Hắn cũng lười quan tâm ánh mắt của hai tên kia, mà vẫn cứ tiếp tục đánh giá hai mỹ nữ trước mắt, dù sao hắn cũng không hơi đâu mà chấp nhặt với mấy tên tiểu bối làm gì cho mệt ngắm mỹ nữ vẫn tốt hơn.
Thái độ của hắn khiến cái tên đang nhìn chằm chằm hắn tức điên lên, đúng lúc hắn đang muốn động thủ thì Tử Yên Tiên Tử lại bước ra, nàng ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo khiến hắn không dám dị động, hắn vốn không có sợ nàng nhưng trước khi đi đã được Sư phụ hắn cảnh báo trước nên không dám có hành động gì.
- Các vị đến chỗ này phải chăng cũng vì tìm kiếm cơ trong động phủ này? Nàng hướng Vô Thiên hỏi.
- Hắc không sai. Hắn cũng cười cười trả lời.
- Các vị cũng thấy rõ rồi, đám người chúng ta cũng không ai đủ sức mở cửa động ra. Vì vậy ta muốn hướng các vị cùng chúng ta liên thủ phá cửa, không biết ý các vị ra sao.
- Muốn liên thủ cũng được, nhưng không biết bên phía Tử Yên Tiên Tử có đồng ý hay không thôi.
Hắn nói xong ánh mắt khẽ lướt qua chỗ cái tên đang đỏ mắt nhìn hắn kia sau đó lại nở nụ cười tà mị.
- Vị Thiên Trưởng Lão đã đồng ý không biết ý các vị thế nào. Nàng hướng Ba tên thanh niên kia nói ra.
- Nếu Tử Yên Tiên Tử đã nói vậy thì Ngô mỗ cũng không ý kiến.
Người trả lời là kẻ có tướng mạo cùng khí chất nổi bật nhất trong ba người, Ngô Thanh Dương là con trai của Đại Trưởng Lão Quang Minh Giáo, cũng là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Đông Đại Lục. Bốn mươi hai tuổi đã đạt đến Kim Đan Hậu Kì, với thiên tư của hắn không đến mười năm nữa sẽ bước vào Tiên Thiên trở thành Tiên Thiên cao thủ trẻ tuổi nhất từ khi Thần Ma Đại Chiến đến giờ. Mà hắn cũng là kẻ đã che dấu ánh mắt thù hận với Vô Thiên còn lý do thì. Bí mật.
- Ta không có ý kiến.
Một tên khác cũng lên tiếng, tên này cùng Ngô Thanh Dương hoàn toàn khác biệt, hắn không hề nho nhã như Ngô Thanh Dương mà thuộc về loại người dùng nấm đấm nói chuyện. Hắn khoát trên mình một bộ áo đa ngắn tay để lộ hai cánh tay đầy cơ bắp. Đừng nhìn hắn có chút giống lưu manh nhưng lại là người xếp thứ hai trong ba thiên tài thế hệ trẻ, Tống Ngôn Bằng, bốn mươi mốt tuổi tu vi Kim Đan Trung Ki,̀ tuy tu hắn kém Ngô Thanh Dương một tiểu cảnh giới nhưng về chiến lực lại xấp xỉ Ngô Thanh Dương vì hắn đến từ Thuần Thú Tông nên thế mạnh của hắn không phải là cảnh giới mà là Thú Sủng của hắn. Hắn có một đầu Thú Sủng cấp 5 trung kì Hắc Vân Hổ, trong huyết mạch mang theo một chút huyết mạch của thần thú Bạch Hổ, một khi người thú hợp lực có thể đánh ngang tay mới Kim Đan Hậu Kì.
- Hừ, ta cũng không ý kiến.
Tên cuối cùng cũng không có phản bác, hắn cũng không phải kẻ tầm thường mà là thiên tài đứng hàng thứ ba trong thế hệ trẻ của Đông Đại Lục, Vô Ảnh Môn Phong Ngã Hành. Vốn hắn cùng Vô Thiên cũng không có thù oán gì nhưng chết ở chỗ là hắn đang điên cuồng truy cầu Lý Thu Thảo, thậm chí còn nhiều lần nhờ Sư phụ mình cầu hôn nhưng lại luôn bị từ chối. Dẫu vậy hắn cũng không có từ bỏ mà vẫn không ngừng theo đuổi nàng, nhưng lần này nàng lại đi cùng với Vô Thiên hơn nữa lại còn vô cùng thân mật khiến hắn không thể không giận.
Tuy ngoài miệng hắn không nói gì nhưng trong nội tâm lại tà ác nghĩ: " Hừ ngươi cứ đắc ý đi, khi vào trong rồi ta không tin không có cơ hội ra tay với ngươi. Bằng vào lá bài tẩy kia ta không tin không hạ sát được ngươi, lúc đó không chỉ Thu Thảo mà toàn bộ nữ nhân của ngươi cũng rơi vào tay ta." Hắn nghĩ đến đây không khỏi nội tâm đắc ý cười một tiếng ( tội thằng bé, bệnh atsm hơi bị nặng).
- Nếu đã như vậy chúng ta tranh thủ phá cửa thôi.
Tử Yên nghe thấy bọn họ đồng ý thì khẽ cười một tiếng, tuy chỉ là cười khẽ nhưng lập tức khiến tất cả những người xung quanh như bị đóng băng, trừ Vô Thiên và chúng nữ thôi, vì nụ cười kia lại giống như trăm hoa đua nở khiến người ta phải say đắm. Nhưng Vô Thiên rõ ràng nhìn ra được trong nụ cười đó của nàng lại ẩn chứa mị thuật, nhưng tiếc cho nàng là đến cả Cửu Vĩ Hồ hậu nhân còn bị hắn bắt được thì chút mị thuật nàng vô tình thả ra đó sao có thể ảnh hưởng hắn chứ. Cũng vì nàng vô tình thả ra nên rất nhanh tất cả cũng thoát khỏi trạng thái thất thần, trong khi đó ánh mắt nàng lại lần nữa đảo về phía Vô Thiên nhưng lại ẩn chứa vẻ nghi hoặc sâu sắc.
Sau một hồi dàn đội hình thì tất cả những người có tu vi Kim Đan Trung Kì trở lên đều đứng thành một vòng trước cửa động, kể cả chúng nữ và Vô Thiên nhưng chúng nữ lại cùng đám nam nhân của các Tông Môn khác tách ra một khoảng khá xa. Đang lúc mọi người chuẩn bị đánh ra một kích "toàn lực" thì.
- Ể hình như đằng kia có cái lỗ thì phải.
Hắn lại nhìn vào tảng đá phía trước cửa động nói, sau đó mặt kệ ánh mắt khó chịu của một đám nam nhân mà bước tới chỗ tảng đá, đúng thật là có một chỗ lỏm vào. Hắn dùng hai tay ấn vào, sau đó là tảng đá kia trước ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người mà tự động tách ra hai bên để lộ một cái cửa động rộng chừng mười thước. Thực ra thì đó cũng chẳng phải cơ quan gì cả vì cái cửa này không hề có cơ quan nào, mà nó tách ra chính là hắn cứng rắn mở ra thôi.
Ngay khi cửa mở thì đã có một đám tên lao lại nhưng hắn thì ngược lại, hắn không những không đi vào mà ngược lại là đi về phía chúng nữ bên ngoài, nhưng không phải ai cũng theo đám đông lao vào. Cụ thể là Những đệ tử tinh anh nhất của Lục Đại Tông Môn cũng không có tiến vào mà lặng lẽ ở bên ngoài quan sát.
Ngay lúc đám người kia vừa bước tới cửa động thì.
Oanh Oanh Oanh
Một tiếng nổ lớn phát ra, đem cái đám người lao lên đầu tiên nổ cho tan xác không còn một người, nhưng phía trước cửa hang cũng không có chút biến hóa gì, không phải vẫn còn một ít quần ái vụn và bụi máu ở đó thì nó sẽ giống như chưa có gì xảy ra.
Lần này Tử Yên lại lần nữa vô cùng phức tạp nhìn hắn, ngay từ khi hắn trong vòng một sử dụng cái bảo vật kì quái để vượt qua đã khiến nàng chú ý tới hắn, đến khi vào trong bí cảnh này gặp được hắn, cảm giác kì lạ từ hắn khiến nàng cũng phải chú ý. Hơn nữa những việc hắn làm nhìn có vẻ vô tình nhưng luôn luôn giống như hắn biết trước mọi chuyện vậy, lại còn trước mị thuật của nàng giữ được thanh tỉnh rõ ràng không bình thường. Nhất là từ việc vừa rồi khiến nàng thực sự không thể nhìn thấu hắn rồi, rõ ràng khi tìm được nơi này tất cả mọi ngóc ngách đều được nàng tỉ mỉ tra xét qua một lượt nhưng cũng không có phát hiện ra cái cơ quan kia nhưng hắn vừa tới lại nhìn ra được, hơn nữa còn chính xác mở ra được nữa. Không chỉ vậy hắn như biết chỗ đó có bẫy vậy không hề bước vào bên trong mà lại mở cửa rồi sau đó đi ngược ra ngoài, tuy nhìn như hắn vô tình nhưng nàng luôn cảm thấy tất cả đều nằm trong tay hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần
Chương 91: Mở cửa
Chương 91: Mở cửa