Dịch giả: Mink
oOo
Ở trong thành Bá Lăng đã không còn bao nhiêu thần linh nữa. Cách đây không lâu có một người tự xưng là Bạch Hổ tinh quân kéo đến giết rất nhiều tiểu thần linh (thần linh nhỏ yếu) chiếm giữ ở các nơi. Sau đó danh tiếng của Trần Cảnh ở đây lại được lan truyền khắp nơi. Đủ loại truyền thuyết nói về hắn lúc ở thành Bá Lăng được truyền đi rất sống động, thậm chí còn có người còn tập hợp lại biên thành một bộ “Truyện Hà bá”. Nội dung kể lại các sự tích về Trần Cảnh, tuy rằng có nhiều chỗ thiếu sót và sai lệch nhưng tất cả những việc hắn làm ở nhân gian thì đều được ghi lại đầy đủ. Đủ để khiến những người mất đi thần linh che chở chuyển sang thờ phụng hắn.
Dù cho những thành trì đã có miếu thờ thần linh ở hạ du của sông Kinh Hà như là thành Kinh, thành Giang Đông, thành Tây Lương đều dần có tế tự Trần Cảnh, lúc này đã là Hà Bá Ti Vũ Thiên thần, đồng thời có xu hướng khuếch tán đi các nơi xung quanh.
Trong sông Nam Thiên, Hồng đại hiệp thích nhất được người khác gọi là Đà Tượng thần tướng, chứ không thích danh xưng hà bá Nam Thiên, nhưng tất cả yêu linh gần gũi với nó đều gọi là Hà gia. Việc nó thích làm nhất là trong đêm khuya cuồng phong bão táp kể về những chuyện đã trải qua của nó cùng với Ti vũ thiên thần.
- Hà gia, ngài có thể nói cho chúng con biết thêm về sáu vị thần tướng còn lại được gia phong ở núi Côn Lôn lúc đó được không?
Một yêu linh nhìn thấy lúc này Hồng đại hiệp đang rất vui vẻ. Bởi vì bây giờ đang có cuồng phong bão táp sấm rung chớp giật.
- Đương nhiên…
Hồng đại hiệp ngâm một tiếng rất dài, nhưng cuối cùng nói ra ba chữ:
-...Là không được.
- Hà gia, ngài khai khai ân, để cho chúng con được mở rộng tầm mắt. Mấy ngày trước có một kẻ đến từ Tây hải hỏi rằng con có biết bảy thần tướng tọa hạ của Ti Vũ thiên thần là những ai. Lúc đó con không trả lời được, kẻ đó bèn trào phúng Hà gia sông Nam Thiên là người không có kiến thức. Lúc ấy con định cho kẻ đó biết tại sao nước sông Nam Thiên lại cuộn trào mãnh liệt (giống như câu nói trước khi đánh nhau của mấy tay đầu gấu để tao cho mày biết tại sao nước biển lại mặn), nhưng con nghĩ lại thì chúng ta không thể bắt nạt người ngoài, tránh làm hỏng danh tiếng của Hà Gia.
- Danh tiếng của Hà Gia bị phá hỏng không quan trọng, ngươi đi đi, cho kẻ đó biết tại sao nước ở sông Nam Thiên luôn cuộn trào mãnh liệt.
Hồng đại hiệp cười lạnh, nói.
Con yêu linh này nghe xong, lập tức lui ra đứng ở một chỗ, không dám nói gì nữa. Hồng đại hiệp nhìn xung quanh một vòng, thấy rõ vô số ánh mắt kính nể nhìn vào mình, nó mới nói rất chậm rãi:
- Hà bá gia phong thần ở Côn Lôn cũng không phải là việc gì bí mật cả, nhưng nếu muốn nói thì phải do Hà gia ta tự mình nói ra.
Trước đây nó luôn tự xưng là lão tôm, nhưng hiện tại trước mặt bọn yêu linh thì đã thành Hà gia.
Đột nhiên nước sông tách ra, một con cá kiếm trắng đã khai linh bay lượn đến, miệng nói tiếng người:
- Báo Hà gia, lão tổ động Khô Cốt mời ngài đến dự tiệc vào bảy ngày sau.
Hồng đại hiệp nghe xong, âm thầm suy nghĩ: “Khô Cốt lão tổ với ta vốn không quen biết, sao tự nhiên lại mời ta đi dự tiệc? Hừ, ta nên gọi lão Hầu cùng đi, nhiều người dễ chiếu cố lẫn nhau.”
Nghĩ là làm, lập tức nó phun ra một ngụm yêu khí, hóa thành một đạo phù, lóe lên rồi biến mất. Đây là thần phù đưa tin học được khi nó trở thành thần tướng. Thần phù có thể truyền tin cho bảy thần tướng khác và cả Trần Cảnh.
***
Lan Khanh Lăng ngồi trên một chiếc xe ngựa đi thẳng vào Vương cung. Trên đường gặp phải một vài người ngăn lại để kiểm tra sơ rồi lại đi tiếp, không ai kiểm tra trong cỗ xe cả.
Cỗ xe nhỏ tiến vào Vương cung, như thể bị một con thú khổng lồ cắn nuốt mất.
Lan Khanh Lăng không gặp được mẹ nàng, cũng không gặp Vương hậu, chỉ thấy một người đàn ông nhìn nàng với ánh mắt đầy nhục dục (ham muốn …). Gã chính là chủ nhân thành Quân An, là Chiêu vương, đế vương nước Trung Nguyên.
Thông qua vài lời cảm thán ngẫu nhiên của cha mình, nàng cũng biết được không ít tính cách của Chiêu vương. Có điểm tốt cũng có tật xấu, nhưng gần đây cha nàng thường than thở rất nhiều về việc Chiêu vương trầm mê nữ sắc.
Lan Khanh Lăng vội vàng hành lễ, Chiêu vương như không tự chủ được bản thân, lập tức tiến lên định đỡ nàng. Lan Khanh Lăng khẽ lùi về phía sau tránh đi bàn tay của gã.
- Ha ha, Lan Lăng vương thật sự có phúc, quả nhân thật hâm mô hắn.
Chiêu vương cũng không nổi giận, chỉ cười nói tiếp, giống như một trưởng bối hiền lành.
Lan Khanh Lăng trả lời:
- Phụ thân làm sao có thể so sánh với đại vương. Ngài là quân, phụ thân là thần.
- Ha ha, lại còn rất nhu thuận nữa, ngoan hơn mấy đứa nhỏ của trẫm nhiều lắm.
Chiêu vương nói.
Lan Khanh Lăng trả lời mình làm sao có thể so bì với hoàng tử và công chúa bọn họ. Tuy nàng là con gái của Lan Lăng vương, mới là lần đầu tiên được gặp Chiêu vương nhưng nàng cảm thấy rất lạ. Có vẻ như Chiêu vương đang cố che giấu một điều gì đó. Nàng nói chuyện thêm vài câu rồi đòi đi gặp Vương hậu và mẹ mình, nhưng Chiêu vương lại nói hai người đó đang ở đài Quan Tinh, không thể về ngay được.
Đài Quan Tinh là do Minh Thiên quân của miếu Kỳ Thiên đề xuất xây dựng, với lí do là muốn xem sự biến đổi của các ngôi sao để suy đoán vận mệnh nước Trung Nguyên.
Khi Lan Khanh Lăng nói muốn gặp Vương hậu và mẹ mình, sắc mặt của Chiêu vương không được tốt cho lắm, gã nói thêm vài câu rồi rời đi.
Đến bây giờ, nàng mới để ý thấy trong tòa đại điện này không có ai cả, ngay cả cung nữ hầu hạ Vương hậu cũng không thấy. Lan Khanh Lăng nghĩ thầm: “Lẽ nào tất cả mọi người đều theo Vương hậu đến đài Quan Tinh.”
Mặt trời đang hạ dần về phía Tây, bây giờ đã là hoàng hôn. Nàng đi tới trước cửa điện, phát hiện ra nơi này đang có binh sĩ canh gác, không cho phép nàng đi ra ngoài. Nàng cũng không phản kháng, chỉ nghĩ rằng quy củ trong Vương cung khắt khe.
Nàng nhìn sắc trời đã là lúc hoàng hôn, đột nhiên nhớ đến vị thiên thần đang đi lại ở nhân gian, trong lòng liền bình tĩnh lại. Nàng thầm nghĩ sau khi trở về chắc chắn phải tế tự người, để cho người sớm ngày vang danh hậu thế.
Nàng vẫn đang cho rằng người đó là một cái thần linh đang gặp nạn, rất cần được người dân tế tự.
Bầu trời nhanh chóng chuyển sang màu đen. Bên ngoài binh sĩ cũng đã thay một nhóm khác, mà trong đại điện vẫn chưa thấy ai trở về, chỉ có cung nữ mang cơm tới. Lan Khanh Lăng hỏi các nàng cung nữ ở đây đi đâu rồi, thì tất cả chỉ cúi đầu, không nói gì cả. Thỉnh thoảng khi ánh mắt của hai bên chạm nhau, ánh mắt của họ có thêm một cảm xúc khác lạ nữa. Như con chim nhỏ bị hoảng sợ, lại có một sự đồng cảm và bi thương.
Đột nhiên nàng có một dự cảm không tốt.
Trong gian phòng nàng ngủ, không biết vì sao đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Nhất thời nàng khó đi vào giấc ngủ được, đồng thời càng cảm thấy bất an. Loại dự cảm không hay này như dung nhập vào màn đêm bao phủ quanh nàng.
Nàng đứng dậy, đi tới cạnh cửa. Đại điện của Vương hậu trống không, không một bóng người. Bên ngoài binh sĩ vẫn đang canh gác, lưỡi đao trên tay sắc lạnh lóe sáng trong đêm tối.
Đột nhiên nàng phát hiện có một bóng đen đang đến, thủ vệ ở đây phát giác được nhưng cũng không hô lên để người đó dừng lại. Một người binh sĩ đi lên nghênh đón y, còn những người khác vẫn đứng yên. Dưới ánh sao nhàn nhạt, Lan Khanh Lăng có thể thấy được họ đang khoa tay múa chân cái gì đó, sau đó lại chỉ về phía cung điện. Nàng cảm thấy hoảng sợ: “Lẽ nào bọn họ muốn làm chuyện xấu gì sao?” Nỗi sợ của nàng lại càng trầm trọng thêm khi xung quanh chỉ là một cung điện tối tăm.
Lại qua một lúc nữa, hình như bọn họ đã kết thúc cuộc thương lượng, cả hai cùng nhau đi tới. Lan Khanh Lăng cuống quít lui lại, trốn ở sau cánh cửa. Đại điện này vẫn luôn có đèn thắp sáng nhưng bây giờ lại không có.
Người đó đi thẳng tới, tiến vào bên trong đại điện. Lan Khanh Lăng hoảng hốt, nàng vội lui sát về phía cạnh tường, định men theo đó mà đi, rồi ẩn trốn trong một góc nào đó. Nàng không dám hô to, nơi đây đều là binh sĩ, chỉ cần vừa hét lên thì sự việc xảy ra sau đó nàng cũng không thể biết được.
Đúng lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy trong bóng tối có tiếng thì thầm:
- Tiểu thư, chúng ta không có ác ý, không cần sợ, ta đến để đưa người ra khỏi cung.
Lan Khanh Lăng vẫn im lặng, không có hành động gì cả, hô hấp như ngừng lại.
Binh sĩ ở trong bóng tối lại hô lên vài tiếng rồi đột nhiên nói ra:
- Tiểu thư, vương hậu và mẹ của người đều đã chết rồi. Người nên cùng với ta rời khỏi Vương cung đi.
Lan Khanh Lăng cảm thấy khiếp sợ, chạm vào một cái giá ở bên cạnh, âm thanh phát ra, ngay lập tức hai binh sĩ ở đây phát hiện ra nàng. Bọn họ đi tới nói:
- Tiểu thư, chúng ta thực sự không có ác ý. Ta đến để đưa người ra khỏi Vương cung. Nếu đợi đến lúc nhóm khác thay ca thì sẽ không thể ra được.
Bây giờ Lan Khanh Lăng cảm thấy rất bối rối, tất cả mọi thứ đều không thích hợp. Nàng suy nghĩ những lời nói của hai binh sĩ, nhưng miệng lại nói:
- Ngươi nói dối, làm sao lại như thế, lại như thế được.
- Tiểu thư, người nhìn tòa đại điện này. Đây là nơi Vương hậu nương nương ở, làm sao có thể cô quạnh như này? Tất cả cung nữ phụng dưỡng Vương hậu nương nương hiểu chuyện đều bị giết hết rồi. Người nên nhanh chóng đi theo ta để rời khỏi nơi này. Sợ rằng sau khi trời sáng người sẽ gặp nguy hiểm.
Lan Khanh Lăng hoảng loạn, có một người trong bóng tối cầm lấy tay nàng kéo đi. Lan Khanh Lăng giãy dụa thoát ra, chạy về phòng ngủ cầm lấy bức họa rồi quay lại đi theo bọn họ.
Mấy binh sĩ canh gác ngoài cửa cũng không ngăn cản bọn họ, một người trong số họ còn nói:
- Chu đại ca, hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.
Người được gọi là Chu đại ca đi tới, ôm từng người một rồi đột nhiên đánh ngất sỉu tất cả, than thở:
- Hy vọng các ngươi có thể sống sót, Chu Nộ Phu ta có lỗi với các ngươi.
Người đi bên cạnh y nói:
- Chu đại ca, huynh có ân với chúng ta, chuyện của huynh cũng là chuyện của mọi người. Cho dù tất cả đều chết thì đó cũng là cam tâm tình nguyện.
Bây giờ Lan Khanh Lăng mới biết rằng họ thả mình đi, nhất định sẽ bị chém đầu. Nàng cảm thấy cực kì xấu hổ vì lúc nãy đã cho rằng họ muốn làm việc xấu, không nhịn được mà hỏi:
- Tại sao ngươi muốn cứu ta?
Chu Nộ Phu đáp:
- Mười năm trước, Vương gia mang theo bọn ta đi dẹp loạn, chính ngài ấy đã tự tay băng bó vết thương cho ta. Bây giờ ta làm sao có thể nhìn thấy con gái của ngài gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được?
Y nói xong, dắt tay Lan Khanh Lăng đi ra bên ngoài, đi rất nhanh trong bóng đêm, rẽ trái rẽ phải. Nàng cũng không biết mình đang đi đường nào. Nhưng mà trên đường đi thì không thấy một binh sĩ canh gác nào cả, rõ ràng là Chu Nộ Phu đã bố trí rất tỉ mỉ.
Ngay khi Lan Khanh Lăng nghĩ rằng mình có thể đi ra Vương cung, thì phía trước đèn đuốc sáng rực. Một đội quân đang bao vây trước mặt bọn họ.
Đao sắc chĩa về phía họ, ánh đao lạnh lẽo đầy sát khí áp bách kéo đến.
Sắc mặt Chu Nộ Phu biến đổi, chỉ tay vào một người ở phía đối diện, giận dữ hét lên:
- Tiểu Thiên, ngươi bán đứng ta.
Người kia đi ra khỏi đội ngũ vệ sĩ, nói:
- Chu Nộ Phu, ta và ngươi là đồng hương thật, nhưng ta tuyệt đối không làm việc bất trung.
Người binh sĩ bên cạnh Chu Nộ Phu quát:
- Tiểu nhân, nếu không phải Chu đại ca cứu, ngươi không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tiểu Thiên nổi giận quát lại:
- Các ngươi tự ý dẫn người ra khỏi cung, là tiểu nghĩa, nhưng lại là đại bất trung, Chu Tiểu Thiên ta tuyệt đối không làm.(1)
Chu Nộ Phu thấy sự việc đã không thể thay đổi, cũng không có phản biện gì, mà quay đầu lại nhìn Lan Khanh Lăng, cười thê thảm, nói:
- Là ta hại tiểu thư, hại mọi người.
Nói xong, ngay lập tức y rút kiếm ở bên hông đâm vào ngực. Một tiếng phập vang lên, y đã quỳ xuống trước mặt Lan Khanh Lăng.
Lan Khanh Lăng chỉ cảm thấy như một chiếc búa tạ đập vào đầu, nàng lặng người, chỉ là nàng chưa kịp hồi lại tinh thần, thì lại thấy binh sĩ bên cạnh hét lớn:
- Chu đại ca, chờ ta.
Binh sĩ bên cạnh Chu Nộ Phu cũng rút ra trường kiếm, đâm vào ngực, ngã xuống bên cạnh y.
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc tỏa ra. Máu chảy như suối, rồi nhuộm đỏ cả đôi giầy của nàng.
Nàng hoảng sợ, bị hai tên binh sĩ cầm hai tay kéo đi. Thi thể của Chu Nộ Phu và của binh sĩ mà nàng vẫn chưa biết tên càng lúc càng xa khỏi tầm mắt của nàng.
Nàng lại bị bắt về tòa đại điện tối đen vừa nãy. Bây giờ binh sĩ canh gác bị Chu Nộ Phu đánh hôn mê đã không thấy nữa, chỉ có một bãi máu, tuy nàng không thấy được nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
- Rầm.
Cánh cửa bị đóng lại, nàng mơ hồ nghe thấy:
- Đêm nay không bỏ qua bất kì kẻ nào tham dự việc này.
Lan Khanh Lăng ngã xuống mặt đất lạnh như băng. Bóng tối bao phủ không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng khóc nức nở quanh quẩn trong bóng đêm. Rồi dần nhỏ lại, rồi không gian trở nên tĩnh lặng, trầm tịch yên ắng.
Thời gian trôi đi. Khi bóng tối bị xua tan cũng là lúc trong đại điện xuất hiện ánh sáng của một ngày mới.
Lan Khanh Lăng lảo đảo đứng lên. Sau khi nàng tìm được một cái chân đèn có mũi nhọn, nàng quay về hướng Đông, trải bức tranh ra trên mặt đất. Dù vào những giây phút nàng cảm thấy hoảng sợ nhất thì nàng vẫn luôn giữ chặt nó. Nàng nhắm mặt lại, đâm cái đầu nhọn của chân đèn vào ngực mình.
Máu chảy xuống trên bức tranh, nàng quỳ xuống, run rẩy nói ra từng chữ:
- Nếu như người là thần đang tu hành ở thế gian, xin lắng nghe lời thỉnh cầu của con. Con khẩn cầu người người có nghĩa thì phú quý luôn bên cạnh, chết được vào luân hồi. Nếu như người là thần linh đang gặp nạn, chịu kiếp luân hồi, thì xin người hãy dùng thần tâm chưa từng biến mất, lặng yên nghe con khẩn cầu. Con khẩn cầu, người có nghĩa thì phú quý đi theo, chết được vào luân hồi.(2)
Máu tươi chảy xuống đất, nhuộm đỏ hai chân và quần áo Trần Cảnh trong bức tranh, giống như vệt máu vương lên sau khi hắn vừa mới giận dữ mà giết người.
Tế tự có rất nhiều cách, có thể dùng súc vật chưa khai linh trí làm vật tế, có thể dùng đèn nhang tâm nguyện làm tế (thắp hương cầu thần khấn phật ở chùa), có khi là dùng chính tính mạng để tế. Lan Khanh Lăng dùng tính mạng của mình và tâm nguyện để tế tự.
Ngày mới đã đến, hôm nay có vẻ là một ngày tốt lành.
Đột nhiên mây đen kéo đến rậm rạp, mưa to tầm tã như trút nước, không gian giống như là ban đêm.
- Ầm….Ầm….Ầm…Rầm rầm….ầm.
Từng tia sét chói mắt đánh xuống từ mây đen, giống như muốn xé nát thành Quân An thành hai nửa.
Trên đường phố trong thành vốn đã có người đi lại, nháy mắt đã không thấy ai cả. Mây đen che khuất bầu trời, khiến mọi người ở trong phòng phải thắp đèn mới nhìn được. Trên đường cái có một tầng ánh sáng nhàn nhạt đang che phủ, có một đôi chân đang đi rất từ từ về phía Vương cung.
Ngay khi mưa xuống, trong thành Quân An, ở đạo quán Bạch Vân, miếu Kỳ Thiên, chùa Pháp Hoa đều phủ lên một tầng ánh sáng màu sắc khác nhau. Nước mưa không thể rơi xuống mái ngói của mấy nơi này.
(1) Trung-nghĩa: là thần thì phải trung(trung thành) với vua. Tiểu là nhỏ, đại là lớn.
(2) Nghĩa là một trong năm đức tính của người quân tử là nhân nghĩa lễ trí tín.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 2 - Chương 113: Lời cầu nguyện
Quyển 2 - Chương 113: Lời cầu nguyện