DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 150: Thiên lôi từng trận hạ mưa tuyết a

Lý mập mạp nhảy dựng lên, bàn tay vung lên thật cao, thế nhưng khi đánh xuống lại trật, đập thật mạnh trên bả vai Lý thư sinh, đánh hắn lảo đảo.

“Ngươi này đứa con chẳng ra gì! Ta, ta hôm nay đánh chết ngươi ta!”

Hợ, tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, rốt cuộc là nhi tử mà, lúc đánh cũng không nỡ đánh nặng.

Cô cô của Lý thư sinh vội vàng lên ngăn, hai người một mặt đỏ một mặt trắng, một răn một dỗ, Lý thư sinh chỉ cúi đầu xuống, không nói một lời, mặc cho hai người kia tức giận mắng cũng tốt, hết lời khuyên cũng tốt, thủy chung không động đậy.

Ôi, đứa nhỏ này thật bướng bỉnh. Cáu kỉnh với người trong nhà thì cáu đi, rời nhà trốn đi thì rời nhà trốn đi đi, thế nhưng phương hướng đi rất không thích hợp, hắn hẳn là đi tìm Tam Lục, Tam Lục chắc chắn đứng ra giải quyết cho hắn, ra mặt thay hắn. Hắn chạy đến ta chỗ ta, thật sự là…

Không, hắn vì sao không đi tìm Tam Lục? Tuyệt đối không phải vì hắn tìm không ra chỗ, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tam Lục có chuyện gì?

Ta quýnh lên, thế nhưng tay lại bị Phượng Nghi không nhẹ không nặng đè xuống.

Ta quay đầu, vẻ mặt của Phượng Nghi bình tĩnh, khiến tâm tình có chút nôn nóng của ta buông lỏng một chút.

“Lý công tử, nếu người nhà ngươi đã tìm đến, có cái gì hiểu lầm, cũng nên giải thích rõ ràng, trưởng bối trong nhà có lẽ cũng lo lắng cho ngươi, không có gì đáng ngại.”

Lý thư sinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thanh âm không cao, nhưng ý tứ thực kiên quyết: “Không nhọc Phượng tiền bối lo lắng.”

Đẩy Phượng Nghi trở lại.

Phượng Nghi cũng không tức giận. Chỉ nói: “Bàn Ti động luôn luôn hiếu khách. Lý công tử thích thì có thể ở lâu mấy ngày, vừa lúc, hôn kỳ của ta và Đào Hoa cũng gần đây. Đến lúc đó Tống cô nương cũng tới uống rượu mừng. Lý công tử có thể cùng lưu lại, bằng hữu nhiều, tự nhiên càng náo nhiệt, Đào Hoa cũng sẽ rất cao hứng.”

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, sắc mặt của Lý thư sinh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Hắn bỗng nhiên quay đầu về phía ta, chậm rãi hỏi từng chữ: “Đào cô nương, là vậy sao?”

Ta có chút bất an, thế nhưng gật đầu khẳng định cách nói của Phượng Nghi: “Phải, chúng ta đã định ra. Ừm, ta cũng đang muốn phát thiếp cho Tam Lục sư tỷ. Lý công tử, ừm…”

Ta không nói tiếp nữa. Hắn đứng ở đó, thân hình tựa hồ khẽ lung lay một cái, dường như, không đứng vững.

Đại sảnh thực yên tĩnh, Lý mập mạp lúc này lại lớn tiếng nói: “A, đây chính là đại hỷ sự, chuyện thật tốt! Ta nhất định tặng một phần hạ lễ rất lớn!”

Những lời này biểu lộ rất đột ngột, cơ hồ làm ta sợ hết hồn.

“Ừm, đa tạ.”

Ta nháy mắt mấy cái, lúng ta lúng túng nói.

Sắc mặt của Lý thư sinh có cái gì không đúng.

Hắn không có biểu cảm, một chút biểu cảm cũng không có.

Hắn chỉ là nhìn chằm chằm ta như vậy, nhìn khiến ta vừa nghi hoặc lại vừa bất an.

Hợ, chẳng lẽ hắn nói… hắn, thích ta, là thật?

Không, không phải chứ!

A a a, không phải như vậy!

Ta nhưng không có làm cái gì! Tam Lục nếu biết ta cướp nam nhân của nàng nhất định sẽ trở mặt với ta! Lấy tính cách ấy của nàng, nếu như không tiêu diệt ta, có lẽ nửa đời sau cũng sẽ không qua lại với ta!

“Lý công tử, ngươi…”

“Không có việc gì…” Hắn giống như nói một mình, đầu tiên gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cả người như mộng du, buông mắt, thấp giọng nói: “Ta không sao…”

Lý mập mạp dùng sức kéo hắn một phen: “Ngươi đừng ở chỗ này ném thể diện của ta! Mau, theo ta trở về!”

Lý thư sinh ngơ ngẩn, giống như con rối bị hắn kéo ra phía ngoài mấy bước, bỗng nhiên giãy thoát khỏi tay hắn, xoay người lại: “Ta sẽ đi, bất quá, ta muốn thấy các ngươi thành thân mới đi!”

Ta thất thần không nói gì, Phượng Nghi thản nhiên nói: “Hoan nghênh, đến lúc đó Tống cô nương và Lý công tử cùng nhau xem lễ đi, chỉ là núi rừng đơn giản, phải để mấy vị chịu thiệt mấy ngày.”

Trên mặt Lý mập mạp tươi cười, hắn cũng không phải đầu đất, sớm nhìn ra Phượng Nghi mới là lão đại, là người nói chuyện định đoạt nhất nơi này.

“Sao có thể, sao có thể chứ! Chúng ta đến lúc đó lại qua, cũng chuẩn bị lễ mừng, đòi uống chén rượu mừng, ta coi hai vị thần tiên cũng đều là đại ân nhân, chúng ta ở trong này chẳng phải là thêm vội thêm phiền sao. Chúng ta đây cáo từ, cáo từ, sau này còn gặp lại.”

Lý thư sinh lại lạnh lùng nói: “Nếu muốn, mọi người cứ đi đi, con sẽ không đi.”

Bầu không khí trong sảnh thực sự là lúng túng cổ quái.

Ta quyết định vẫn là đóng gói Lý thư sinh đưa cho Tam Lục là tốt nhất, việc này, người này, không liên quan đến ta, thật sự, không liên quan chút nào.

Lưu người Lý gia lại sảnh, ta và Phượng Nghi rời đi.

“Ừm, ta với hắn không có gì…”

Phượng Nghi đứng ở đằng kia nhìn ta, phía sau hắn có một cái cây, hoa trắng đung đưa, lá cây xanh um. Phượng Nghi đứng trước cảnh tượng như vậy, giống một bức tranh. Không, cho dù sau lưng là một hoang mạc, nơi có hắn, cũng là cảnh đẹp tranh đẹp.

Phượng Nghi tựa hồ đang suy tư cái gì, nhưng ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi mặt ta.

Ta cảm thấy thời gian qua thật chậm…

Biểu hiện của Lý thư sinh ban nãy, dường như, thật sự… không thích hợp. Ừm, ta hiện giờ ngẫm lại, cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, tựa hồ… tựa hồ hắn thất thường, thật sự là bởi vì ta.

Thế nhưng ta thực sự không làm cái gì mà.

“Tam Bát, nàng theo ta, ta có mấy lời, muốn nói với nàng.”

Ta mờ mịt, có chút bất an đi theo phía sau Phượng Nghi, hắn bước chậm về phía trước, băng qua đình viện… đi thẳng tới đầm nước ở sân sau của ta.

Hoa đào như trước nở rực rỡ náo nhiệt, đầm nước yên tĩnh. Một chút nắng từ đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu lên mặt nước.

Cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, mặt nước nổi lên từng đợt rung động.

“Tam Bát, ta nhớ lần đầu tiên gặp nàng, nàng mới chỉ là một con nhện nhỏ.”

“Đúng vậy.” Không sai, ta cũng nhớ lần đầu tiên gặp hắn, hắn chính là một mỹ nam tử rất lớn khiến người ta kinh diễm! Hơn nữa chúng ta biết nhau cũng là trong một rừng hoa đào.

Chớp mắt một cái đã mấy trăm năm, thương hải tang điền, ta cũng không ngờ rằng ta sẽ phát triển quan hệ đến bây giờ với đại mỹ nam liếc mắt đã thấy ấn tượng khi đó.

“Lúc ấy ta chỉ nghĩ, ánh mắt của con nhện này, thật ra rất lớn, rất có linh khí.”

“Ợ, vậy sao?” Ta ngượng ngùng sờ sờ đầu, có lẽ cả người ta chỉ có chúng còn coi được, lúc ấy ta đen thùi, tám chân, nhớn nhác ngu ngốc.

“Về sau…” Phượng Nghi ngồi xuống vừa ghế đá, ta cũng ngồi xuống theo.

Thế nhưng sau đó lời kế tiếp hắn không nói, lại chuyển đề tài: “Sinh mệnh của phượng hoàng dài lâu, ta đchungse rất nhiều, cũng trải qua rất nhiều, cho nên…”

Ta giật mình một cái, bỗng nhiên một phỏng đoán toát ra.

“Phượng Nghi chàng, chàng có phải đã từng kết hôn hay không?”

“Cái gì?” Hắn nhìn ta?

“Chàng trước kia, có phải… đã từng lấy vợ hay không?”

Ta trước kia chưa nghĩ tới việc này, luôn cảm thấy không thể nào. Thế nhưng bây giờ xem ra, nói không chừng, hắn trước kia đã từng thích ai đó đi? Có lẽ không thành thân, nhưng là, nói chuyện tình yêu có lẽ từng có chứ!

“Không có.” Hắn nhàn nhạt nói: “Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung. Ta là muốn nói với nàng, ta từng học một vài thuật bói toán với một tộc ở Bắc hải, Tử Hằng cũng ít nhiều biết một chút.”

“À, ra là chuyện này.” Ta gật đầu: “Ta biết, trước kia đồng môn của Đào Hoa quan còn tìm chàng nhờ giải thích nghi hoặc phê mệnh mà. Đúng rồi, về sau chàng có thể cũng dạy ta hay không? Cái này hình như rất hay.”

“Loại này, nàng không có kiên nhẫn học.” Hắn nói: “Hơn nữa, sự tình có liên quan với bản thân, người xem quẻ chung quy không xem được. Lương y không tự chữa, thầy pháp không tự bói.”

“Ừm, ta hình như cũng từng nghe nói.” Có lẽ là động đến đạo lý lớn phức tạp đạo lý thiên mệnh gì đó, cho nên người xem bói căn bản là không tính cho chính mình, cho dù tính, nghe nói cũng là không chính xác?

“Ta và Tử Hằng từng tính thay cho nhau, kết quả đều là một mảnh hỗn độn. Thế nhưng người ngoài phê mệnh cho Tử Hằng, nói hắn cả đời cô độc…”

“Hả?” Ta hơi sửng sốt: “Cái đó, tại sao… lại như vậy?”

Cả đời cô độc, chính là vẫn lẻ loi một người? Tử Hằng một người tốt như thế, tại sao là loại mệnh này? Hắn cũng đã thành thân mà, không không, phải, Đổng Thục Hàm đã không còn xem như vợ chồng với hắn, Tử Hằng về sau, chỉ có một mình?

“Đây là người nào nói bừa, nhất định không chính xác!” Ta có chút chán nản, càng hơn là phẫn nộ: “Sao có thể rủa người ta như thế chứ!”

“Tam Bát,” Phượng Nghi lẳng lặng nhìn ta: “Nàng cũng là người tu đạo, sao có thể nói như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng chỉ nghe tin vui không tin lời xấu sao?”

Không phải, nếu như là nói chính ta, ta khẳng định sẽ không tức giận như vậy. Thế nhưng nói bằng hữu ta, ta, ta cực kỳ tức giận!

“Được rồi, ngồi xuống, nghe ta nói. Lúc trước ta biết nàng và tiểu đạo sĩ của Thục sơn qua lại, còn từng nhắc nhở nàng. Thế nhưng chữ tình này, không phải nói cắt là có thể cắt, nàng không có tâm cơ gì, lại là tuổi mới biết yêu…”

Ta có chút ngượng ngùng, Phượng Nghi đông một búa tây một chày, rốt cuộc là muốn nói cái gì?

“Tính mạng con người ngắn ngủi, vội vã mấy chục năm, sống không quá trăm năm. Nàng là yêu, hữu duyên vô phận với hắn. Hơn nữa, độc tính của nàng hắn chịu không nổi, cho dù lúc ấy không có biến cố Đào Hoa quan, hai người cũng không thể ở bên nhau.”

Ta ngơ ngác nhìn Phượng Nghi.

Hắn, vì sao muốn nhắc tới những chuyện này chứ? Vào lúc này?

Chẳng lẽ hắn để ý ta trước kia từng yêu người khác sao?

Hay là hắn hy vọng, ta hoàn toàn quên Lý Kha đi, sau này cũng tuyệt đối không thể hai lòng sao?

Phượng Nghi dừng một chút, đầu ngón tay dính một cánh hoa rơi.

Thanh âm của hắn đột nhiên thấp hơn: “Tam Bát, nếu như Lý đạo sĩ chuyển thế đầu thai làm người, lại trở về tìm nàng, nàng sẽ lại tục tiền duyên với hắn sao?”

“Hở?”

Ta hoàn toàn choáng váng.

Câu hỏi này, giả thiết này của Phượng Nghi, thật sự là…

Rõ ràng ta nên cười nhạo hắn, thế nhưng, vì sao trong lòng ta xông tới, càng nhiều chính là bất an chứ?

Phượng Nghi nói tiếp: “Nếu như ta nói cho nàng, người này, chính là Lý Phù Phong hiện tại thì sao?”

“Chuyện này, chuyện này… sao có thể chứ?”

“Đúng vậy, hắn vốn là không nhớ ra, nhưng sư tỷ của nàng cho hắn uống canh luân hồi. Hắn nếu không nhớ ra, trừ phi canh luân hồi kia nấu nhầm.”

“Không thể nào, hắn kiếp trước là người yêu của Tam Lục mà!”

Phượng Nghi ngẩng đầu lên: “Nhưng hắn đầu tiên là Lý Kha, sau đó mới chuyển thế thành Tống thư sinh. Một đời ấy hắn không có trí nhớ, mới phát sinh gút mắc với Tam Lục, nhưng bọn họ cũng chỉ là gút mắc mà thôi, rất hiển nhiên, sau khi uống canh luân hồi, hắn dần dần nhớ ra, là một đời làm Lý Kha, một đời ấy, với hắn mà nói càng thêm khắc cốt minh tâm…”

Sao có thể như vậy chứ! Đây, đây quả thực mẹ nó là ông trời bị điên! Nhi tử hắn sinh nhất định không có hậu môn! Đúng rồi, hắn không có nhi tử, hắn sinh một đống nữ nhi, hơn nữa mỗi người đều lấy người phàm… Quả nhiên thiếu đạo đức!

Không không, những thứ này không quan trọng, mà là, mà là… Phượng Nghi hắn thật sự không phải là nói đùa xấu xa với ta chứ?

Ta nghiêm túc, cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của hắn.

Đúng vậy, hắn không phải đang nói giỡn!

Vậy, chính là, chính là… quái quỷ chỉ có thể nói là ông trời thực sự bị điên!

Vì sao Lý Phù Phong là Lý Kha? Vì sao vì sao lúc này Phượng Nghi muốn nói với ta lời như vậy?

“Ta hình như, đã quên nói cho nàng một chuyện.” Phượng Nghi lại nói tiếp.

Ta cũng đã chết lặng, tâm tính lợn chết không sợ nước sôi nóng lại đợi hắn ném ra đại lôi kinh thiên.

“Mấy viên châu kia, là có thể chuyển biến một phần độc tính trong thân thể nàng, cho dù nàng tương lai có… yêu mến một người bình thường, cắn đối phương một cái, hắn cũng sẽ không bởi vậy chết. Cho nên, nàng bây giờ, muốn gả cho ai cũng được…”

Phượng Nghi đứng dậy, ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy… Nếu như vừa rồi ánh mắt của Lý Phù Phong khiến ta cảm thấy hoảng sợ, vậy bây giờ ánh mắt của Phượng Nghi làm cho ta cảm thấy ngực đau giống như đâm dao.

“Nàng gả cho ai, cũng sẽ không hại đối phương.” Phượng Nghi cư nhiên còn mỉm cười, cười đến ngực ta đau từng cơn: “Ta vốn nghĩ, ta có thể đuổi Lý thư sinh kia đi, thậm chí giết hắn. Ta cũng từng nghĩ vĩnh viễn không nói cho nàng chuyện này, thế nhưng ta cũng không biết mình vì sao lại nói ra.”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, cẩn thận như thế, ôn tồn như thế.

“Tam Bát, ta chỉ hi vọng nàng sống vui vẻ vô lo.”

Đọc truyện chữ Full