"Việc này...Cũng là vì tốt cho muội." Vân Chiến chần chừ nói ra những lời này.
"A?" Ngải Thiển bày ra vẻ mặt giật mình, "Tốt cho muội? Tốt thế nào? Muội được lợi gì? Là vàng bạc hay là bảo vật?"
Lời nói liên tiếp này khiến Vân Chiến trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, tóm lại là vô cùng khiếp sợ. "Sao muội lại nghĩ tới chuyện này?"
"Nghĩ tới chuyện này thì sao?" Ngải Thiển nghiêng đầu, hỏi đầy khó hiểu.
"Vàng bạc...Bảo vật." Lưỡi Vân Chiến như thắt lại, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Những thứ phàm tục đó mà có thể trao đổi với họ à?
"Đúng vậy. Không có những thứ này thì nhắc tới lợi ích làm gì?" Vẻ mặt Ngải Thiển đương nhiên.
"Đó là vật phàm tục ngoài thân, có chỗ tốt gì?" Vân Chiến hỏi lại, thật sự không hiểu.
"Đối với bản tiểu thư mà nói, đây chính là chỗ tốt. Không có những thứ này thì đời người còn có ý nghĩa gì nữa?" Ngải Thiển bắn liên hồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng trở nên long lanh hơn.
"Tục." Vân Chiến bĩu bôi, vẻ mặt khinh thường. Quả đúng là người phàm mới có ý nghĩ này. Có tiên cốt thì thế nào? Suy nghĩ vẫn là của người phàm. Trẻ con thật khó dạy.
"Dù có tục cũng có ý nghĩa, có giá trị." Ngải Thiển hếch cao cái cằm trơn bóng, vẻ mặt đắc ý.
"Cắt." Vân Chiến bĩu môi lần nữa.
Vốn lần này nói chuyện rất nghiêm túc nhưng sau tiếng "cắt" này của Vân Chiến thì đã không giải quyết được gì.
Thật lâu sau, Ngải Thiển cũng không thèm suy nghĩ cẩn thận xem vì sao đề tài này lại đứt gánh giữa đường. Không phải là dùng lời lẽ chính nghĩa để bảo nàng rời đi sao? Sao đề tài này lại đứt gánh giữa đường thế? Mà kết thúc thế nào ấy nhỉ?
Nàng không vội trở về phòng tìm Nguyệt Ca mà chỉ hoang mang đi dạo loạn trong Tử Nguyệt môn một mình. Nàng đi qua hành lang gấp khúc, bất tri bất giác đã bước tới một điện hẻo lánh. Nàng ngẩng đầu lên nhìnd↕đ↕L↕q↕đthì thấy trên đó viết "Điện Nguyệt Hoa". Ba chữ này được viết rất to rõ ràng, không biết đây là đâu. Chỉ thấy tiền điện gọn gàng sạch sẽ, hơi ấm vờn quanh nhưng lại không có tiếng động nào. Nàng chần chừ một chút rồi bước về phía điện trong vô thức.
"Xin chào Ngải cô nương." Bỗng có một bé trai mặc đồ đen bước ra từ trong điện, thấy Ngải Thiển thì cung kính thi lễ.
"Chào..." Ngải Thiển sửng sốt, trả lời lại theo phản xạ có điều kiện. Sao bé trai này bước đi không tiếng động thế? Nàng quay lại nhìn theo bóng lưng rời đi của thằng bé, cảm thán.
"Ngải cô nương tới đây có chuyện gì?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngải Thiển quay lại, là khuôn mặt đoan chính của A Thương.
"Không có việc gì, chỉ đi dạo lung tung, vô tình tới đây thôi." Ngải Thiển cong môi, ý cười nhẹ nhàng, trẻ lời.
"A, được. Ngải cô nương cứ đi dạo thoải mái." A Thương khom người, định cất bước rời đi.
"Aiz, đợi chút." Ngải Thiển vội vàng vươn tay ra gọi lại.
"Ngải cô nương có chuyện gì ạ?" A Thương dừng bước, sắc mặt không đổi, nhìn Ngải Thiển.
"Ta muốn hỏi xem đây là đâu?" Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đầy lanh lợi, hỏi.
"Đây là điện Nguyệt Hoa." A Thương trả lời rất nghiêm túc.
Ngải Thiển không nhịn được mà trợn trắng mắt. Đương nhiên nàng biết đây là điện Nguyệt Hoa. Nhưng nàng liền nhịnd☻đ☻L☻q☻đsự kích động xuống, giữ vững nụ cười, nói: "Vậy nơi này dùng để làm gì?"
"Đây là chỗ cho khách nghỉ lại, cũng là chỗ tổ chức đại hội thu đồ đệ. Người ở đây đều tới núi Tử Nguyệt để bái sư." A Thương trả lời, liếc vào trong.
"Đều tới bái sư?" Ngải Thiển nghe thế thì hứng thú, nhướng mi nhìn A Thương.
"Đúng vậy." Hắn khom người, giọng nói không hề lên xuống.
"Ta có thể vào xem không?" Ngải Thiển lễ phép hỏi, đáy lòng đã thầm khẳng định mình có thể vào.
"Có thể, đương nhiên có thể." A Thương gật đầu. Đồ đệ của môn chủ sư thúc có chỗ nào không thể đi?
"Cám ơn. Ta vào đây." Ngải Thiển cười ngọt ngào, không chờ A Thương trả lời đã lắc mình vào trong điện.
A Thương kinh ngạc, liếc Ngải Thiển rồi cất bước rời đi.
Trong điện được sắp đặt rất ngăn nắp, không có thứ gì dư thừa, sau chính điện là một dãy sương phòng, ở giữa có một cái sân rất lớn. Ngải Thiển có thể nghe thấy tiếng người ồn ào nhưng đều là giọng nữ tử trẻ tuổi.
Giọng nói du dương như tiếng chim hít, tiếng ngọc bội va vào nhau leng keng, quần áo muôn màu. Ngải Thiển nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, tới hậu cung hoặc vương quốc của nữ nhi. Hơn mười nữ tử trang phục lộng lẫy đang đứng cùng nhau, tạo nên một bữa tiệc lớn về thị giác.
Chỉ nghe tiếng thảo luận thanh thúy nối tiếp nhau: "Đại hội sắp tới rồi, tới lúc đó có thể thấy tiên nhân rồi."
"Đúng vậy, tới lúc đó có thể thấy Nguyệt tiên nhân rồi." Trong mắt nữ tử bắn ra trái tim màu đỏ, trên khuôn mặt trẻ trung tràn đầy mong chờ.
"Nếu có thể làm đồ đệ của Nguyệt tiên nhân, ta có chết cũng không tiếc." Một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt ôm lấy ngực trái, nói không giấu giếm.
"Nhưng ta nghe nói..." Trên mặt một thiếu nữ áo tím xinh đẹp khác tràn đầy do dự.
"Nghe nói gì?" Các thiếu nữ đồng thanh, vô số cặp mắt sáng quắc chiếu thẳng vào thiếu nữ áo tím.
"Nghe nói lần này Nguyệt tiên nhân đã thu đồ đệ rồi." Thiếu nữ áo tím hơi sợ sệt mà nhìn chúng thiếu nữ, trả lời.
"Tỷ nghe thấy từ đâu?"
"Tin tức này có đáng tin không?"
"Vì sao?"
...Chúng nữ tử xôn xao, vẻ mặt không tin, trừng mắt chất vấn thiếu nữ áo tím.
"Ta...Tình cờ lúc ta ra ngoài đã nghe được. Ta cũng không biết là thật hay giả." Thiếu nữ áo tím cảm thấy mình sắp bị nước miếng dìm chết, cố gắng nói cho hết lời.
"Sao có thể như thế được? Không phải Nguyệt tiên nhân không thu đồ đệ à?"
"Ta còn mong lần này huynh ấy sẽ nhận ta đấy."
"Lần này phải làm sao đây?"
....
"Mọi người bình tĩnh." Bỗng một giọng nói bao phủ bầu không khí hỗn loạn.
Ngải Thiển nhìn lạithì thấy đó là thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt.
Mọi người im bặt ngay lập tức, nhìn về phía nàng đầy nghi ngờ.
"Tin tức này là tin tốt với chúng ta." Mặt thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt bình tĩnh, không còn vẻ háo sắc khi nãy nữa.
"Lâm Lâm nói thế là sao?" Những người khác chỉ đích danh nàng, hỏi.
Lâm Lâm cười lạnh nhạt, nói: "Nếu lời đồn là thật thì tin tức Nguyệt tiên nhân không thu đồ đệ là giả, như vậy chúng ta đều có hy vọng trở thành đồ đệ của huynh ấy không phải sao?"
"Ừ, nói cũng đúng. Đã thu một người, chắc chắn sẽ thu thêm những người khác." Mọi người ào ào gật đầu, hy vọng của bọn họ thật lớn.
Ngải Thiển nghe thấy thì không nói gì. Hóa ra những người này tới vì Nguyệt Nguyệt, không phải muốn bái sư thật, nhưng cũng có âm mưu khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 36: Vì yêu nên ngốc
Chương 36: Vì yêu nên ngốc