Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Hồng đại hiệp cũng hét to một tiếng tự động viên chính mình, Lang Nha bổng và Hải Hồn xoa trên càng vung loạn, điên cuồng xông về phía trước.
Lúc này, máu tươi tuôn đầy mặt Trần Cảnh, bên trán bị gọt mất một mảng, một bên mắt bị máu phủ kín, con mắt còn lại lóe sáng lạnh lẽo. Mới vừa rồi hắn ngự kiếm như xuyên qua hư không, đâm thẳng vào trong hốc mắt tên kỵ tướng giáp đen kia, cứu được một mạng của mình về, đồng thời gần như vét hết toàn bộ tinh thần, tâm tư và sức lực của hắn. Hắn chỉ cảm thấy tay chân không còn sức, pháp lực trên thân mình lại như là của người khác.
Lại có kỵ binh giáp đen vọt tới trước mặt, hắn theo bản năng ngự kiếm đâm ra. Bóng kiếm chợt lóe trong hư không, kỵ binh giáp đen đổ nhào xuống rồi tản ra khói đen. Lớp trước vừa ngã xuống, lớp tiếp theo lại nhào lên. Bóng kiếm lại lóe, rồi kỵ binh giáp đen lại ào ào ngã xuống.
Một đám rồi lại một đám, không ngừng sinh sôi, liên miên không dứt.
Hắn chỉ dựa vào một ý niệm không cam lòng mà ngự kiếm, ánh mắt đã lờ mờ, chỉ cảm giác nơi nào nguy hiểm thì đâm vào chỗ đó. Hơn nữa, trong tích tắc đâm ra đó, thanh kiếm lại như có sinh mạng, tự mình tìm kiếm những khe hở yếu ớt nhất đâm vào.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình như biến thành kiếm, biến thành một con sâu biết bay đang giãy giụa trong khoảng trời đất đen kịt. Có vô số kẻ muốn giết chết mình, lại bị mình chui vào trong hốc mắt, nháy mắt giết chết bọn chúng. Càng bay lâu, hắn phát hiện mình càng lúc càng bay nhanh, cũng càng lúc càng linh hoạt. Không kẻ nào ở trước mắt mình có thể giơ binh khí lên, cũng không kẻ nào đụng được tới mình. Chỉ cần mình muốn chui vào hốc mắt của kẻ nào thì sẽ xuất hiện trong hốc mắt kẻ đó.
Hốc mắt của đám người kia có màu sắc khác nhau. Đa số bọn chúng đều có màu đen trong hốc mắt, đậm nhạt khác nhau. Có vài kẻ có màu đỏ ngầu. Nhưng dù có là màu gì đi chăng nữa, cũng đều bị hắn chui vào. Mỗi khi hắn chui vào trong hốc mắt của bọn chúng, trong đó đều có một thứ như nước suối, hắn nuốt vào thì cả người cảm thấy thoải mái.
Không biết trải qua bao lâu, đám người mặc giáp đen kịt đột nhiên biến mất.
Đột nhiên hắn giật mình tỉnh lại, cảm giác hóa thành con sâu cũng tức thì biến mất, tất cả trước mắt đều khôi phục như bình thường. Quay đầu nhìn lại, hắn chỉ nhìn thấy mây đen cuồn cuộn bao phủ cả một vùng rộng lớn, căn bản không nhìn thấy rõ được tình hình bên trong.
Hồng đại hiệp không dừng lại mà vẫn cắm đầu chạy trốn về phía trước. Không biết phương hướng, cũng không biết nơi đâu an toàn, nó chỉ biết cách đám kỵ binh giáp đen phía sau càng xa càng tốt. Cuối cùng nó ngừng lại tại bên cạnh một sườn núi. Khi nó vừa đột ngột dừng lại, thì Trần Cảnh cũng ngã lăn từ trên lưng nó xuống.
"Bịch!!!"
Trần Cảnh rớt thẳng xuống dưới mặt đất đen kịt.
Hồng đại hiệp kinh hãi hô lên, run rẩy hỏi:
- Hà Bá gia, ngài làm sao vậy?
Nó chưa từng thấy Trần Cảnh chật vật như thế bao giờ, nên thật sự bị dọa sợ rồi.
Trần Cảnh lúc này, tóc đen tán loạn đã bị nhuộm đỏ, một góc đầu bị gọt mất, còn loáng thoáng nhìn thấy tủy não trắng bên trong, máu đông cứng đen lại đọng trên mặt, hai mắt nhắm nghiền, không nghe thấy tiếng thở.
- Hà Bá gia, Hà Bá gia... Hà Bá gia...
Hồng đại hiệp gần như sắp bật khóc.
Trần Cảnh sắp chết, nó lại đang ở cõi âm, coi như kết cục phải chết theo rồi. Lại nói, bình thường Trần Cảnh đối xử với nó rất tốt, chưa từng quát mắng trách móc qua, thỉnh thoảng còn giảng giải chút pháp thuật cho nó nghe. Cho dù là bắt nguồn từ suy nghĩ nào đi nữa thì nó đều không muốn Trần Cảnh chết.
Trong tiếng lo lắng lay gọi của nó, Trần Cảnh mở mắt. Hồng đại hiệp lập tức mừng rỡ, nói:
- Hà bá gia, ngài sống lại rồi, ngài không chết, thật tốt quá.
Trần Cảnh mỉm cười, lại khiến miệng vết thương bị kéo giãn ra, bèn cau mày. Bộ dạng của Hồng đại hiệp cũng làm hắn kinh hãi. Cặp càng đỏ thẫm của nó chỉ còn lại một cái, cặp mắt lồi lên chỉ còn một bên, lớp vỏ cứng trên thân bị vỡ vụn vài chỗ, chân cũng gãy hai cái.
Hồng đại hiệp không lộ ra vẻ gì khác, chỉ có âm thanh cao hứng. Nhưng Trần Cảnh lại có một cảm giác khó chịu, gắng gượng cười nói:
- Ta sẽ không chết. Chúng ta sẽ không chết, còn phải quay về Tú Xuân loan để ngươi còn lấy mười tám tiểu thiếp chứ.
Hồng đại hiệp cười cười khàn giọng, nhìn đầu Trần Cảnh bị vạt mất một miếng, lo lắng hỏi:
- Hà Bá gia, cái nơi quỷ quái này thuộc quản lý của Diêm vương, chúng ta làm sao bây giờ?
- Ha ha, đừng nóng vội. Sở dĩ chúng ta bị kỵ binh giáp đen giết đến như vậy, là vì chưa kịp thích ứng được với âm giới này nên nhiều pháp thuật không thi triển ra được mà thôi. Chờ ta điều dưỡng, dung luyện một chút thì sẽ đỡ hơn.
Khi thần linh rời khỏi địa giới thần vực của mình, pháp lực bị giới hạn bởi sắc phù. Nhưng nếu muốn bổ sung pháp lực cũng không khó, chỉ cần ngồi xuống tĩnh tâm một thời gian là được.
Âm khí cũng là một loại nguyên khí thiên địa. Đối với Trần Cảnh mà nói, ngoài thủy linh khí ra thì linh khí gì cũng giống nhau cả.
Trần Cảnh và Hồng đại hiệp bèn bắt đầu đả tọa trong một cái hốc nơi sườn núi. Ngoại trừ Thành Hoàng, cho dù là Trần Cảnh hay các thần linh, tu sĩ khác, thì khí tức trên thân và pháp lực trong cơ thể đều không hợp với vùng trời đất này, cho nên pháp thuật thi triển ra sẽ có suy giảm lớn. Những pháp thuật vốn thi triển ra dễ dàng thì ở nơi này lại cần rất nhiều pháp lực mới thực hiện được, lại có hiệu quả kém cỏi.
Đỉnh đầu Trần Cảnh hiện lên hình ảnh một khúc sông, trong một nhịp hít thở, âm khí dần dung nhập vào bên trong. Vốn khúc sông đã cạn thấy đáy, chốc lát đã bị sương đen phủ kín, một khí tức lạnh lẽo chạy thẳng lên não.
Có điều âm khí này rất khó luyện hóa. Tốc độ luyện hóa âm khí chập chạm có thể so với từng giọt nước rỉ ra dưới chân núi.
Vài ngày trôi qua, Trần Cảnh mới tỉnh lại, âm khí trên đầu tản đi. Nước sông trong ảo ảnh khúc sông trên đầu hắn đã nhuốm đen, nhưng lượng nước cũng không nhiều.
- Hà Bá gia, ngài tỉnh rồi!
Hồng đại hiệp hiển nhiên đã tỉnh lại từ sớm, Trần Cảnh bèn hỏi:
- Thế nào? Pháp lực đã khôi phục rồi sao?
Hồng đại hiệp lắc đầu như trống bỏi, buồn bực đáp:
- Cái địa phương khỉ gió này chỉ hợp cho đám quỷ ở lại. Âm khí ở đây như là bùn lầy, không chỉ ngăn cản niệm lực của con, còn không thể luyện hóa được.
Lúc này Trần Cảnh mới biết Hồng đại hiệp không cách nào luyện hóa âm khí ở đây, lại suy nghĩ không biết tu sĩ Tiên đạo có thể luyện hóa được hay không?
- Ha ha, không sao. Mau rời khỏi đây là được rồi.
Hồng đại hiệp khua Lang Nha bổng, lo lắng nhìn Trần Cảnh:
- Hà bá gia, đầu ngài...
Trần Cảnh lắc đầu. Hắn không nhìn thấy đầu mình thành cái dạng gì, nhưng có thể cảm nhận được. Trên trán không sao cả, vì không thật sự tổn thương tới tủy não. Tất nhiên nếu là người thường đã chết rồi, nhưng Trần Cảnh lại là thần linh, vừa bị thương đã lập tức lấy pháp lực bảo vệ chỗ tổn thương lại. Lúc này vết thương đã kết thành một lớp màu đen, nhìn qua cả người hắn vô cùng dữ tợn.
Hắn đưa tay lau qua gương mặt một cái, máu đen đọng lại biến mất, rồi sau đó vuốt lên mái tóc, máu đóng cục trên tóc cũng tan biến đi.
Lúc này hắn mới cầm thanh kiếm vẫn đặt ngang gối lên, tỉ mỉ xem xét. Thanh kiếm vẫn sáng trắng như tuyết, nhưng con sâu trắng như tuyết trong thân kiếm lại biến thành màu đen. Điều này làm hắn nhớ tới cái cảm giác bản thân hóa thành sâu trong lúc đánh với kỵ binh giáp đen.
Cả vùng trời đất đen kịt đơn điệu, hóa thân làm sâu, những nơi đi qua địch nhân đều chết hết. Mọi thứ cứ trực tiếp đến đơn giản như vậy.
Trần Cảnh chợt nghĩ tới một chuyện, tung kiếm ra, kiếm bồng bềnh tại không trung.
Hắn hít nhẹ vào một hơi, tâm chìm vào trạng thái tĩnh lặng không dao động, toàn tâm toàn ý cảm ứng Mê Thiên kiếm, một cảm giác huyết nhục tương thông dâng lên. Thần niệm dung hợp với kiếm, khi dung hợp vào con sâu đen kia thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi, biến thành một màu đen cứng ngắc, trong đó có điểm vài điểm sáng trắng. Toàn bộ trời đất đơn điệu này cũng chỉ có hai màu đen trắng.
Trần Cảnh cảm giác tinh thần và thể xác mình như bị chia lìa. Một phần trong kiếm, phần kia trong cơ thể mình. Cái cảm giác ở trong kiếm kia đã biến thành con sâu đen. Kiếm trên không trung xoay ngược, hắn nhìn thấy chính mình ngồi dưới đất, nửa bên tóc rối tung để lộ ra một phần xương sọ không còn, nhìn qua rất kinh người.
Đột nhiên không hề có dấu hiệu, kiếm đâm vào hư không biến mất.
"Choeng..."
Kiếm đã vào vỏ.
Con mắt còn sót lại của Hồng đại hiệp càng lồi ra nhiều hơn. Vừa rồi nó hoàn toàn không nhìn thấy kiếm kia làm thế nào vào vỏ. Trước kia nó từng nhìn thấy Trần Cảnh ngự kiếm, nhưng vẫn có thể nhìn ra quỹ tích kiếm cắt ngang qua hư không. Lần này nó lại không nhìn thấy gì cả, dường như kiếm đã xuyên qua hư vô.
Trần Cảnh hít sâu vào một hơi. Chính hắn cũng có chút khiếp sợ. Lần ngự kiếm sau cùng khiến toàn bộ phần pháp lực nhỏ bé mà hắn vất vả luyện hóa được hao hụt hoàn toàn. Cái cảm giác phân tâm làm hai, hợp nhất với kiếm vừa rút đi thì hắn mới phát hiện được, không chỉ có pháp lực bị tiêu hao lớn mà tâm thần cũng tiêu hao rất nhiều. Sau một kiếm này, hắn lại có cảm giác suy yếu.
Tâm lực thần niệm là một thứ gì đó rất khó giải thích mà Trần Cảnh không biết phải tu hành thế nào, chỉ còn cách thông qua đả tọa, câu thông với trời đất, từ từ chăm sóc khôi phục lại. Giới thần linh thường gọi đây là thần lực.
Đả tọa, lấy thiên địa dưỡng thần hồn.
Sau một lúc, Trần Cảnh tỉnh lại. Hắn đứng dậy đi tới bên sườn núi, nhìn một lúc rồi cùng Hồng đại hiệp cất bước rời khỏi đây.
Trời đất u ám. Một người tóc bay tán loạn, đầu bị gọt mất một góc cùng một con tôm đỏ thẫm không thuộc về vùng trời đất này, đang thẳng hướng đi về phía trước.
Phương xa là hơn mười kỵ binh giáp đen đang đi lại, ánh đen tuyền trong mắt lóe lên, bộ giáp đen kịt như cắn nuốt cả tia sáng trong trời đất, ngựa đen cưỡi dưới chân cũng được khoác giáp đen, mắt ngựa như từng đốm lửa đen.
Kỵ tướng đi đầu có khí tức trên người dày đặc hơn rất nhiều. Đột nhiên gã cảm ứng được cái gì đó, bèn ngẩng đầu. Một điểm sáng lạnh lẽo xuất hiện trong mắt gã, kéo theo ý thức gã dần tan biến. Gần như khi gã ngã xuống, thì đám kỵ binh giáp đen phía sau cũng lần lượt hóa thành từng sợi âm khí bay lên hòa vào bầu trời.
Phía sau một sườn núi nhỏ, một người một tôm đi ra.
Đây là nhóm kỵ binh giáp đen thứ mười ba mà Trần Cảnh giết được. Phương hướng vẫn là hướng mà Thành Hoàng đi tới lúc trước. Càng đi về phía trước, kỵ binh giáp đen càng thêm đông đúc. Trần Cảnh không chắc có bao nhiêu người trốn thoát được, cũng không biết Tần Thành Hoàng lúc này đang ở đâu, nhưng hắn chỉ có thể đi về hướng này. Vì hắn không biết làm thế nào quay về vùng trời đất bên kia.
Quãng thời gian này, hắn thường xuyên ngự kiếm, đả tọa, dưỡng thần, luyện khí, khiến pháp lực khôi phục gần được một nửa. Chỉ cần không sử dụng kiếm thuật xuyên qua hư không, thì hắn sẽ không phải tiêu hao tinh thần và tâm lực nữa. Dù không có một kiếm này, thuật ngự kiếm tinh tiến một bước dài đã giúp hắn tiến về phía trước nhanh hơn cái tốc độ lúc mới vào âm phủ rất rất nhiều.
Vô tận u ám, vô tận hoang vu, tịch mịch nặng nề.
Trần Cảnh và Hồng đại hiệp vẫn cứ tiến về phía trước. Cả hai lại vòng qua một sườn núi nhỏ, biến mất trong làn sương khói.
Lại có hơn hai mươi kỵ binh giáp đen đang đi tuần. Chỉ có thông qua đám kỵ binh giáp đen dày đặc này mới biết phía trước nhất định có cái gì. Có lẽ là điện Diêm La trong truyền thuyết?
-----oo0oo-----
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 47: Vỡ đầu
Quyển 1 - Chương 47: Vỡ đầu