Giang Lưu Nhi cứng người.
Phải mất mấy giây sau hắn mới phản ứng lại.
“Ngươi nói gì?” Hắn hét to lên.
“Ngươi mau nói rõ ràng cho ta! Mau cút ra đây!...”
Giang Lưu Nhi không còn giữ bình tĩnh được nữa.
…
La hét một hồi, hắn ngồi xuống, thở dốc.
Với tu vi của hắn bây giờ thì la hét mấy tiếng đương nhiên không thể làm hắn mệt được. Chỉ là do hắn quá kích động, quá tức giận nên mới thế.
Hồi lâu, hắn cố trấn tĩnh lại.
Lúc này la hét, mắng chửi thì ích gì chứ. Có trách thì trách bản thân ngươi ngu ngốc nên mới bị nó gạt gẫm đến bây giờ…
Hắn tự mắng chửi mình.
Thật ra thì hắn cũng không phải ngu ngốc gì, phải nói là Nghiệt quá xảo quyệt thì đúng hơn.
Giữa lúc hắn tuyệt vọng nhất, Nghiệt xuất hiện và cho hắn một hy vọng. Thử hỏi lúc ấy với một người sống chẳng khác gì đã chết như hắn, có cần phải suy nghĩ nhiều để lựa chọn?
Tuy rằng sau đó, đã có hy vọng và mục đích sống, hắn cũng từng nhiều lần nghi ngờ và tự hỏi về Nghiệt. Lai lịch của nó, mục đích của nó, nỗi oán hận của nó… Hắn cũng biết chắc chắn Nghiệt không phải có hảo tâm gì với mình, cũng luôn một mực cẩn trọng hạn chế dùng ma khí để tu luyện mặc dù nó nói Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có thể luyện hóa được ma khí. Thậm chí kể cả khi dùng ma khí ở huyết trì để tu luyện, hắn cũng cẩn thận từng li từng tí mà luyện hóa nó không dám bỏ sót dù chỉ là một tia nhỏ.
Hắn còn phải cẩn thận thế nào nữa đây? Làm sao hắn có thể ngờ được rằng tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến tầng thứ tư thì không thể tu luyện thêm công pháp nào khác nữa. Phải biết là dù ở tầng trời thứ mười ba, đừng nói là công pháp vượt ngoài tiên cấp như Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà dù công pháp tiên cấp hắn cũng chưa bao giờ nghe nói đến. Đó là công pháp dành cho tiên nhân chỉ ở cõi thượng thiên mới có.
Có lẽ hắn có quyền lựa chọn, nhưng lại không thể không chọn.
“Bình tĩnh rồi chứ?”
Nghiệt đạm mạc hỏi.
Thấy Giang Lưu Nhi không có ý trả lời, nó nói tiếp:
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết. Đương nhiên nếu ngươi không muốn gặp lại Giang Nghinh Từ thì có thể buông bỏ."
Dừng lại một đỗi, nó tiếp tục với giọng trầm đục quen thuộc:
“Ta thấy ngươi tại sao phải bận tâm đến việc mượn ma khí tu luyện đến như vậy. Ma khí thì sao? Tà công thì lạị thế nào? Tà đạo vì sao vẫn luôn tồn tại mà không bị diệt vong?... Nếu tạo hóa đã cho phép nó tồn tại thì tất là nó có lý do để tồn tại, mọi thứ không phải là trùng hợp hay ngẫu nhiên. Lùi một bước mà nói, cho dù ngươi dùng ma khí để tu luyện thì ngươi vẫn có thể sử dụng tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để chuyển hóa chúng giống như đã từng làm. Ngoài việc phải dùng ma khí để tu luyện ra thì cũng chẳng có gì khác biệt với lúc trước cả…”
Khuôn mặt Giang Lưu Nhi dần bình thường trở lại. Có vẻ như những lời diễn thuyết của Nghiệt đã phát huy công dụng không nhỏ.
“Thật sự nếu dùng ma khí để tu luyện cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tâm tính của ta?”
Một lúc lâu, Giang Lưu Nhi chợt lên tiếng.
“Ta có thể đảm bảo với ngươi tuyệt đối không có."
Nghiệt khẳng định.
“Ta còn một chuyện muốn hỏi… Có thật sự chỉ cần ta đạt đến Tử Cảnh thứ tư thì ngươi có thể đưa ta đến Địa ngục?”
Giang Lưu Nhi rất nghiêm túc hỏi, đây là điều quan trọng nhất đối với hắn.
“Ngươi yên tâm. Ta nói được thì tất nhiên ta có biện pháp. Chỉ cần thực lực ta cũng khôi phục đến Tử Cảnh thì đưa ngươi đến Địa ngục chỉ là việc đơn giản."
Hít sâu một hơi, Giang Lưu Nhi quyết định.
“Được. Ta sẽ tiếp tục thực hiện giao dịch của chúng ta."
Bên trong Thiên Oán, Nghiệt khẽ nhếch môi cười.
“Nghiệt." Giang Lưu Nhi đột ngột gọi.
“Ngươi còn nghi ngờ điều gì sao?” Nghiệt có chút nghi hoặc hỏi.
“Cũng không có gì. Ta chỉ muốn xác nhận một việc thôi. Hơn nửa năm nay, ta một mực câu thông nhưng ngươi lại không hề hồi đáp. Ta nghĩ hẳn là ngươi trốn tránh vấn đề đột phá bình cảnh của ta. Thế nhưng tại sao bây giờ ngươi lại chủ động nói hết tất cả cho ta biết?”
“Ngươi chỉ nói đúng một phần. Ta đúng là không muốn đối mặt với ngươi nhưng không phải trốn tránh mà là đang đợi."
“Đợi?”
“Đúng vậy. Ta đang đợi ngươi dùng các biện pháp mà các tu sĩ thường dùng để đột phá bình cảnh. Ta muốn để ngươi tự mình trải nghiệm. Ta muốn ngươi nhận ra rằng những biện pháp đó là vô ích, không có tác dụng đối với người tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết như ngươi. Bởi vì ta biết rõ cho dù ta có nói trước với ngươi thì ngươi cũng sẽ không chấp nhận nó ngay mà sẽ thử các biện pháp đột phá bình cảnh đó. Như vậy chi bằng để ngươi làm điều đó trước…”
Nghiệt nói không sai. Với một người xuất thân chính đạo như hắn thì việc cả đời sau này phải dùng ma khí để tu luyện là điều rất khó để tiếp nhận.
Nếu là một tu sĩ chính phái khác, khi nhận được Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, cho dù biết rõ nó là công pháp tà đạo đi nữa thì có đến chín thành khả năng hắn sẽ không do dự mà tu luyện ngay. Bởi vì một lý do rất đơn giản, nó là công pháp đã vượt ngoài tiên cấp.
Nhưng đó không phải Giang Lưu Nhi hắn. Hắn có lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình, có lý tưởng của mình. Kiếm của hắn đã nhuốm máu không biết bao nhiêu bọn tà ma ngoại đạo. Hắn từng là niềm kiêu hãnh của chính phái, từng được không biết bao người tôn sùng và ngưỡng mộ.
Thử hỏi một kẻ như thế làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ hào quang của mình để đi tu luyện thứ công pháp của những kẻ mà hắn vô cùng căm ghét được, dù cho nó là công pháp vượt ngoài tiên cấp đi nữa.
Thế nhưng bây giờ hắn lại không thể không tu luyện nó. Hắn đã không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Cuộc đời thường là sự trêu ngươi của tạo hóa.
…
Giang Lưu Nhi không hỏi thêm gì nữa. Hắn đi tới chỗ tòa tụ linh trận, ngồi xuống. Tiếp đến, hắn lấy ra hai viên thượng phẩm linh thạch cầm trong tay, vận chuyển tâm pháp hấp thu linh khí.
Sau khi đã điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, hắn nhìn nửa đóa hắc liên trong tay, ánh mắt trở nên kiên định, bắt đầu luyện hóa nó.
Từng tia ma khí được hấp thu vào trong đan điền, sau đó lại chảy qua kỳ kinh bát mạch, cuối cùng lại lần nữa trở về đan điền và được luyện hóa.
Nhìn thấy những điều đó, Nghiệt lẩm bẩm:
“Sẽ không lâu nữa đâu. Rồi ngươi sẽ biến thành một tên ma đầu vô nhân tính giết người không chớp mắt… Ta thật sự nóng lòng muốn xem vẻ mặt hung tợn điên cuồng của ngươi lúc đó…”
Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng mở mắt. Hắn thở nhẹ một hơi, sau đó thi triển nội thị thuật kiểm tra cơ thể một chút.
Số chân khí bên trong đan điền đã nhiều hơn gần gấp đôi. Hắn đã đột phá đến Hoàng Cảnh trung kỳ.
Lúc trước ta vẫn còn đánh giá thấp ma khí bên trong đóa hắc liên này… Xem ra thật sự đúng như lời Nghiệt, sau này chỉ có thể dùng ma khí để tu luyện.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
Hắn cũng không phải thật lòng tin tưởng vào sự bảo đảm hay hứa hẹn gì của Nghiệt. Hắn tu luyện chỉ vì bây giờ hắn không có lựa chọn nào tốt hơn. Nếu như có cơ hội và điều kiện hoàn cảnh cho phép, hắn sẽ tuyệt đối không do dự mà đâm nó một nhát, có thể khống chế được thì càng tốt.
Còn bây giờ thì đành phải đi bước nào tính bước đó thôi.
“Chúc mừng ngươi đã đột phá." Giọng của Nghiệt vang lên.
“Chỉ là đột phá một tiểu cảnh giới, cũng không có gì đáng chúc mừng."
Giang Lưu Nhi không mặn không nhạt nói, sau đó hắn chợt hướng Nghiệt hỏi:
“Ngươi nói là đợi đến lúc thích hợp sẽ truyền cho ta pháp quyết của Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn. Ta nghĩ bây giờ chắc là đã đến lúc thích hợp đó rồi phải không?”
“Yên tâm. Ngươi không nhắc thì ta cũng đang định nói cho ngươi."
…
Quả nhiên đúng như những gì Giang Lưu Nhi nghĩ. Sở dĩ lúc trước Nghiệt một mực kéo dài không chịu dạy hắn hai đại thần thông kia là vì một lý do rất đơn giản.
Muốn tu luyện chúng thì cần phải dùng đến sự trợ giúp của ma khí, hơn nữa còn là một số lượng khổng lồ.
Theo như những gì mà Nghiệt giảng giải, tu luyện hai đại thần thông này vô cùng hung hiểm. Chỉ cần có chút sơ sót thì lập tức nguyên thần sẽ bị tổn thương, tệ nhất có thể vỡ nát mà tử vong.
Thế nhưng bù lại, uy lực của nó phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Toái Hồn Ấn, một ấn đánh ra sẽ lập tức phá vỡ nguyên thần của tu sĩ.
Toái Tâm Nhãn, một cái nhìn có thể thao túng tâm trí kẻ địch, có thể khiến họ rơi vào tâm cảnh khủng khiếp sau đó bị dày vò cho đến chết, hoặc cũng có thể biến họ thành nô lệ, khôi lỗi…
Cái gọi là nhất ấn toái hồn, nhất nhãn toái tâm cũng không phải là nói chơi.
Đối với tu sĩ ngang cấp hoặc thấp hơn thì gần như tuyệt đối không ai có thể đối kháng được hai đại thần thông này. Còn với tu sĩ có tu vi cao hơn một đại cảnh giới thì hiệu quả sẽ giảm đi phân nửa. Trường hợp tu sĩ có tu vi cao hơn hai đại cảnh giới thì không phải nói nữa.
Đó là điều bình thường. Thực lực của tu sĩ được quyết định chủ yếu bởi ba yếu tố là tu vi, thuật pháp thần thông và pháp khí.
Con đường tu tiên càng đi lên càng gian nan hung hiểm. Ở cấp bậc càng cao thì tu vi tăng tiến càng khó khăn. Đừng nói là một đại cảnh giới mà dù chỉ là một tiểu cảnh giới thôi cũng đã là sự cách biệt rất lớn rồi.
Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn không những là gần như tuyệt đối vô địch cùng cấp mà còn có thể có năm thành hiệu quả đối với tu sĩ trên một đại cảnh giới đã là một trường hợp vô cùng hiếm hoi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu Nhi tạm gác lại việc tu luyện hai đại thần thông này, dù sao bây giờ cũng không có ma khí.
Trước mắt, hắn muốn tu luyện thứ khác. Đó là dị dung thuật bên trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết và thuật pháp thần thông trong Tây Hoàng Kinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 66: Lựa chọn bất đắc dĩ
Chương 66: Lựa chọn bất đắc dĩ