng lập tức ngừng thúc động linh lực. Và chuyện diễn ra sau đó thì ai cũng đoán được: lối vào Mật Cảnh đóng lại. Việc này cũng có nghĩa là Thiên Oán, hay nói cách khác là Nghiệt sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong Mật Cảnh!
Thiên Ma đứng bất động nhìn khoảng không trước mặt, thần sắc vô cùng phức tạp. Nếu hỏi ở Thiên Vũ đại lục ai là người gắn bó lâu dài với hắn nhất, tác động nhiều đến hắn nhất thì đó hẳn là Nghiệt. Hắn nghĩ trong khoảnh khắc nào đấy, hắn và nó đã từng là đồng đội của nhau. Dù chỉ trong khoảnh khắc...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 223: Giam cầm
Chương 223: Giam cầm