"Được rồi. Nói cho cùng thì lỗi cũng là ở ta."
Giang Lưu Nhi đi tới bên cạnh nàng, quan tâm hỏi:
"Mị Sanh, gần đây sinh hoạt của ngươi thế nào?"
"Chủ nhân bận lòng đến một nô tỳ như ta làm gì?"
Nàng nói với giọng đều đều:
"Ai cũng nghĩ với thân phận Tây viện chủ thì hẳn ta sống rất tốt, nhưng có mấy người biết được là ta phải chịu bao nhiêu áp lực. Vừa phải lo cho Tây viện, vừa phải tìm cách ứng phó với mấy vị viện chủ, đường chủ, các chủ kia; thậm chí trong từng giờ từng khắc, ta phải luôn cẩn thận để giữ lớp ngụy trang của mình, phải che giấu thân phận thật sự của mình. Nếu một khi ta bất cẩn bị phát hiện thì kết cục sẽ là chết không toàn thây. Thật sự nhiều lúc ta cảm thấy rất mệt mỏi, rất cô đơn..."
"Mị Sanh, thật khổ cho ngươi."
Giang Lưu Nhi khẽ nói. Sau đó, hắn bất chợt nắm lấy tay nàng, khiến nó nhẹ run lên.
Thật mềm mại.
Đó là cảm nhận đầu tiên của hắn.
"Nào, đến đây."
Vừa nói, hắn vừa kéo nàng đi về phía chiếc giường gần đó.
Chẳng biết lúc nào, trong mắt Cổ Mị Sanh đã mất đi tiêu cự. Mãi đến khi đến trước chiếc giường ngủ quen thuộc của mình, nàng mới phản ứng lại.
Vội rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn, nàng cảnh giác hỏi:
"Chủ nhân. Người... Người định làm gì?"
Giang Lưu Nhi ân cần nói:
"Ta thấy khí sắc của ngươi rất tệ, chắc hẳn là do lao tâm quá nhiều. Ta từng học qua một bí pháp dưỡng sinh, tuy không lợi hại đến mức chữa được bách bệnh, gia tăng tu vi gì kia; nhưng giúp người thư giãn, loại bỏ mệt nhọc, tiêu trừ phiền muộn thì vẫn có thể. Nào, ngươi ngồi xuống đi."
"Chủ nhân, ta thấy hay là không cần đâu."
Cổ Mị Sanh vội từ chối. Còn lâu nàng mới đi tin mấy lời ma quỷ của hắn.
Nét mặt có chút không vui, Giang Lưu Nhi hỏi nàng:
"Lúc nãy ngươi trách ta vô tâm, không hề để ý gì tới sinh hoạt của ngươi. Bây giờ ta chỉ muốn chăm sóc ngươi một chút, ngươi tại sao lại từ chối? Chẳng lẽ từ nãy giờ, những lời ngươi nói đều là gạt người, ngươi đang trêu đùa ta?"
Nghe giọng điệu đã lạnh đi mấy phần, liếc mắt lại thấy thần sắc nghiêm túc của hắn, Cổ Mị Sanh nào dám nói "phải".
Nhưng mà... tại sao hắn lại có vẻ tức giận như vậy? Không lẽ hắn thật sự... thật sự yêu thích ta? Không thể nào đâu. Làm sao lại có thể được...
Mặc dù trong đầu phủ nhận nhưng môi nàng thì lại khẽ nhếch lên. Dường như có chút vui vẻ. Cũng chẳng biết là nàng đang nghĩ gì nữa.
Cái nhếch môi kia dĩ nhiên cũng lọt vào mắt Giang Lưu Nhi. Và điều đó lại dẫn tới một hiểu lầm.
Nữ nhân này. Vậy mà dám xem thường lời của ta. Được lắm! Tưởng là ta không dám làm gì ngươi sao?
"Sao ngươi không nói gì?"
Đang nghĩ vẩn vơ thì tiếng của Giang Lưu Nhi truyền tới. Cổ Mị Sanh ngước lên nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn khéo léo chối từ:
"Chủ nhân. Thân là nô tỳ của người, ta làm sao có thể để người hạ mình mà chăm sóc cho ta được. Ta cảm thấy..."
Nàng còn chưa kịp nói hết thì đã bị Giang Lưu Nhi đánh gãy:
"Ta nói có thể. Ta đã không để ý thì ngươi tại sao phải bận lòng? Hơn nữa làm gì có luật lệ nào cấm chủ nhân thì không được phép chăm sóc cho tỳ nữ. Huống hồ... trong lòng ta lại không coi ngươi là tỳ nữ của mình..."
"Thế nhưng ta..."
"Được rồi, ngươi không cần nói gì nữa. Mau ngồi xuống đi."
Và thế là Cổ Mị Sanh đành phải gượng ép bản thân ngồi xuống giường.
Thôi thì cứ làm theo lời hắn đi. Chắc là hắn cũng không đến nỗi làm ra mấy chuyện biến thái gì đâu, dù sao hắn cũng bị bất lực kia mà.
Cổ Mị Sanh thầm trấn an mình.
Thấy nàng ta đã ngồi ngay ngắn, Giang Lưu Nhi mới ngồi xuống theo, vị trí cách nàng khoảng ba gang tay. Kế đến, hắn đưa tay bắt lấy chân nàng, đặt lên đùi mình.
Lúc này, Cổ Mị Sanh đã bắt đầu khẩn trương, nét mặt cũng căng ra một chút. Và sự khẩn trương ấy đã chuyển thành lo lắng khi tên nam nhân phía đối diện muốn cởi chiếc giày dưới chân nàng ra.
"Chủ nhân, không, không cần..."
Nàng muốn rút chân ra khỏi đó nhưng lại bị tay hắn giữ lại.
"Ngươi không cần phải khẩn trương. Ta chỉ muốn thông qua mấy huyệt vị dưới chân để giúp ngươi thôi."
Không khẩn trương? Ngươi đâu phải là nữ nhân nên mới nói như vậy. Ngươi có biết bàn chân cũng là một nơi kín đáo có ý nghĩa quan trọng với nữ nhân không? Sao có thể để cho nam nhân tùy tiện chạm vào chứ...
Trong lúc nàng đang âm thầm oán trách thì chiếc giày mà nàng mang đã bị tháo xuống tự lúc nào.
Một bàn chân nhỏ nhắn, không chút tì vết hiện ra ngay trước mắt Giang Lưu Nhi. Như một đóa sen.
Hắn bất giác ngơ ngẩn, nhẹ mân mê...
"Ưm..."
Một tiếng rên khe khẽ cất lên.
Tay Giang Lưu Nhi tức thì khựng lại. Trong đáy mắt, một sự hoảng hốt thoáng qua.
Ta làm sao thế này? Định lực của ta thế nào lại trở nên yếu kém như vậy?
Hắn không thể không tự hỏi mình. Lúc trước, khi còn ở tầng trời thứ mười ba, hắn đã từng bị câu dẫn rất nhiều lần. Bởi những nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Thậm chí, ngay cả nữ yêu tinh Tâm Mị Hồ cũng nằm trong số đó. Với dung mạo thế gian không mấy người có được, lại cộng thêm trình độ mị thuật cực cao của nàng, Giang Lưu Nhi hắn phải rất vất vả lắm mới "bảo toàn" bản thân. Phải. Tuy là vất vả nhưng dù sao cũng không bị mất tự chủ. Vậy mà khi nãy, Cổ Mị Sanh chẳng hề thi triển mị thuật gì, chỉ đơn giản lộ ra một bàn chân đã khiến hắn thất thần.
Cổ Mị Sanh vô cùng kiều diễm, điều đó không giả. Thế nhưng... dù có kiều diễm thế nào thì cũng không nên chỉ vì một bàn chân mà mê mẩn như vậy!
Giữa lúc Giang Lưu Nhi đang nghĩ ngợi thì bên trong Thiên Oán, Nghiệt mỉm cười...
Về phần "nạn nhân" vừa phát ra tiếng rên khi nãy, gương mặt nàng hồng lên rõ rệt.
Xấu hổ a!
Nhưng mà... cũng không thể trách nàng đấy. Người khác thì không biết, riêng với nàng, bàn chân chính là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể. Bình thường, mỗi khi tắm gội, nàng cũng chẳng dám đụng chạm nó nhiều, mặc dù nàng rất yêu quý nó. Ấy vậy mà hắn lại... mân mê như thế. Hơn nữa, đó là một bàn tay nam nhân! Việc tự đụng chạm và bị người khác đụng chạm đã là sự khác biệt rất lớn rồi chứ đừng nói gì đến đụng chạm giữa nam và nữ. Âm - Dương là hấp dẫn nhau đấy!
Tạm gác lại những nghi hoặc, Giang Lưu Nhi nhìn sang Cổ Mị Sanh bên cạnh. Lúc này, nàng đã quay mặt đi nơi khác.
Giải quyết xong nữ nhân quá phận này rồi tính tiếp!
Hắn dựng bàn chân nàng thẳng lên, đặt bốn ngón tay trên mu bàn chân, ngón cái thì đặt hờ dưới lòng bàn chân. Bất thình lình, hắn vận một đạo linh lực ở ngón cái, ấn mạnh vào.
"A... a... a..."
Cổ Mị Sanh thét lên.
Đau! Thật sự là rất đau!
Quả thật nó đau đến mức khiến Cổ Mị Sanh rưng rưng nước mắt. Lần này thì không phải do nàng "tạo ra". Nó là thật! Hoàn toàn thật! Nàng có thể thề bằng một lời thề độc nhất cho điều đó!
Cổ Mị Sanh cắn chặt đôi môi, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm kẻ vừa ra tay "tàn nhẫn" với mình.
Đồ nam nhân thúi! Nam nhân mắc dịch! Thứ không có lương tâm! Kẻ ác ôn! Tên khốn kiếp! Đồ sâu bọ... Ta nguyền rủa ngươi!
Trong lòng Cổ Mị Sanh âm thầm đem những thứ xấu xa nhất mà nàng biết gán hết cho tên thủ phạm không biết thương hương tiếc ngọc kia.
Từ khi sinh ra cho đến giờ, nàng chưa từng muốn cắn ai như lúc này.
Nàng muốn cắn hắn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 106: Tình kịch (2)
Chương 106: Tình kịch (2)