Dịch giả: Hoangtruc
Trần Cảnh hành tẩu trên thế gian, lui tới qua các đại thần vực. Không ai có thể nhận ra hắn trong biển người mờ mịt này, ngoại trừ một người tìm được hắn. Người này không phải là Diệp Thanh Tuyết, không phải là Hư Linh, cũng không phải là Nhan Lạc Nương. Không phải là người mà Trần Cảnh thầm cho rằng là những người có thể tìm được hắn, mà là kẻ trăm năm trước đã từng ngăn đường Trần Cảnh từ châu Hắc Diệu trở về Kinh Hà.
Tiếng đàn văng vẳng, từ hư vô tràn ra, nhè nhẹ xâm nhập vào linh hồn, như một dòng nước mát chảy xuôi qua cõi hồng trần lục dục. Khiến Trần Cảnh không nhịn được mà nghe xong một khúc cầm này, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn lên một tòa Tụ Tiên lâu đối diện. Chỉ thấy nơi đó chẳng biết đã có một người ngồi từ lúc nào, y đang đưa tay khẽ gảy lên một chiếc đàn cầm đá.
Y mặc một bộ trường bào màu xám. Nói qua, thiên hạ này có rất ít người mặc pháp bào màu xám, bởi màu xám luôn không khiến người ta để mắt nhìn tới, hơn nữa cũng là một màu rất không thu hút, lại chẳng thể mang chút cao quý nào. Thế nhưng Thạch Nham mặc lên người lại hiện lên một luồng khí vận thanh tao, ý vị từ tận bên trong ra tới bên ngoài mà không kẻ nào trên thế gian so bì được.
Trong Tụ Tiên lâu kia có không ít người ngồi thưởng trà hoặc uống rượu. Thạch Nham ngồi sát phần rìa lầu hướng ra mặt đường, lưng quay về phía Trần Cảnh. Bên cạnh y là hai cô gái, một người mặc áo váy màu vàng nhạt, còn người kia mặc một bộ váy dài màu hồng. Hai nàng này giống hệt nhau, búi cùng một kiểu tóc, cũng đều tản ra cái khí tức thanh xuân giống hệt nhau. Chỉ liếc mắt nhìn qua, Trần Cảnh đã nhìn ra các nàng chính là cành hoa yêu hóa hình.
Nếu không phải Trần Cảnh nhìn ra được tính cách sắc thái từ bên trong tản ra ngoài của mỗi người, chỉ sợ hắn cũng không phân biệt rõ hai người bọn họ khác nhau. Còn Thạch Nham thì từ trong ra ngoài đều là một màu xám bao phủ, tựa như màu của chiếc áo bào y đang mặc. Đó là một loại khí tức mà trong mắt người phàm, y bình thường đến không thể bình thường hơn được. Còn trong mắt những người như Trần Cảnh thì y đầy cao nhã bắt mắt. Tựa như âm sắc của tiếng đàn y, thế gian này không ai có thể đàn ra được thanh âm như vậy.
Trần Cảnh lại nhìn dòng người qua lại hai bên đường. Vẫn thấy bọn họ đang chìm trong vội vàng của mình, hoặc an nhiên tự đắc, hoặc đầy vẻ đau khổ suy tư.
Ngay khi ánh mắt của Trần Cảnh lướt qua người Thạch Nham, thì y cũng mở miệng nói:
- Không thể tưởng được ngươi còn tinh thông đạo thuật suy diễn thuật toán.
Y nói chuyện tựa như nói với một người bạn lâu năm của mình. Cách nói chuyện vô cùng tự nhiên, tuyệt không như nói với những người đã lâu không gặp mặt, hoặc như một người đang ngồi trên lầu nói vọng xuống người đang đứng bên đường vậy. Y vừa mới mở miệng, hai cô gái đứng sau lưng lập tức nhìn quanh. Hiển nhiên các nàng cũng không rõ Thạch Nham đến đây làm gì.
- Tiểu thuật tiểu đạo, không coi là gì.
Trần Cảnh đáp lời. Hắn đang ngồi trên một quầy xem quẻ bói, bên cạnh có một là cờ đen dài có viết sáu chữ: “Tính quá khứ, đoán tương lai.” Sáu từ rất đơn giản, kiểu chữ rất bình thường, không có gì đặc biệt so với mấy vị thầy bói khác cả. Điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là có một bát nhang đặt ngay góc trái chiếc bàn hắn ngồi. Dù là ai, muốn tới đây nghe hắn tính toán thì đều phải thắp một nén nhang cả.
Hắn vừa nói, hai cô gái đứng hai bên trái phải Thạch Nham lập tức nhìn lại. Các nàng thầm kinh ngạc. Bởi vì căn bản chủ nhân mình không hay dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người. Chính xác mà nói, chủ nhân Thạch Nham của các nàng căn bản cực ít nói chuyện. Quanh năm suốt tháng, ngoại trừ đánh đàn thì chỉ nhìn xem trời trăng và các ngôi sao, hoặc lên núi cao nhìn nước chảy, hoặc tiêu sái dạo chơi trong thế gian mà không có mục đích cụ thể. Y có thể không nói tiếng nào trong mấy tháng liền. Hôm nay đến nơi này, đột nhiên Thạch Nham ngừng lại, sau đó đi lên tầng ba của Tụ Tiên lâu, ngồi trên chiếc bàn hướng ra phía ngoài đường bày đàn cầm đá của mình ra. Mới đầu các nàng cho rằng đó là chuyện thường, vì Thạch Nham vẫn thường làm vậy. Thế nhưng y mở lời nói chuyện, các nàng mới kinh ngạc, không khỏi nghĩ thầm: “Trên đời này có người nào khiến chủ nhân mở miệng nói chuyện như vậy?”
- Từ hư vô lần mò quá khứ, thông qua quá khứ lại suy diễn tương lai. Nếu tâm không thành, ý không tĩnh thì làm sao làm được? Thuật này tuy là tiểu thuật, nhưng đạo lại không phải tiểu đạo.
Thạch Nham vẫn cứ gảy đàn đá, không thấy dây đàn rung động, chỉ thấy ngón tay hắn khua gảy nặng nhẹ không đồng nhất, tiếng đàn cũng trở nên khác biệt. Lúc này tiếng đàn lại như nước suối nhỏ giọt, ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng, lại làm cho người ta bình tâm tĩnh khí.
Người trong lầu lại không hề phát hiện Thạch Nham không giống người thường.
Trần Cảnh không tranh luận với y về điều đó. Trên đời này có rất nhiều việc khó phân rõ ràng. Cho dù là chuyện gì cũng đều có hai mặt, không phân rõ đúng sai. Trong mắt những người khác nhau, mọi sự đều sẽ không giống nhau. Đây cũng là đạo, nệm niệm bất đồng, tức thì đạo cũng khác biệt. Nói đến cùng, đạo trên thế gian này đều là chỉ đạo của mỗi cá nhân, cho nên mới có đủ loại môn phái. Đương nhiên, phần lớn hậu nhân sẽ không bằng tiền nhân, nếu có người vượt được tiền nhân, nhất định vì có đạo của chính mình.
- Mấy lần gặp mặt, tiếng đàn của ngươi đều lộ ra sát phạt. Lần này nghe lại, chỉ có vướng bận và lưu luyến, có chuyện gì cần phải hạ quyết tâm sao?
Trần Cảnh hỏi. Vừa lúc này có một trung niên mập mạp do dự trước quầy của Trần Cảnh, rồi nhìn kỹ hắn vài lần. Một lúc sau ông ta bèn ngồi xuống trước mặt hắn, mở miệng nói thẳng vào vấn đề:
- Nghe nói đạo trưởng trắc toán sự việc quá khứ rất chuẩn, nhất định thật sự có phép thuật.
Trần Cảnh nhìn ông ta, mỉm cười, không khẳng định cũng không phủ nhận, cũng không nói gì.
Thạch Nham như thể không nhìn thấy trước mặt Trần Cảnh có người, chỉ chăm chú nhìn đàn cầm trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng khẩy ngón tay trên dây đàn tạo thành vài âm điệu truyền ra. Y nói:
- Ở Linh Tiêu bảo điện bảy mươi năm trước, tuy rằng đạo tâm ngươi như một, nhưng vẫn như một thanh kiếm lộ đầy sắc bén. Biến mất bảy mươi năm này, nhìn lại đã như nước chảy rót vào trong vạn vật.
Trần Cảnh không vội trả lời Thạch Nham, chỉ đưa mắt khích lệ nhìn người trung niên có chút mập mạp trước mặt. Từ cách ăn mặc có thể biết gia cảnh của ông ta không tệ. Rồi ông ta nói tiếp:
- Nếu đạo trưởng thật sự là người tu hành, ta mong đạo trưởng ghé qua hàn xá vài ngày.
Trần Cảnh không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn bát nhang bên góc trái bàn. Bát nhang được đắp nặn từ bùn đất bình thường, màu như bùn đất, không có gì đặc biệt. Trên bát nhang đã có rất nhiều chân nhang còn sót lại.
Thỉnh thoảng đàn đá dưới tay Thạch Nham lại phát ra vài tiếng. Tiếng đàn như từ hư không tràn ra. Việc Trần Cảnh không trả lời y mà đáp lại lời của một thương nhân bình thường ngồi trước quầy của hắn không khiến y cảm thấy tức giận, thế nhưng hai cô gái sau lưng y lại rất không vui. Trong đó, cô gái mặc áo váy dài màu hồng còn trừng mắt hạnh lên, nhìn Trần Cảnh chằm chằm đầy sát khí, người còn lại chỉ cau khẽ hàng mày thanh tú lại.
Tuy rằng các nàng rất tức giận, lại không hề mở miệng nói lung tung. Có thể khiến chủ nhân các nàng tự mở lời trước nhất định phải là người đứng đầu trong trời đất này. Có điều các nàng cũng không cảm thấy e ngại gì, bởi trong mắt các nàng thì chủ nhân của mình vẫn lợi hại nhất, cũng cao quý hơn bất cứ người nào. Đây là một dạng cao siêu từ tận trong linh hồn, các nàng ở cạnh bên Thạch Nham lâu như vậy, cũng đã bị cái khí tức này cảm nhiễm lên mình.
Người ngồi trước bàn Trần Cảnh lập tức đứng dậy, đi thẳng tới một gian hàng chuyên bán các loại vàng mã giấy cúng gần đó.
Trần Cảnh nhìn thấy ông ta rời đi, vào cửa hàng rồi, mới lên tiếng:
- Ngươi cũng thử ngủ một giấc xem sao.
Tiếng đàn cùng giọng nói của hắn như tương hợp với nhau. Lời kia như nhiễm một chút mờ ảo cao thượng, như thể mây trắng trên chín tầng trời. Trần Cảnh ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Một giấc ngủ bảy mươi năm, mở mắt tỉnh ra thế sự đổi dời. Loại cảm giác này rất bình thường, thế nhưng chỉ có chân chính trải qua mới cảm giác được, xâm nhập tận tâm can, không cách nào gạt bỏ được.
Trong lúc hắn nói chuyện, tiếng đàn đột nhiên biến đổi. Lúc trước là kỳ ảo cao thượng, lại chuyển sang uyển chuyển, lộ ra một cảm giác lưu luyến và mờ mịt như thấm sâu vào trong cốt tủy. Tiếng đàn như đáp lại lời Trần Cảnh nói, như thể vừa rồi biểu lộ ra tâm ý trong lời hắn.
- Trong lòng còn vướng bận mới để ý những thứ đó. Ngươi chỉ là một đám mây, cần gì phải để ý xem dừng lại ở khoảng trời thế nào?
Thạch Nham nói.
- Chúng ta chung quy đều là sinh linh có tư tưởng, không phải là mây trôi vô thức. Chúng ta đều nhớ đến quá khứ của mình, đều suy nghĩ đến tương lai của mình. Tiếng đàn của ngươi đầy vẻ mê mang, là lo lắng chuyện tương lai, hay là đang có chủ ý gì chưa chắc chắn?
Hai cô gái đứng bên cạnh Thạch Nham nghe thấy hai người đối đáp nhau, vốn đã thay đổi suy nghĩ về Trần Cảnh, thầm cho rằng hắn là tri âm của chủ nhân mình. Thế nhưng lúc này lại nghe hắn nói trong tiếng đàn chủ nhân lộ vẻ mê mang, không khỏi nén giận, cảm thấy hắn đang khinh thường tiếng đàn chủ nhân mình.
Cô gái mặc áo váy hồng nhạt thấp giọng nói thầm:
- Ra vẻ cao thâm.
Lời nàng ta nói rất khẽ, tuy người phàm trong Tụ Tiên lâu này không nghe được, nhưng Trần Cảnh và Thạch Nham đều nghe thấy. Cho dù nàng nói khẽ nhưng vẫn nghe thấy như thường. Có điều Trần Cảnh lại không chút để ý, còn Thạch Nham vẫn nói tiếp:
- Quả thật có chuyện đang đắn đo do dự. Xem ra lần này ta nên đi ngủ một chuyến mới được. Ngủ một giấc sẽ khiến mọi thứ lắng đọng lại hết.
Hai cô gái bên cạnh nghe y nói vậy tức thì giật mình, có chút không tin những lời này do chủ nhân các nàng nói ra. Chỉ là Thạch Nham không quay đầu lại nhìn các nàng, mà chỉ khẽ gảy đàn đá như cũ.
Lúc này, người trung niên kia đã mua xong nén nhang, rồi trở lại. Ông ta mua loại tốt nhất ở cửa hàng, châm lên trước mặt Trần Cảnh rồi cung kính vái ba vái, mới cắm nhang vào bát nhang.
Trong lúc ông ta cắm nhang xuống, Trần Cảnh cũng nhắm hai mắt lại, yên tĩnh như đang lắng nghe âm thanh trong trời đất, hoặc như cảm nhận quỹ tích của nhang khói giăng giăng giữa âm dương hư vô.
- Ta sợ ngươi ngủ một giấc, rốt cuộc không tỉnh lại được.
Trần Cảnh nhắm mắt lại, đột nhiên nói.
Tất nhiên người trước mặt hắn không nghe thấy được lời này.
Sau khi nói xong, đột nhiên Trần Cảnh đứng lên, cầm lấy cờ phướn bên cạnh, tay chỉ lấy bát nhang. Trung niên hơi mập kia khẽ hiểu, lập tức ôm lấy. Trần Cảnh cất bước, người trung niên phía sau vội đuổi theo hỏi:
- Đạo trưởng, chẳng lẽ không hỏi xem tại hạ có chuyện gì cần nhờ sao?
Trần Cảnh vẫn cứ khoan thai bước về phía trước, không quay đầu lại, nói:
- Trong lòng ngài cầu gì, ta đã biết hết.
Trung niên kia khẽ kinh nghi, lại phát hiện Trần Cảnh đi tới quả đúng là hướng nhà mình.
Chỉ là ông ta đương nhiên không nghe thấy tiếng đàn vẫn văng vẳng bên tai Trần Cảnh, cũng như lời Thạch Nham nói với Trần Cảnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 41: Tụ Tiên Lâu
Quyển 3 - Chương 41: Tụ Tiên Lâu