DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 12: Kiếp sau xin nguyện làm chim

oOo

Trần Cảnh đứng lặng một hồi, thân mặc áo vải thô của dân chài dưới ánh trăng, trên tay cầm thanh trường kiếm được bọc lại bằng quần áo cũ.

Một lúc sau hắn chợt nói:

- Tiên đạo, tu chính là để cho thể xác và tinh thần được tự do. Được phong thần mặc dù có thể trường sinh, nhưng cả đời lại bị quản chế bởi Thiên đình, sao thể ung dung tự tại bằng sớm du Bắc Hải, chiều dạo Thương Ngô? (1)

Hắn nói xong liền cất bước bỏ đi, mặc kệ lão già trong miếu Hà Bá hô hoán, đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng lão:

- Nghe bảo người luyện kiếm đều là kẻ chí tình chí nghĩa, nay ta xem ra chỉ là hạng lạnh lẽo bạc tình.

Trần Cảnh đi đến chỗ bóng râm dưới chân đê, dừng lại một chút nhưng ngay sau đó lại tiếp tục cất bước, chỉ một chốc sau đã mất hút trong màn đêm.

Trong miếu, Hà Bá mở miệng ra nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa mà ẩn vào trong sương khói.

Trần Cảnh ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng đã lặn về phía tây, phương đông dần hồng lên nhưng mặt đất vẫn chìm trong u ám và tịch mịch, lòng cảm thấy hết sức nặng nề.

Hắn lặng lẽ đi về phía trước, chợt nghĩ tới một câu nói của lão kiếm khách:

- Nếu muốn luyện kiếm thì cần phải kiên trì. Vô luận là kiên trì làm gì thì vẫn phải kiên trì, dù cho thế nhân có cho đó là cố chấp...

Hắn cũng không biết mình đang làm gì nữa. Hắn muốn trừ hại cho người trong thôn, song lại đem phiền toái đến cho bọn họ, thậm chí là tai họa. Mới nghĩ vậy, từ phía xa đã có hai người đi tới, trong đó một người ăn vận kiểu dân chài, người còn lại mặc đồ của thầy cúng.

Từ xa đã loáng thoáng nghe tiếng ngư dân nọ truyền tới:

- Ài, không biết là kẻ tu hành nơi núi nào, được chúng ta vớt dưới sông lên vẫn không chịu đi, lại đòi đi gây sự với con cá tinh dưới sông kia. Biết bao nhiêu vị đạo trưởng tiên sư muốn hàng phục nó mà có được đâu, có lần nào mà không phải thôn Hà Tiền trấn Quân Lĩnh chúng ta là hứng chịu lửa giận của nó...

- Năm năm trước, có một tu sĩ đến từ núi Hoa Nguyên, tự xưng pháp lực cao cường, thần thông quảng đại. Nghe nói sông này có yêu nghiệt làm loạn bèn tuyên bố muốn trừ yêu. Ai mà biết, đánh chưa được vài hiệp liền đã bỏ chạy mất tăm. Sau đó, Lý Ngư tinh tức giận dâng nước nhấn chìm cả thôn Hà Tiền ta, cuối cùng chúng ta phải hiến tế bốn hài tử mới được yên ổn, ài...

- Ba năm trước cũng thế, có tu sĩ tự xưng đến từ dãy núi Mạc Nhi đi qua đây, nói là dưới sông yêu khí nồng nặc, bèn thi triển pháp thuật đại chiến với Lý Ngư tinh một ngày trời rồi bỏ đi. Chúng ta đã phải hiến tế sáu đứa nhỏ mới khiến Lý Ngư tinh nguôi giận.

- Có việc như thế sao? Chẳng lẽ bọn họ cứ để yên không quản?

- Đám người tu hành này, kẻ nào cũng chỉ xem trọng tính mạng của mình. Gặp thứ không thể địch lại, bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ...

- Ài...

Trong tiếng thở dài sườn sượt, hai người nọ cũng tiến lại gần. Một người đưa mắt nhìn Trần Cảnh, nơi mắt y, dường như Trần Cảnh thấy trào lên một nỗi oán hận.

Hắn liếc nhìn Trần Cảnh rồi lách người bước qua.

Trần Cảnh vẫn đi tới, bỗng nghe từ sau lưng vang đến mấy tiếng xì xào:

- Quả nhiên không khác gì hai kẻ trước, nửa đường bỏ cuộc. Hôm qua tộc trưởng bảo ta đi mời thầy đến chủ trì lễ cúng tế quả là đúng đắn mà. Ài, không biết lần này phải tế sống mấy người cho con cá tinh đó đây, mà Nhan lão tam và Lạc Nương phen này chắc cũng không sống nổi...

Trần Cảnh thoáng dừng chân, quay người nhìn lại, chỉ thấy hai người nọ đã đi khá xa. Trong bóng tối nhập nhoạng, hai dáng người thẳng tắp bị ánh trăng sắp tàn xén đi trông rất gầy.

Ngày đó hắn nghe xong chuyện Lý Ngư tinh tác oai tác quái thì rất tức giận, nghĩ sẽ giết con yêu này để đền ơn cứu mạng của dân làng rồi mới đi. Chỉ là sức cùng lực kiệt cả ba đêm rồi vẫn không chém được nó, bất đắc dĩ phải rời đi, lòng thầm nghĩ nhất định ngày khác sẽ quay trở lại. Không ngờ như vậy lại khiến cho dân chúng bên bờ sông này lâm vào phiền phức lớn đến thế.

Trong bóng tối, đôi mắt vẫn luôn ảm đạm từ khi tỉnh lại đã thay đổi một cách kinh người.

Nhưng dù hắn trở lại thì có thể làm được gì? Lý Ngư tinh cứ trốn ở dưới sông là đã đứng ở thế bất bại, cho dù hắn trở lại thì có thể làm được gì?

Hắn quay đầu bước nhanh, gió sớm mai sao mà nghe lành lạnh.

Khi còn chưa lên núi Thiên La, hắn cũng từng là con cháu Nho gia đọc sách thánh hiền, hiện tại không khỏi nhớ tới một câu, nghèo thì chỉ lo nổi thân mình. Hắn đã không có khả năng, thì cũng không cần phải cố.

Càng lúc hắn càng rời xa khỏi khúc sông Tú Xuân loan, đi thẳng về hướng núi Thiên La trong ấn tượng của hắn.

Đột nhiên, trong tai hắn mơ hồ vang lên một tràng âm thanh nửa như tiếng sấm rền nửa như là núi sập, trong đó lại có tiếng la hét om sòm, khiến hắn đứng sựng lại, đôi mắt chợt trở nên lạnh lùng.

Trời lúc này mới vừa hừng sáng. Từ phương đông, những tia nắng ló ra khỏi đường chân trời rắc xuống khúc sông Tú Xuân loan. Trước ngôi miếu Hà Bá bên khúc sông mỹ lệ như một bức tranh, có hơn một trăm người tụ tập, mặt ai nấy đều mang vẻ bi ai và sợ hãi.

Bọn họ nhìn con sóng cuồn cuộn trên mặt sông không gợn chút gió, nhìn dòng nước xoáy mãnh liệt đó mà lòng ngập tràn hoảng hốt. Trong đám đông đó có hai người bị trói lại, họ chính là Nhan lão và Nhan Lạc Nương.

Nhan lão dường như sớm đã có chuẩn bị, chỉ là khi nhìn đứa con gái Lạc Nương của mình, sâu trong đáy mắt lão tràn đầy sự đau đớn xót xa. Trong lòng lão lúc này đang hối hận, hối hận tại sao lúc đó mình không ném Trần Cảnh xuống nước, làm bây giờ liên lụy tới cả thôn Hà Tiền, và khiến con gái lão phải mất mạng.

Có điều thần sắc trên mặt Nhan Lạc Nương lúc này không ngờ lại rất bình tĩnh. Nàng đã hỏi Trần Cảnh ba lần liên tiếp, rằng hắn và Lý Ngư tinh chiến đấu ai thắng ai bại, bởi một khi biết Trần Cảnh bại, nàng và cha lập tức sẽ bị tế sống trên sông. Thế nhưng Trần Cảnh vẫn không nhận ra bất cứ điều gì khác thường nơi nàng, có lẽ vì mỗi lần hỏi xong nàng liền rời đi, thời gian quá mức ngắn ngủi.

Đám đông trên bờ sông vẫn rất yên lặng, có lẽ bọn họ đều đã quen lễ cúng tế như thế này rồi.

Thầy cúng chủ trì lễ cúng tế đã tới, tam cầm lục súc, bàn thờ lư hương được bày biện không ít. Hơn trăm người quỳ rạp xuống đất, còn thầy cúng khoa chân múa tay quay cuồng, miệng rầm rì khấn vái.

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho cả con đê sông cũng phải lung lay. Một con cá chép cực lớn búng ra khỏi mặt nước phóng thẳng lên trời rồi lặn xuống, làm nguyên một khúc sông nổi sóng ầm ầm.

Người trước miếu Hà Bá vội vã sụp lạy, miệng khấn vái văn tế, hiển nhiên đã rất quen với trình tự cúng tế này.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, chỉ nghe thầy cúng hướng lên trời hô:

- Tế Hà Bá..!

Tam cầm lục súc(*) bị lùa xuống sông, hai người Nhan lão và Nhan Lạc Nương cũng bước xuống theo. Bọn họ không nói gì, bởi bọn họ làm vậy là để làm nguôi cơn giận của con yêu tinh Lý Ngư ở dưới sông, là để cứu sống tính mạng của dân chúng cả thôn Hà Tiền. (*: chỉ chung súc vật như heo, bò, dê, ngựa, gà, chó)

Hai người bước từng bước đến giữa lòng sông, người dân trên bờ cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không ai nói gì. Trong đám đông đó còn có mấy đứa nhỏ đang đứng bên cạnh cha mẹ, chúng cũng là vật hiến tế khi không thể làm nguôi lửa giận của con cá tinh, có điều bản thân chúng không biết mà thôi. Chúng tò mò dõi theo hai cha con đang bước từng bước đến giữa lòng sông.

Tam cầm lục súc, gà, vịt, ngỗng, heo, bò, chó ở giữa sông vùng vẫy giãy dụa, có lẽ chúng nó cũng cảm nhận được cái chết đang gần kề, con nào con nấy gào rống thảm thiết.

Mà sau lưng bọn chúng là hai con người trầm mặc. Một già một trẻ, một nam một nữ. Thiếu nữ khoảng chừng mười sáu mười bảy nọ thoáng quay đầu nhìn lại, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng đã xuất hiện nét quyến luyến với cuộc sống, ánh mắt nàng lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc của hương thân phụ lão rồi rơi vào miếu Hà Bá, sau đó nàng ngước đầu nhìn trời, trên trời lúc này đang có mấy cánh chim bay lượn vòng vòng.

Nhiều năm về trước, khi chỉ là một đứa bé, nàng cũng đã từng nhìn thấy những đứa nhỏ cùng lứa tuổi khác bị tế sống. Qua nhiều năm như vậy, thời khắc đó cũng đã đến với nàng.

Nàng không biết lúc này mình có nên oán hận Trần Cảnh hay không, chỉ đưa mắt nhìn trời mà thầm nhủ "Ta hi vọng kiếp sau sẽ là một con chim, được tự do bay lượn trên bầu trời!"

Và nàng từ từ nhắm mắt...

Một dòng xoáy cực lớn xuất hiện trên mặt sông trước mặt hai người, trong nháy mắt tam cầm lục súc đã bị nuốt chửng.

Ngay sau đó một cái đầu cá thật to ngoi lên mặt nước, hai mắt vàng rực to như đèn lồng, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Yêu khí lập tức bao trùm khắp nơi, người đứng trên bờ cũng ngửi thấy một mùi tanh tưởi theo gió tràn tới, cảm thấy hai vai nặng nề rồi xoạt một tiếng quỳ sụp cả xuống đất.

Cá tinh há cái miệng to như hang núi, chỉ cần nó hút một phát, hai cha con họ Nhan tức thì sẽ bị nuốt vào miệng.

Tất cả đều diễn ra không một tiếng động. Trước miếu Hà Bá, đám trẻ con đều bị người lớn bịt miệng.

Trên trời vầng dương vẫn chói chang, trong miếu Hà Bá xuất hiện một làn khói nhạt, trong làn khói mơ hồ có một lão già đầu tóc bạc phơ. Người trước miếu Hà Bá đều không hề hay biết, hai lần trước bọn họ tế Lý Ngư tinh, lão đều xuất hiện. Lão là Hà Bá, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những người trong một cõi sông và đất mà lão có bảo vệ phải sì sụp đi cúng bái yêu quái.

Đúng lúc này, người thôn Hà Tiền đột nhiên nghe thấy một tiếng rít vang lên. Từ xa, một thanh kiếm mang theo bạch quang sáng chói phá không bay đến. Dưới ánh mặt trời, thanh kiếm đó sáng rực hào quang, tràn đầy sát khí.

Khi mọi người còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì thanh kiếm kia đã lao vụt về phía con yêu tinh giữa sông.

Kiếm tạo ra một vệt tàn ảnh thật dài, từ trên cao đánh xuống nhanh như chớp.

Cá tinh tựa hồ trở tay không kịp, chỉ vội phun ra một dải sóng rồi lặn tuốt xuống sông. Chỉ thấy thanh kiếm linh hoạt vẽ một đường cong né khỏi dải sóng rồi đâm thẳng xuống mặt sông như chớp giật. Dưới sông, từng đợt sóng dâng trào dữ dội, sau đó lại thấy thanh kiếm nọ bay vút lên trời.

Giữa sông chợt vang lên một tiếng gào rú thảm thiết, theo tiếng rú, yêu khí dâng lên ngùn ngụt, đồng thời máu đỏ cũng loang ra. Đúng lúc đó, một người đạp không mà đến, lướt trên mặt nước rồi chộp lấy cha con họ Nhan bay về phía miếu Hà Bá.

Mọi người đều nhìn người vừa đến đánh cá tinh bị thương mà lòng đầy phức tạp. Dĩ nhiên bọn họ hy vọng hắn có thể giết chết yêu quái, nhưng rõ ràng hắn đấu với cá tinh vài ngày rồi, căn bản là không giết được. Bọn họ nghĩ tới hậu quả sắp tới, trong nháy mắt liền cảm thấy kinh hãi và lo lắng.

Người tới chính là Trần Cảnh. Hắn không nhìn mọi người mà chỉ lau đi một giọt máu tươi trên thanh kiếm. Cảm giác bén nhạy của người tu chân khiến hắn có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người sau lưng. Không thấy sắc mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn nói:

- Ta sẽ giết chết con yêu tinh này rồi mới đi...

Không ai trả lời, chỉ có tộc trưởng tiến lên một bước định nói gì đó nhưng khi nhìn thoáng qua mặt sông, lão chỉ thở dài rồi dẫn mọi người rời đi. Trong lòng lão cho rằng Trần Cảnh giết không được Lý Ngư tinh, từ cái đêm vào ba ngày trước là đã có thể thấy rồi. Chỉ là lão không biết khi nào hắn sẽ đi, và lúc hắn đi, chắc chắn thôn Hà Tiền này sẽ phải đón nhận cơn lửa giận lớn hơn của con Lý Ngư tinh. Bất quá, sâu tận đáy lòng lão, vẫn âm ỉ một tia hy vọng Trần Cảnh có thể giết được Lý Ngư tinh, cho nên cuối cùng lão không mở miệng nói gì.

"Dù sao cũng sẽ phải hiến tế, sớm hay muộn thì có gì khác nhau kia chứ? Chẳng qua là nhiều thêm một hai mạng mà thôi!" Tộc trưởng bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Mọi người đều đã bỏ đi. Nhan lão kéo Nhan Lạc Nương đi, nhưng Nhan Lạc Nương lại không đi! Nàng lúc này đang đứng bên cạnh Trần Cảnh, thấy được sát khí tận sâu trong mắt hắn. Tuy hắn đã giấu rất kỹ nhưng vẫn bị nàng cảm nhận được.

---------------------

Chú thích:

1./ Thương Ngô chỉ Linh Lăng, nay thuộc Hồ Nam - Vĩnh Châu, truyền thuyết nơi đây có lăng tẩm của Viêm Hoàng. Trích thơ Lữ Động Tân (một trong Bát Tiên): "Triêu du Bắc Việt mộ Thương Ngô, tụ lý thanh xà đảm khí thô."

-----oo0oo-----

Đọc truyện chữ Full