Mắt thấy mãi vẫn chưa phá được lớp phòng ngự của Kim Phi Dao, Hoa Khê có
chút sốt ruột, lúc này không thể để sai sót được. Các sư huynh đệ đang ở cách đó không xa, có thể tới đây bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, hắn
rất lo lắng đan phù trong tay Kim Phi Dao, cách lốc xoáy, hắn cũng không rõ đan phù kia còn cần bao nhiêu thời gian mới phát động, liền thúc
giục cự lang vương nhanh chóng tới tấn công.
Kim Phi Dao ở trong
lốc xoáy lúc này cũng choáng váng cả đầu. Tuy nàng đã có tư tưởng chuẩn
bị nhưng linh lực cần để khởi động đan phù vẫn dọa nàng nhảy dựng.
Dòng chảy linh lực nhanh chóng tuôn vào trong đan phù, cơ hồ có cảm giác
thoái lực, lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ của nàng mà dùng đan phù thật
đúng là hung hiểm. Linh lực nhanh chóng biến mất, khăn lụa duy trì bằng
linh lực bắt đầu trì độn, bông tuyết Minh hỏa sau khi thiêu hủy mũi nhọn cũng giảm bớt số lượng vì không được bổ sung linh lực.
May mà
Kim Long Như Ý không cần linh lực duy trì, nếu không nàng cũng không
biết mình còn có thể sống đến lúc đan phù khởi động hay không.
“Xoẹt”
Hai cái gai nhọn xuyên qua lớp phòng ngự bắn vào, một cái cắm xuống đất,
một cái cắt qua da thịt nàng. Phòng ngự che phủ tuy đã sửa lại lỗ hổng
đó nhưng lực phòng ngự lại giảm mạnh, lại một cái gai nhọn phá vỡ phòng
ngự chui vào trong.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào.” Kim Phi Dao
tái nhợt mặt mày, nhìn chằm chằm đan phù chói mắt kim quang trong tay,
gấp gáp nóng nảy. Đột nhiên, sắc mặt nàng đại biến, liều lĩnh ném đan
phù trong tay ra ngoài.
Hoa Khê mới lấy trong túi trữ vật ra một
lọ nọc độc, định tẩm vào đám gai nhọn đâm Kim Phi Dao thì nhìn thấy kim
quang trong lốc xoáy. Chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh, lốc xoáy vỡ ra, cấm
chế bị sóng xung kích cường đại đánh cho dập nát. Uy lực của vụ nổ làm
toàn bộ Song Tháp sơn chấn động, yêu thú bị dọa cho chạy tán loạn.
Vài luồng ánh sáng nhanh chóng nhằm về phía khe suối có nổ mạnh bay tới,
mấy sư huynh đệ còn lại của Thanh Thú môn cũng bị tiếng nổ làm kinh
ngạc, nhìn thấy khe suối bị bổ thành một cái hố rộng cả trăm trượng,
chung quanh đều là đá vụn, hỗn độn vô cùng.
“Sư huynh, mau nhìn
kia, đằng kia có một yêu thú rất lạ.” Tới đầu tiên là Ngô sư đệ và Tiêu
sư huynh. Sau khi hai người tới thì không hiểu chuyện gì xảy ra, Ngô sư
đệ tinh mắt phát hiện ra một con yêu thú to lớn bị đá vụn che lấp hơn
nửa.
“Chúng ta tới xem sao, cẩn thận một chút.” Tiêu sư huynh đi
lên phía trước, chắn Ngô sư đệ tu vi thấp hơn sau lưng, chậm rãi bước
đi.
Hai người cẩn thận đi tới gần yêu thú, Tiêu sư huynh sau khi
thấy rõ thân hình yêu thú kia thì kinh hô: “Dưỡng hồn thú, là dưỡng hồn
thú. Là loại người nào mà lại dám nuôi loại yêu thú nghịch thiên này?”
“Dưỡng hồn thú… Sư huynh, không phải là nó ăn thịt người sao? Bây giờ phải làm gì?” Nghe thấy tên dưỡng hồn thú, Ngô sư đệ sợ tới mức lắp bắp.
“Ngươi trông chừng xung quanh, ta đi thăm dò xem nó còn sống hay không. Nếu là dưỡng âm hồn thì nó chỉ ăn nữ nhân thôi, chúng ta sẽ bắt nó về.” Tiêu
sư hynh xuất ra một cái lướt trắng mềm mại, chuẩn bị bắt sống dưỡng hồn
thú. Nữ nhân trên người dưỡng hồn thú bị đám lông rậm và đá vụn che phủ
nên hắn không nhận ra là âm hồn hay dương hồn.
“Sư huynh, nếu là dương hồn thì phải làm sao?” Ngô sư đệ hình như thật sự sợ hãi, kéo kéo tay áo Tiêu sư huynh.
“Vậy đến lúc đó ngươi chạy trước là được.” Tiêu sư huynh tức giận trả lời.
Để lại Ngô sư đệ canh chừng, Tiêu sư huynh chậm rãi lại gần dưỡng hồn thú, vừa định ném vây thú võng ra thì nghe thấy tiếng đá vụn rơi lạo xạo, có một người ngồi dậy giữa đống đá.
“May quá, Tiêu sư huynh đã đến
rồi” Người ngồi dậy là Hoa Khê, hắn nhìn đệ tử trong môn phái đuổi tới
thì kinh hỉ la lớn, còn bàn tay giấu trong đá vụn thì đang trộm làm pháp quyết.
“Nhỏ giọng chút…” Tiêu sư huynh sốt ruột thấp giọng nói,
lời còn chưa dứt đã thấy dưỡng hồn thú phía trước vụt đứng lên. Nó không để ý đến thương thế và đá vụn trên thân, hét lớn một tiếng với Tiêu sư
huynh, một vật thể tròn tròn bình bịch rớt xuống.
Vật tròn đó lăn đến bên chân Tiêu sư huynh, dừng lại, một đôi mắt to trên cái đầu đầm đìa máu đang nhìn hắn trừng trừng.
“Đây là… Lý San sư muội!” Tiêu sư huynh nhận ra, sợ hãi kêu lên. Thứ lăn đến bên chân hắn chính là nửa cái đầu của Lý San sư muội mà dưỡng hồn thú
ăn thừa.
Đúng lúc này, dưỡng hồn thú đột nhiên nhảy lên cao, toàn thân hóa thành một luồng khí đen chạy trốn, đúng lúc mấy đệ tử Thanh
Thú môn đánh tới. Không đợi bọn họ gọi linh thú và pháp khí ra thì đã bị hắc khí của dưỡng hồn thú xâm nhập, lịch bịch choáng váng rơi xuống
đất, còn dưỡng hồn thú thì chui vào trong rừng cây, biến mất.
Tiêu sư huynh muốn đuổi theo thì đã chậm, đã không thấy bóng dáng dưỡng hồn
thú đâu nữa. Hắn đành phải quay lại, sắc mặt khó coi lớn tiếng hỏi Hoa
Khê: “Hoa sư đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hoa Khê càng
khó coi, tuy biết rằng dưỡng hồn thú đã tỉnh lại nhờ pháp thuật của hắn, người bình thường cũng không dám đi bắt nó, chắc chắn có thể chạy
thoát, còn mình thì cũng dễ dàng tìm được nó về, nhưng vấn đề là bây giờ phải xử lý thế nào, Kim Phi Dao kia không biết có còn sống không, nếu
nàng ta còn sống, nói ra sự thật thì biết làm sao.
Hắn đã lên kế
hoạch ở Thanh Thú môn nhiều năm như vậy, không thể vì một chuyện ngoài ý muốn mà hủy bỏ, hắn nghiêm nét mặt, cân nhắc xem phải giải thích chuyện này thế nào.
Nhìn cái đầu của Lý San, Tiêu sư huynh cũng không
biết phải báo cáo với chưởng môn ra sao. Tuy chưởng môn có ba mươi mấy
nữ nhi, Lý San tư chất không quá ưu tú, bình thường cũng không phải là
đứa con mà chưởng môn sủng ái nhất, nhưng dù sao nàng cũng là con của
chưởng môn. May mà nương nàng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ cần
giải quyết được ở chỗ chưởng môn là xong.
Lúc đang chờ Hoa Khê
giải thích thì những đệ tử còn lại cũng chạy tới, những tên bị hắc khí
của dưỡng hồn thú đánh ngất cũng tỉnh lại, nhưng do bị âm khí xâm nhập
nên trở về phải tu dưỡng vài ngày, dùng linh lực bức âm khí ra ngoài cơ
thể mới được.
Mọi người vây quanh nửa cái đầu của Lý San, nhìn
thoáng nhau rồi dồn toàn bộ ánh mắt về Hoa Khê đang thương tích đầy
mình, chật vật không chịu nổi.
Hoa Khê nắm chặt hai tay, vừa định mở miệng thì trong hố đá vụn lại rào rào, Kim Phi Dao chui ra. Tim hắn
nhảy lên tận cổ họng, hai tay nắm càng chặt.
Kim Phi Dao chui ra
khỏi đống đá vụn, cả người dựa vào đá không thể động đậy, thân thể đau
đớn kinh khủng, bị gãy ít nhất năm sáu cái xương sườn. Nàng liếc mắt một cái, phát hiện ra cái hố vĩ đại mà đan phù tạc ra, bốn phía đã không
còn hình dạng ban đầu. Đệ tử Thanh Thú môn đứng tụ lại một chỗ, lúc này
đang nhìn mình chằm chằm, nàng cũng nhìn thấy Hoa Khê đứng cách đó không xa.
“Người này thật tốt số, còn có thể đứng lên.” Kim Phi Dao
nguyền rủa trong lòng, nếu không tại hắn thì nàng đâu có biến thành như
vậy.
Tuy nhiên, nàng đã quyết định, sau này nếu nhặt được cái gì
không rõ lai lịch thì nhất định phải bán đi. Ngàn tính vạn tính lại
không tính ra đan phù này lại là tự bạo pháp thuật, bảo sao tên chủ quán của linh phù điếm kia nửa ngày cũng không nói được đây là pháp thuật
gì. Rốt cục là tên Kết Đan kỳ hỗn đản nào lại nhàm chán đến mức làm ra
tự bạo phù này chứ, đúng là có bệnh mà.
“Kim đạo hữu, vừa xảy ra
chuyện gì vậy? Vì sao Lý San lại thành ra như vậy?” Không ngờ là Kim Phi Dao còn sống, không bị dưỡng hồn thú ăn thịt, Tiêu sư huynh bắt đầu
nghi ngờ dưỡng hồn thú là do nàng nuôi.
Kim Phi Dao nhìn thoáng
qua Hoa Khê đứng phía sau Tiêu sư huynh, ánh mắt hắn như đao, nàng thấp
thỏm lo âu nói; “Ta và Lý San đạo hữu tới gần đây cảnh giới thì phát
hiện nơi này có tiếng yêu thú, Lý San đạo hữu nhất định muốn vào xem. Ta đã ngăn cản nàng, nhưng nàng nói mình là cao thủ huấn luyện thú, sợ cái gì. Đến lúc chúng ta vào trong thì phát hiện ra một yêu thú kỳ quái, Lý San đạo hữu tự dưng quay đầu bỏ chạy, không biết có phải để bảo vệ ta
mà nàng mới chạy đi để hấp dẫn sự chú ý của yêu thú hay không.”
Nhìn thấy độ sắc trong mắt Hoa Khê giảm đi, Kim Phi Dao làm bộ như nghĩ đến
mà sợ, tiếp tục nói: “Yêu thú kia một miếng đã cắn lấy Lý San đạo hữu,
đúng lúc đó thì Hoa đạo hữu xuất hiện, tung ra cự lang vương, muốn cứu
Lý San đạo hữu, nhưng không đánh lại yêu thú kia. May là ta có một cái
đan phù, đành bảo Hoa đạo hữu cầm chân yêu thú, còn ta nghĩ cách khởi
động đan phù. Đan phù khởi động được nhưng ta cũng bị đánh ngất đi, tỉnh lại thì thấy các ngươi đã đứng ở đây.”
“Đúng vậy, Tiêu sư huynh, sau khi ta và ngươi tách ra để dụ ngọc thủy sư thì chạy tới bên này,
đúng lúc nhìn thấy dưỡng hồn thú cắn Lý San sư muội. Cự lang vương của
ta không đánh lại nó, chỉ có thể kéo dài thời gian, cuối cùng ta cũng bị đan phù của Kim đạo hữu đánh cho hôn mê.” Hoa Khê cũng nói, chứng minh
lời Kim Phi Dao là thật.
Hắn không biết vì sao Kim Phi Dao phải
giúp hắn nói dối, nhưng đây là chuyện tốt với hắn, đương nhiên hắn muốn
đứng bên phe nàng.
Để trông cho thật hơn, hắn còn kéo thân thể bị thương định đi tới đống đá vụn tìm cự lang vương. Các sư huynh đệ vội
vàng đỡ lấy hắn, Ngô sư đệ xung phong nhận việc đi tìm, quả nhiên dưới
một đống đá vụn đã tìm được cự lang vương đang hấp hối.
Ngô sư đệ lấy thuốc chữa thương dành cho linh thú ra cho cự lang vương ăn, lại giúp Hoa Khê thu cự lang vương vào túi linh thú.
“Tiêu sư huynh, dưỡng hồn thú này hẳn là có người nuôi, bị chúng ta vô tình
bắt gặp. Đây chính là loại yêu thú nghịch thiên vô cùng nguy hiểm, hơn
nữa Lý San sư muội cũng đã xảy ra chuyện, chúng ta phải đi báo cáo
chưởng môn. Trong môn phái có một pháp bảo có thể tra ra ai có loại tà
thú ăn thịt người nuôi dưỡng linh hồn, vậy là có thể tìm ra người nuôi
con dưỡng hồn thú kia. Không bằng ta để các sư thúc lấy ra kiểm tra một
chút, có thể giúp chúng ta thoát khỏi hiềm nghi của mọi người, đồng thời không để Kim đạo hữu bị hiểu lầm.” Thấy Tiêu sư huynh bán tín bán nghi, Hoa Khê dứt khoát đề nghị.
Kim Phi Dao có chút tò mò nhìn hắn,
yêu thú kia rõ ràng do hắn nuôi, lại dám đề nghị cách này, chẳng lẽ hắn
có biện pháp tránh thoát kiểm tra? Mình không hề động tới dưỡng hồn thú, nhưng vẫn lo lắng, đành lê tới hỏi: “Chúng ta đã đánh nhau với nó, chắc hẳn sẽ lây dính chút gì đó, pháp bảo đó thể nào cũng nói là do ta
nuôi.”
“Sẽ không vậy đâu, xin Kim đạo hữu yên tâm. Nếu chỉ dựa
vào điểm ấy mà khẳng định ai là chủ nhân thì còn gọi gì là pháp bảo nữa. Dù sao lần này nữ nhi của chưởng môn cũng chết ở đâ, mà ngươi lại ở
cùng với nàng, cho nên mời Kim đạo hữu đi một chuyến. Chỉ cần nói rõ sự
tình ra là được, Thanh Thú môn chúng ta thanh danh rất tốt, Kim đạo hữu
không cần phải lo lắng. Nào, các ngươi làm cái cáng tới đây, nâng Kim
đạo hữu về Thanh Thú môn.” Tiêu sư huynh nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có
thể làm như vậy, đem người về giao cho chưởng môn điều tra.
Kim
Phi Dao lúc này bị thương không nhẹ, kể cả không đồng ý cũng không được, đành phải rộng rãi gật đầu đáp ứng. Hoa Khê còn không sợ, nàng sợ gì
chứ? Nói thế nào thì nàng cũng là người của Toàn Tiên môn, dựa vào một
chi Toàn Tiên môn của Lạc Tiên điện, chỉ cần không liên quan đến nàng
thì Thanh Thú môn này hẳn sẽ không làm khó nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 26: Nói dối
Chương 26: Nói dối