DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 62: Chỉ một chữ “cút”

“Không cần phiền các vị tiền bối, ta sẽ thu dọn chỗ này.” Kim Phi Dao tươi cười, cúi đầu khom lưng nói với những người đang tiến lên định dọn dẹp lôi đài.

Mọi người đứng đó nhìn nàng, rất khó hiểu, vàng đối với tu sĩ mà nói giống như bụi đất vậy, lấy cũng không có tác dụng gì. Đám tiền vàng xếp thành núi này cũng không đủ để mua một pháp khí hạ phẩm.

Kim Phi Dao lại không quản nhiều như vậy, dù sao thu lại cũng chỉ có lợi không hại. Mất đi linh lực của Triệu Yến Hồng, đám tiền vàng này quả thực không có chút linh lực, công pháp của Triệu Yến Hồng đúng là cổ quái.

“Các ngươi không được vào, mau đi ra, các ngươi muốn gây chuyện sao?”

Đột nhiên, chỗ lối vào lôi đài truyền tới tiếng tranh cãi ầm ĩ, một đám người xô đẩy xông tới, thô bạo đẩy những người phục vụ đang ngăn cản bọn họ.

“Trong sân có người gây chuyện.” Có người trên khán đài phát hiện ra chuyện này, kêu lên, mọi người lập tức hưng phấn. Hôm trước thì giả chiến, giờ thì lại gây chuyện, lại có người dám ầm ĩ trong lôi đài của Phúc Linh lâu và Lạc Tiên điện, có kịch vui để xem rồi.

“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết đây là nơi nào sao? Lại dám xông lên sân đấu.” tu sĩ đội mũ bạc đạp Ý Hình Vân phi thân xuống, đứng trước mặt bọn họ, lớn tiếng quát.

“Tiền bối, chúng ta là người Triệu gia, không phải muốn gây chuyện, chỉ là huynh đệ của chúng ta chết quá oan quá thảm, người này lại còn nhục nhã chúng ta, nếu cứ thể để hắn đi thì Triệu gia chúng ta còn mặt mũi nào tiếp tục tồn tại trong thành Lạc Tiên này.” Trong bảy người Triệu gia tiến đến, đầu lĩnh là một thiếu niên huyết khí sôi trào, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, xem ra có địa vị không thấp trong gia tộc.

“Bậy bạ! Tất cả đều có quy định, trong khi quyết đấu sống chết tại mệnh, trong hai ngày này số tu sĩ chết đi cũng không phải chỉ có Triệu gia các ngươi, chẳng lẽ ai cũng có thể tới gây sự? Hắn vũ nhục các ngươi ư? Sao ta không thấy. Còn nói Triệu Yến Hồng chết oan? Ta là bình phán nhân, ý các ngươi là ta không công bằng, mắt mù không nhìn thấy sao?” tu sĩ đội mũ bạc nhìn chằm chằm tiểu bối vô lễ kia, mắng bọn họ xối xả.

“Đường đường là một tu tiên gia tộc, một tộc nhân chết trong sinh tử tràng lại vừa khóc vừa nháo, các ngươi còn mặt mũi hay không? Nơi này là nơi để các ngươi sinh sự sao? Mau mau cút đi cho ta, nếu không hôm nay Triệu gia không chỉ thu về một thi thể mà thôi đâu.”

Đối mặt với uy hiếp trắng trợn của tu sĩ đội mũ bạc, dù tu vi thấp hơn cả một đại cảnh giới, đám bằng hữu huyết khí sôi trào này cũng không sợ hãi, một tu sĩ Trúc Cơ vô danh vô thế thì là cái gì, nếu hắn ta thực dám động thủ thì đã có tiền bối trong nhà ngăn cản. Ai sợ ai chứ!

“Tiền bối, sao ngài lại thiên vị hắn? Ngươi đừng quên, gia tộc bọn ta cũng không phải là một gia tộc nhỏ, nếu ngài không để chúng ta đi qua thì sau này ở trong thành Lạc Tiên cần phải cẩn thận một chút.” Người Triệu gia không cam lòng yếu thế, uy hiếp ngược trở lại.

Thật ra vào lúc tu sĩ mũ bạc ra ngăn cản đã có vài tiểu bối hối hận, dù sao đây cũng là sản nghiệp của Lạc Tiên điện và Phúc Linh lâu, rõ ràng có thể tìm cơ hội lui ra nhưng lại bởi vì có người không ngừng thiêu đốt lửa giận trong bọn họ, dẫn tới đám công tử này không thể bình tĩnh lại được.

Mà kẻ luôn luôn thiêu đốt lửa giận của bọn họ chính là Kim Phi Dao. Từ lúc người của Triệu gia xông vào tới giờ, tranh cãi đã nửa ngày, Kim Phi Dao cũng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sau đó liền chúi đầu cặm cụi thu thập tiền vàng trên lôi đài. Rõ ràng là tới vì nàng mà nàng lại giống như người chẳng liên quan gì, khiến cho đám đệ tử Triệu gia tức giận muốn chết.

Kim Phi Dao không thèm để ý tới những người này, cao hứng nhặt vàng rơi trên lôi đài. Vàng không hề đáng giá trong tu tiên giới nhưng lại là thứ mà ai trong thế tục cũng muốn. Nếu sau này không Trúc Cơ được thì số vàng này cũng đủ để nàng ngồi ăn chờ chết, giàu có cả đời, chỉ đồ ngốc mới không cần.

Tu vi Luyện Khí ở đây chỉ là cặn bã, nếu không Trúc Cơ được, một mình nàng, một lão thái bà một mình sinh sống ở đây, đúng thật là bi thảm tới cực điểm. Những người kia gây sự thì đã có người của Sinh Tử tràng, nàng có chết cũng không tin đám tu vi Luyện Khí kỳ kia có thể ngang nhiên giết người thắng cuộc ở đây.

Đột nhiên, nàng cảm thấy từ sau lưng truyền tới một luồng hàn ý quen thuộc, giống như trước đây đã từng trải qua vậy. Đám đệ tử Triệu gia vốn đang ồn ào cũng câm lặng, bốn phía trở nên im ắng.

Kim Phi Dao quay đầu nhìn, sợ tới mức thiếu chút nữa thì bắn tim ra ngoài. Áo dài trắng thêu lá trúc, bóng lưng lạnh lùng, tóc dài phiêu dật, dưới chân là một cây trúc xanh đậm, hiển nhiên là người của Hư Thanh các.

Nhìn biểu cảm hoảng sợ của đám đệ tử Triệu gia nơi cửa vào, Kim Phi Dao do dự một chút, nhẹ nhàng xoay người, rón ra rón rén hướng vào bên trong lôi đài mà bước, muốn cách xa người của Hư Thanh các một chút.

“Bạch… Bạch Giản Trúc.” Đệ tử Triệu gia có chút khiếp đảm tụ lại, trốn phía sau tên đầu lĩnh.

“Làm gì vậy, đừng có đẩy ta.” Tên đầu lĩnh cũng dùng sức lùi lại, nhưng các huynh đệ phía sau lại ra sức đẩy hắn ra phía trước.

“Cút!” Bạch Giản Trúc lạnh lùng phun ra một chữ, thanh âm không cao lại khiến người nghe giống như đang đứng giữa trời băng tuyết, lạnh đến tận đáy lòng.

Ngay cả tên ngốc cũng nhận ra tâm tình hắn không tốt, đệ tử Triệu gia nhanh nhẹn xoay người bỏ chạy, trong lúc chạy còn quay đầu hét lên với Kim Phi Dao: “Tiểu tử, hôm nay chúng ta nể mặt Bạch tiền bối, tha cho ngươi một mạng. Đừng tưởng rằng thế là xong, Triệu gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Điên à? Ta đang tham gia tỷ thí tranh đoạt Trúc Cơ đan chứ không phải lén ác đấu. Triệu gia các ngươi không để Lạc Tiên điện và các đại môn phái vào mắt sao? Trận tỷ thí này trong mắt các ngươi chỉ là một trò khôi hài, các ngươi muốn nháo thế nào thì nháo sao?” Kim Phi Dao thanh cổ họng, gào to đáp trả, thanh âm vang dội khiến mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một. Ngay cả các tu sĩ đang xem chiến trên lầu cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt người Triệu gia rất khó coi, muốn quay lại đối chất với Kim Phi Dao nhưng lại nhìn thấy bản mặt tựa khối băng của Bạch Giản Trúc, đành phải xám xịt rời đi.

“Hừ, dọa ai chứ. Ta không ra khỏi thành Lạc Tiên, ngươi lại dám tới Toàn Tiên môn giết ta sao.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý cười nói, dù sao mình tới đây là để lấy Trúc Cơ đan, sau còn cần thời gian để đánh sâu vào Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn. Đến lúc đó nàng không ra khỏi cửa, xem các ngươi làm sao báo thù, chờ ta Trúc Cơ thành công, ta còn phải sợ đám đệ tử nhà giàu các ngươi sao?

Đệ tử Triệu gia không nghe thấy lời nàng, bị Bạch Giản Trúc làm cho sợ hãi bỏ chạy. Kim Phi Dao nhanh chóng thu hết tiền vàng trên lôi đài, leo xuống dưới, vòng một vòng lớn, bám theo vách tường đi tới lối vào.

Hành vi của nàng thực khiến người ta nghi ngờ, Bạch Giản Trúc mắt lạnh nhìn nàng vòng vèo để tránh đi qua mình, trong lòng hắn có chút không vui, bản thân cũng đâu phải là yêu quái ăn thịt người, có tất yếu phải sợ hãi thế không?

“Đứng lại!” Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn mở miệng gọi Kim Phi Dao.

Không thế nào! Hắn không thể nhận ra ta, giờ ta ở trong mắt người khác là nam nhân mà. Lông tơ dựng đứng, Kim Phi Dao bất an xoay người, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Không biết tiền bối gọi ta có chuyện gì?”

“Ngươi sợ ta?”

“Sợ, đương nhiên sợ. Tiền bối tư thế oai hùng hiên ngang, không giận tự uy, như Chiến thần giáng thế, khiến tại hạ chỉ dám nhìn từ xa, không dám tới gần, chỉ sợ xúc phạm thần uy, làm tiền bối không thoải mái.” Kim Phi Dao cúi đầu mở miệng tuôn ra một tràng nịnh hót, chỉ hy vọng có thể rời đi sớm chút nào hay chút ấy.

Mấy câu nịnh hót thô thiển khiến Bạch Giản Trúc cảm thấy phiền chán, mắng nang: “Nói vớ vẩn, cút!”

“Dạ, ta lập tức cút.” Kim Phi Dao cúi đầu lui lại hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy vào lối cửa ra, tốc độ còn nhanh hơn đám đệ tử Triệu gia khi nãy vài phần.

Giải quyết xong nhiệm vụ được giao, Bạch Giản Trúc bay khỏi Sinh Tử tràng trong tâm trạng phiền chán khó hiểu, vị tu sĩ mũ bạc tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại cúi thấp đầu, lễ phép đưa Bạch Giản Trúc với tu vi mới ở Trúc Cơ sơ kỳ rời đi.

Kim Phi Dao trốn trong bóng tối ở lối vào, dõi mắt ra bên ngoài, thấy Bạch Giản Trúc ngự bảo rời đi mới thở ra một hơi. Vừa rồi nàng nhìn vài lần, cảm thấy người này có chút quen mắt nhưng cũng không dám khẳng định hắn có phải là tử thi ngày ấy nàng gặp không. Ấn tượng sâu sắc trong nàng về hắn chỉ có cặp mông bóng loáng kia, nhưng nàng không thể đi ra lớn tiếng bảo đối phương cởi quần cho nàng xem mông được.

Kể cả có nói như vậy, và đối phương thật sự cởi quần thì dù có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám nhìn.

“Chỉ là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, sao lại cảm giác có rất nhiều người sợ hắn, ngay cả tu sĩ bình phán với tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà cũng lễ phép với hắn như vậy, chẳng lẽ thế lực của Hư Thanh các lớn như vậy, chỉ cần là người của Hư Thanh các thì đều khiến cho tu sĩ có tu vi cao khác phải cúi đầu?” Kim Phi Dao có chút khó hiểu, nàng sợ người Hư Thanh các như vậy là vì nàng chột dạ. Những người đó đều có thái độ tương tự, nhưng không thể nào tất cả họ đều đắc tội Hư Thanh các.

Nghĩ nghĩ, nàng nhìn trái nhìn phải tìm kiếm một hồi, tìm một người phục vụ của Sinh Tử tràng, kéo đến một góc hỏi thăm về nam nhân mặt lạnh của Hư Thanh các vừa xuất hiện.

Người phục vụ xinh đẹp này nghe nói nàng muốn hỏi thăm nam tử mặt lạnh lúc nãy, lập tức hai mắt tỏa sáng, nước miếng tung bay, kích động không thôi.

“Hắn tên là Bạch Giản Trúc, là người trẻ tuổi nhất trong Hư Thanh các, một nam nhân tư chất rất cao, là dị linh căn đó. Tuy tu vi mới là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng Trúc Cơ trung kỳ cơ bản không đánh lại hắn, hơn nữa hắn lại rất chính nghĩa, dưới tay hắn không biết đã có bao nhiêu tà ma ngoại đạo bị giết rồi. Tướng mạo anh tuấn lại dịu dàng, hơn nữa làm người ngay thẳng, thật sự là một nam nhân tốt hiếm thấy ở Nam Sơn giới.” Người phục vụ bộ dáng si mê nhìn về phía trước, giống như Bạch Giản Trúc đang đứng đối diện cười với nàng vậy.

“Dịu dàng?” Kim Phi Dao thầm nghĩ, có phải mắt mờ hay không mà cái bản mặt lạnh lùng như tảng đá kia cũng gọi là dịu dàng được.

“Uh.” Phục vụ gật đầu, “Ta đã nhìn thấy hắn từ xa vài lần, từ bóng dáng hắn cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.”

Nghe thế, Kim Phi Dao vỗ tay nói: “Nguy rồi, suýt nữa thì quên mất, hôm nay còn có chuyện chưa làm. Vị tiên tử này, xin lỗi, ta còn có việc, đi trước một bước.”

Không đợi người phục vụ hồi thần, Kim Phi Dao đã nhanh chóng chạy ra cửa, tựa hồ như có việc gấp đến mông vậy.

Đọc truyện chữ Full