Những điều đó Giang Lưu Nhi cũng không thấy được.
Lại ba tháng nữa trôi qua.
Số ma khí hấp thu được từ huyết trì đã bị Giang Lưu Nhi chuyển hóa toàn bộ từ lâu. Hắn rất cẩn trọng, không dám bỏ sót dù chỉ là một tia. Ít ra làm như vậy hắn sẽ thấy yên tâm hơn.
Hình dáng hắn ngoài vẻ có chút chật vật thì mọi thứ đều bình thường. Tóc cũng từ màu đỏ trở lại thành màu đen vốn có.
Về phần huyết trì, đúng như những gì hắn nghĩ. Thứ nước màu đỏ kia quả thật chính là máu, nhưng không phải máu người hay yêu thú mà là… máu của quỷ hồn.
Quỷ hồn làm sao lại có máu?
Nếu là quỷ hồn bình thường thì tất nhiên không thể nào có máu thịt được. Thế nhưng nếu là quỷ hồn đã đạt tới Chân Đan Cảnh trở lên thì lại chẳng có gì lạ, vì lúc đó chúng đã ngưng tụ được thân thể không khác biệt chút nào so với một tu sĩ nhân loại bình thường.
Khi Giang Lưu Nhi lần đầu tiên nhìn thấy mái tóc đỏ như máu của mình, lại cộng thêm ma khí nồng nặc ẩn chứa trong huyết trì thì hắn đã chắc tới chín phần đó là máu của quỷ hồn, thứ mà khi còn ở tầng trời thứ mười ba hắn đã giết qua không ít.
Nhưng dùng máu của quỷ hồn để tu luyện?
Đó là điều mà chưa bao giờ Giang Lưu Nhi nghĩ đến, cho đến lúc Nghiệt nói nó có thể giúp hắn bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ.
Đúng là trời thích trêu ngươi. Thứ mà trước kia hắn thấy chán ghét và ghê tởm thì nay lại phải cần đến nó để đột phá tu vi.
Hắn cười có chút như đang tự mai mỉa mình.
Qua một lúc lâu, Giang Lưu Nhi đứng dậy rời khỏi hang động. Trong lúc đi ra, hắn nhìn thấy xác của con yêu thú lông lá từng suýt chút nữa lấy mạng hắn. Cạnh đó, gốc cây với hình thù bộ xương kỳ quái cũng gãy rạp và bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
Hắn đoán gốc cây kia chắc chỉ là một loại quả dại bình thường do hút được máu trong huyết trì mà xảy ra dị biến. Còn về yêu thú lông lá thì chắc có lẽ là con đầu đàn của bầy Song Thủ Ma Viên, sau khi ăn phải quả cây kia hoặc đã uống máu trong huyết trì, bị ma khí biến đổi khiến hung tính bạo phát mà giết hết những con Song Thủ Ma Viên trong bầy.
Giang Lưu Nhi nhìn xác của bầy Song Thủ Ma Viên, có chút tiếc nuối. Chúng đều đã bị thối rửa, chẳng còn được mấy phần nguyên vẹn.
Toàn bộ đều là yêu thú cấp năm.
Nếu có thể đem về cống hiến cho môn phái thì chắc là đổi được không ít điểm tích lũy. Túi trữ vật mà hắn dùng để đựng sáu quả tim của Song Thủ Ma Viên cũng đã bị xé rách khi đánh nhau với con đầu đàn dị biến kia rồi.
Còn tại sao trước đó nữa hắn không đem bỏ vào giới chỉ không gian thì là vì… có muốn cũng không được.
Trên tay hắn đúng là vẫn còn đeo một không gian giới chỉ, cũng là giới chỉ hắn thường dùng khi còn ở tầng trời thứ mười ba. Nhưng mà phải có tu vi Thần Thông Cảnh trở lên mới có thể mở được.
Giới chỉ không gian được chế tạo từ các loại linh thạch ẩn chứa không gian là Không linh thạch, Huyễn linh thạch, Hư linh thạch và Chân linh thạch . Tùy vào phẩm chất của linh thạch được chế tạo mà giới chỉ không gian phân ra làm phàm cấp, linh cấp, thánh cấp và tiên cấp. Trong đó, mỗi cấp lại có hạ, trung, thượng và cực phẩm.
Đại đa số giới chỉ đều được tạo ra từ Không linh thạch – loại thấp kém nhất trong các không gian linh thạch. Loại giới chỉ này thì chỉ cần có tu vi Tiên Thiên Cảnh là có thể sử dụng. Còn đối với giới chỉ được luyện chế từ Huyễn linh thạch, tức linh cấp giới chỉ thì ít nhất phải có tu vi Thần Thông Cảnh mới dùng được. Về phần thánh cấp giới chỉ thì cực kỳ hiếm hoi, còn tiên cấp giới chỉ thì chỉ có trên thượng thập thiên – thế giới của tiên nhân.
Lúc trước, cho dù Giang Lưu Nhi là cường giả Vũ Hóa Cảnh cũng chỉ có được giới chỉ không gian linh cấp thượng phẩm mà thôi, đủ thấy thánh cấp là cỡ nào trân quý chứ đừng nói gì đến tiên cấp.
Cũng giống như tất cả các loại pháp khí khác, từ linh cấp trở lên thì bên trong giới chỉ có xác suất cực nhỏ sản sinh ra khí linh. Nếu như tu sĩ may mắn có được một giới chỉ có khí linh thì chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể thông qua khí linh để sử dụng mà không bị hạn chế về điều kiện tu vi.
Chẳng hạn như một tu sĩ chỉ có tu vi Phàm Thai Cảnh nhưng lại có một linh cấp giới chỉ có khí linh và đã tiến hành nhận chủ thì tu sĩ đó vẫn sử dụng được linh cấp giới chỉ kia.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi cũng không có may mắn như vậy. Không gian giới chỉ của hắn chỉ là loại bình thường không hề có khí linh. Vì vậy, chỉ khi nào đạt tới cấp bậc tương đương Thần Thông Cảnh hắn mới sử dụng được.
Giang Lưu Nhi nhìn xác của những yêu thú một lúc, chợt dùng tay vỗ vào trán, lắc đầu tự giễu:
“Giang Lưu Nhi à Giang Lưu Nhi! Giờ ngươi đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ rồi còn cần dùng những con Song Thủ Ma Viên này để đổi chút ít linh thạch, linh dược cấp thấp sao?”
Xem ra hắn có chút bị ảnh hưởng lối suy nghĩ của một đệ tử cấp thấp rồi.
Lắc lắc đầu như để xua những suy nghĩ đó đi, hắn ra khỏi hang động.
…
Trong một gian phòng nho nhã, một mỹ phụ đang ngồi, có chút cau mày.
“Ẩn Minh. Thật sự không có chút dấu tích nào của Niệm Từ sao?”
“Các chủ thứ tội. Là thuộc hạ vô năng.” - Ẩn Minh hơi khom người nói.
Mỹ phụ khẽ lắc đầu:
“Cũng không thể trách ngươi. Với tu vi Ngự Không Cảnh đỉnh phong của ngươi mà vẫn để mất dấu nó thì dù phái người khác giám sát kết quả cũng vậy thôi."
Ngừng một đỗi, mỹ phụ lẩm bẩm như chỉ để nói với mình:
“Nó đã mất tích hơn nửa năm rồi. Chỉ sợ là đã có chuyện…” - Tới đó nàng không nói thêm nữa.
…
Ở một góc khác của Thiên Nhai Các…
Tô Phỉ đang ngồi trước hành lang, tay cầm một bông hoa, vừa ngắt từng cánh hoa vừa đếm. Trước mặt nàng, đã có không ít những bông hoa bị ngắt trụi cánh nằm ngổn ngang trên đất.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Bỗng giọng một cô gái vang lên.
“Ta đang đếm hoa." - Tô Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ngắt những cánh hoa.
Lâm Thái Anh bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh.
Gần đây cô gái này có vẻ ít huyên náo hơn trước. Nàng nghĩ.
“Ngươi đếm hoa làm gì?”
“Ta cũng không biết."
Lâm Thái Anh khẽ lắc đầu, đang định nói gì thì từ ngoài, một cô gái chạy vào, bộ dáng có chút gấp gáp.
“Tô sư tỷ! Tô sư tỷ!”
“Trúc Ngọc. Ngươi kêu ta làm gì?” - Tô Phỉ nhìn cô gái mới chạy vào hỏi.
Cô gái được gọi Trúc Ngọc đáp vội:
“Không phải sư tỷ dặn chúng ta khi nào thấy Niệm Từ sư huynh trở về thì phải lập tức thông báo cho sư tỷ sao?”
Tô Phỉ nghe vậy thì mắt sáng lên, vứt luôn bông hoa đang cầm, bật dậy hỏi:
“Niệm Từ hắn về rồi hả?”
Trúc Ngọc gật gật đầu, sau đó chợt nói: “Nhưng mà…”
Không đợi nàng kịp nói hết, Tô Phỉ đã chạy vèo ra ngoài.
Trước cửa lớn của Thiên Nhai Các, một thiếu niên đang bước vào.
Thiếu niên mặc một bộ đồ khá rách nát, tóc mất trật tự, mặt đầy bụi bẩn, một bên mắt được bịt kín bằng một miếng vải dính đầy máu hệt như quần áo hắn đang mặc. Trông hắn như thể chui ra từ một ao máu nào đó. Mà thật sự thì đúng là hắn chui ra từ ao máu thật.
Giang Lưu Nhi bình thản bước đi, mặc những lời xì xào bàn tán của những đệ tử xung quanh.
“Này! Đó là ai vậy? Trông hắn thật đáng sợ!” - Giọng một tên đệ tử nào đó nói.
“Ngươi không biết sao? Hình dáng hơi khác nhưng mà ta dám chắc là hắn. Hắn là một trong hai người có được trung phẩm linh thể của Thiên Nhai Các chúng ta – Niệm Từ.” - Một tên đệ tử khác trả lời.
“Cái gì? Ngươi nói hắn chính là Niệm Từ? Sao ta cảm thấy không giống với lời kể của các vị sư đệ nhỉ?”
“Tránh ra! Tránh ra!”
Giữa lúc mọi người đang xôn xao thì một thiếu nữ vừa lao về phía này vừa hô to.
Sau khi lách qua các đệ tử trước mặt, Tô Phỉ đảo mắt một lượt tìm kiếm. Thấy Trúc Ngọc và Lâm Thái Anh chạy tới, nàng nhìn Trúc Ngọc có chút không vui nói:
“Trúc Ngọc. Ngươi gạt ta. Làm gì có Niệm Từ nào chứ?”
Trúc Ngọc kề sát Tô Phỉ, vừa nói vừa đưa mắt về phía huyết y thiếu niên:
“Đằng kia. Người đó chính là Niệm Từ sư huynh."
Tô Phỉ nhìn theo ánh mắt nàng. Sau đó, như để nhìn rõ hơn, nàng tiến lại gần.
Tô Phỉ chăm chú nhìn gương mặt huyết y thiếu niên kia.
“Ngươi… thật sự là Niệm Từ?" - Nàng nói với vẻ nghi hoặc.
Ta nhớ Niệm Từ có hai mắt mà. Sao ngươi chỉ có một mắt? Nàng nghĩ thầm.
“Ừ." - Giang Lưu Nhi nhẹ giọng đáp.
Đúng là giọng của Niệm Từ rồi.
“Nhưng mà mắt của ngươi…?”
“Bị yêu thú làm mù."
Giang Lưu Nhi nói rất bình thản, như thể đang kể chuyện của một kẻ xa lạ nào đó.
Nếu là tay chân gân cốt còn dễ trị một chút… Đằng này…
Trong các đệ tử, một số người khe khẽ thở dài đồng cảm, mà cũng có thể là thương hại cũng nên. Bên cạnh, vài kẻ nào đó lại có chút hả hê…
“Hic hic… hic...”
“Sao tự nhiên sư tỷ lại khóc?” - Giang Lưu Nhi thấy bỗng dưng Tô Phỉ đứng đó thút thít nghẹn ngào thì hỏi.
Tô Phỉ vừa nói vừa kéo tay áo lau nước mắt:
“Niệm Từ… hic… hic… Ngươi thật đáng thương…”
Sau đó, chợt giọng nàng trở nên rất nghiêm túc:
“Niệm Từ! Nếu sau này có kẻ nào dám ăn hiếp ngươi thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi đánh bọn họ."
Ăn hiếp hắn?
E là bây giờ cả Thiên Nhai Các này chẳng có ai đủ sức. Hắn đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, tương đương với Thần Thông Cảnh hậu kỳ. Nhưng chiến lực của hắn thì đừng nói một mà dù là ba bốn Thần Thông Cảnh hậu kỳ hắn cũng dễ dàng giết chết.
Có lẽ… cũng đến lúc hắn rời khỏi đây rồi.
Lát sau… Mọi người đều tản đi. Tô Phỉ thì theo Giang Lưu Nhi về phòng hắn, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không.
Từ một góc tường hẹp, một cô gái mặc bộ đồ trắng tao nhã dõi mắt nhìn theo bóng lưng Giang Lưu Nhi.
Khóe mắt nàng có gì đó ươn ướt, tựa như mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng dưng dao động vì một cơn gió…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 34: Trở về
Chương 34: Trở về