oOo
Tháng chạp cuối đông, tuyết bay đầy trời.
Tuyết lớn đã phủ trùm lên cả một dải Thiên La dài hơn trăm dặm, cây lớn bị tuyết đọng gãy cành, suối đóng thành băng. Núi Thiên La là tên gọi chung cho một vùng núi non lớn nhỏ hơn ngàn ngọn như sao giăng, ngọn trung tâm là nơi Thiên La môn tu hành huyền môn đại đạo. Tính trong toàn bộ thiên địa, Thiên La Môn là một môn phái nhỏ, nhưng trong phương viên ngàn dặm thì đây là môn phái hàng đầu, đã có lịch sử hơn ba trăm năm.
Lúc lập phái, Thiên La tổ sư đã lấy kiếm dẹp yên yêu linh khắp núi, chấn nhiếp ngàn dặm, được tôn làm Thiên La Tiên Quân. Nhưng bởi tiên đạo khó cầu, tuy pháp lực cao cường, đạo hạnh cao thâm nhưng cuối cùng Thiên La Tiên Quân vẫn không thoát khỏi luân hồi. Ông đã tọa hóa trong núi từ trăm năm trước.
Hơn trăm năm trôi qua, Thiên La Môn không những không còn uy thế như hồi Thiên La Tiên Quân còn sống, mà ngay cả sự trầm tĩnh an tâm tu đạo, một lòng cầu trường sinh cũng gần như đã mất.
Cuối đông giá lạnh, vào lúc nửa đêm.
Vài tia sáng yếu ớt chiếu qua khe cửa Tàng Kinh các, nơi trọng địa Thiên La Môn, lộ rõ vẻ cô tịch trong trời tuyết yên tĩnh lạnh lẽo này.
Từ cửa các đi vào, bên phải là một cái bàn gỗ dài cũ kỹ, giữa bàn có một ngọn đèn xám, bên cạnh ngọn đèn là một thanh trường kiếm vỏ gỗ bình thường đặt nằm ngang. Một thanh niên đang cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách lụa.
Dưới ánh đèn yếu ớt có thể thấy được trong phòng này ngoại trừ mấy hàng giá sách và sách thì chỉ có một bàn, một ghế dựa, một đèn, một người, toát ra cảm giác cô tịch lạnh lẽo.
Chỉ có người của Thiên La môn mới biết, trông coi Tàng Kinh các là một việc cực kỳ kham khổ và buồn chán, bởi vì sau khi nhận trách nhiệm sẽ không thể tự ý rời đi, dẫu ăn hay ngủ cũng đều ở trong Tàng Kinh các.
Người thanh niên này tên là Trần Cảnh, hắn gia nhập Thiên La môn đã được ba năm. Lúc hắn nhập môn cũng là lúc trời đông giá rét, tuyết lớn cũng bay đầy trời như bây giờ. Hắn được đệ tử duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm là Diệp Thanh Tuyết đưa về núi Thiên La, sau đó được chưởng môn thu làm đệ tử. Tuy tính là đệ tử của chưởng môn nhưng lại chưa từng gặp mặt người, ngay cả phương pháp luyện khí của Thiên La môn cũng do sư tỷ Diệp Thanh Tuyết truyền thụ. Cho dù là như thế nhưng những đệ tử nhập môn lâu hơn cũng không có một ai khinh khi hay vô lễ với hắn.
Không thể ngờ rằng khi hắn vừa mới học được phương pháp luyện khí của Thiên La Môn thì môn chủ Thiên La môn là Đạo Trùng chân nhân lại đột nhiên tọa hóa. Hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa cực lớn trong thái độ của các đệ tử khác, vừa lúc Tàng Kinh Các thiếu một gã đệ tử trông coi, gã bèn xin nhận việc này, môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân cũng chỉ động viên vài câu rồi chấp nhận. Hắn thủ hộ nơi này đã gần ba năm rồi.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa với nhịp điệu không nhanh không chậm vang lên. Nó thể hiện sự trầm ổn của người gõ cửa, không nóng vội, không gấp gáp.
Trần Cảnh khẽ cau mày, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm dựng vào góc khuất của chân bàn. Hắn không lập tức đứng dậy mà mở miệng hỏi:
- Ai đó?
- Trần Cảnh sư đệ, là ta, Huyền Đồng đây.
Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói điềm đạm. Giọng cũng như tên, rất điềm đạm.
- A, Huyền Đồng sư huynh đó ư!?
Trần Cảnh đáp rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một công tử mặc áo gấm, nhác trông ấm áp như ngọc. Hắn tên Tôn Huyền Đồng, là đệ tử thân truyền thứ ba của môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân. Chỉ là bây giờ đã vào dịp cuối năm, đệ tử đại gia tộc như y đáng lẽ là đã sớm về nhà, sao lại tìm đến mình lúc đêm hôm khuya khoắt?! Trần Cảnh lấy làm khó hiểu nhưng vẫn mỉm cười đón Tôn Huyền Đồng vào bên trong, hắn đi phía sau Tôn Huyền Đồng, vừa đi vừa nói:
- Sư đệ lo việc trà nước đang không ở đây, trong phòng không trà, mong sư huynh thứ lỗi.
- Ha ha, không sao, sư đệ trông coi Kinh các đúng là khổ cực, đợi lúc ta trở lại sẽ kêu người đưa trà ngon tới, mong sư đệ đừng cự tuyệt.
Tôn Huyền Đồng chắp tay đứng, y liếc mắt nhìn quanh Tàng Kinh các rồi nói một cách ôn hòa. Từ thái độ nói chuyện của y có thể thấy hiển nhiên lời nói của y có trọng lượng trong nhà, chiêu thi ân thi huệ này dùng cực kỳ tự nhiên.
Trần Cảnh cười nói:
- Đa tạ sư huynh quan tâm.
- Ha ha, sư đệ khách sáo rồi, nói ra thì có rất nhiều sư huynh đệ ước ao công việc của sư đệ đấy.
Trần Cảnh chỉ cười cười chứ không nói gì.
Tôn Huyền Đồng nói thêm:
- Không ai quản thúc, lại có thể thoải mái đọc kinh thư trong các, tuy cuộc sống vắng lặng nhưng với những người tu hành như bọn ta mà nói thì đó không hẳn là một chuyện không tốt.
- Ha ha, sư huynh nói giỡn rồi, huynh là đệ tử thân truyền của môn chủ tất rõ hơn đệ chuyện tu hành pháp thuật không cần đa mà cần tinh. Nếu tâm cảnh không đủ, đọc càng nhiều pháp chú, càng nhiều kinh thư lại càng vô ích.
Hắn dừng một chút rồi hỏi:
- Không biết có chuyện gì mà sư huynh tới muộn như thế?
Trần Cảnh đi vòng qua người Tôn Huyền Đồng tới cạnh chiếc ghế ngồi lúc trước.
- Sư đệ nói rất đúng, pháp thuật cần tinh mà không cần đa. Ài, chỉ là một tiểu muội trong nhà gần đây say mê pháp thuật, tháng trước ta về nhà bị nó bám riết nên đành đáp ứng lúc hạ sơn sẽ mang về một quyển pháp chú cho nó mượn. Ha ha, sư đệ yên tâm, chỉ mượn ba tháng là trả, không biết sư đệ có thể giúp đỡ một chút được không?
Lời nói thái độ của Tôn Huyền Đồng vẫn ôn hòa, miệng mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.
Trần Cảnh khẽ giật mình, thầm nghĩ: "Với thân phận của y thì nếu xin linh phù mượn sách tuyệt không khó, sao lại phải đêm hôm khuya khoắt tới tìm ta cơ chứ?"
Trong lòng nghĩ vậy, hắn tỏ vẻ khó xử nói:
- Sư huynh, có lẽ huynh không biết, lúc đệ nhận trông coi Tàng Kinh các đã được chưởng môn nhắc nhở, nếu tự ý cho mượn kinh thư đem ra ngoài mà bị phát hiện thì cả hai sẽ bị phế pháp lực, trục xuất khỏi sơn môn.
- Ha ha, sư đệ đừng lo, đệ không nói, huynh cũng không nói thì tự nhiên không ai biết, dù cho có người đã biết ta cũng có thể bảo hộ được cho sư đệ, sư đệ cứ yên tâm.
Tôn Huyền Đồng khẳng định xong, lập tức hiển lộ vẻ bề trên đảm đương trách nhiệm.
Đa số người tu hành trong Thiên La môn là đệ tử các danh môn phú quý trong các thành ở ngàn dặm xung quanh. Bọn họ không lấy đạo trường sinh làm mục tiêu mà chỉ muốn học pháp thuật hay rồi trở về trần thế hưởng phú quý.
Trần Cảnh mỉm cười, nghênh đón ánh mắt Tôn Huyền Đồng rồi nói:
- Sư huynh chớ trách, đó là chức trách của sư đệ, thực sự không thể đáp ứng.
- Tốt tốt...
Tôn Huyền Đồng khe khẽ vỗ tay, vừa cười nhẹ vừa nói:
- Sư đệ có trách nhiệm như vậy đích xác không sai. Nhưng mà, đệ với huynh đều là kẻ tu hành, không phải là những người chức tước trong thành trì ở nhân gian. Cái chúng ta tu chính là đạo, vậy cũng không nên tư duy bó buộc như đám Nho môn trần thế. Ha, đột nhiên mới nhớ, tháng trước về nhà phát hiện một chuyện hay, muốn kể cho sư đệ nghe một chút.
Trần Cảnh nhìn Tôn Huyền Đồng chắp tay thả bộ bước đứng ở cạnh cửa nhìn bầu trời, âm thầm cảnh giác nói:
- Thỉnh sư huynh dạy bảo.
- Tháng trước quay về Bá Lăng, ta ngẫu nhiên nghe được chuyện ba năm trước đây ở thành tây từng xảy ra một vụ án mạng.
Tôn Huyền Đồng quay đầu lại, vừa nói vừa nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh thì hơi cúi đầu lắng nghe, dưới ánh đèn mờ không thể thấy rõ sắc mặt hắn.
Tôn Huyền Đồng tiếp tục:
- Một tú tài giết ba danh môn đệ tử nơi thanh lâu, việc này lúc đó chấn động toàn thành, đáng tiếc lúc đó ta ở trong núi, mãi ba năm sau mới biết được. Nói cũng khéo, kẻ sát nhân kia cũng tên là Trần Cảnh, y như sư đệ.
- Ha ha, thật là thú vị, không ngờ lại trùng tên trùng họ với đệ.
Trần Cảnh ngẩng đầu lên vẻ mặt tự nhiên nói:
- Chỉ là không biết ảnh của kẻ sát nhân giống đệ hay không?
Nơi hắn đứng chính chỗ mới vừa rồi ngồi đọc sách, cổ tay buông xuống vừa khéo được bàn che, nếu có người phía sau hắn thì có thể thấy ngón tay buông dưới mặt bàn đang như có như không đụng vào thanh trường kiếm dài ba thước trong bóng tối.
- Lúc ở nhà gấp gáp ta cũng chưa xem được ảnh kẻ sát nhân, nhưng lúc quay về núi đã kêu hạ nhân đi sưu tập, tuy chuyện đã ba năm nhưng ta nghĩ hẳn là có thể tìm được, lần trở lại này chắc là có thể thấy.
Tôn Huyền Đồng nhìn xoáy vào mắt Trần Cảnh như muốn xem thấu nội tâm của Trần Cảnh.
- Vậy nếu có thể, lúc trở về núi mong sư huynh đem bức họa đến cho đệ biết, loại tú tài gì mà lại có dũng khí giết ba đệ tử danh môn ở thanh lâu.
Trần Cảnh mỉm cười nhìn Tôn Huyền Đồng, nói với giọng thoải mái.
- Ha ha, nhất định, ba tháng sau, vẫn là lúc này, ta lại tới nơi đây, hy vọng lúc đó sư đệ có thể bình tâm tĩnh khí ra quyết định.
Tôn Huyền Đồng nói xong dợm xoay người đi ra, đột nhiên hắn quay lại nói:
- À, đúng rồi, nghe nói kẻ cung cấp tin tức sẽ được ba nhà kia mỗi nhà thưởng một bảo vật thông linh.
Nói xong, hắn bèn giữ nguyên tư thế lùi về phía sau, lui đến cạnh cửa mới xoay người rời đi, giống như là sợ lúc xoay người sẽ bị Trần Cảnh đâm một kiếm xuyên lưng vậy.
Đúng là trong một sát na Trần Cảnh đã có ý định đâm ra một kiếm, bởi vì ba gã danh môn đệ tử kia là do hắn giết. Ba năm trước, sau khi giết ba danh môn đệ tử hắn cũng bị truy sát, nếu không có Diệp Thanh Tuyết giải cứu thì bây giờ đã thành một đống xương khô. Nhưng hắn chưa từng hối hận về việc làm ra những chuyện như vậy.
Hắn cầm lấy kiếm tựa ở chân bàn trong bóng tối, chầm chậm rút ra, tiếng kiếm ngân khe khẽ vang lên phiêu tán trong phòng.
Thân kiếm gần như trong suốt, mờ mờ ảo ảo ảo như sóng nước bập bềnh.
- Không nán lại Thiên La môn được nữa rồi, xem tình huống thì bây giờ hắn chỉ muốn khống chế ta. Như vậy vô luận thế nào cũng là phải rời đi rồi, mà đi càng nhanh càng tốt.
Ngón tay Trần Cảnh nhẹ nhàng miết trên thân kiếm, lòng thầm tính toán.
Trong cái thế giới mà người thần cùng cai quản này, chỉ cần là nhà hiển hách phú quý tất sẽ có người vào núi bái sư tu hành, không chừng trong Thiên La môn này có cả người của ba nhà kia. Trần Cảnh có thể khẳng định rằng nếu người của ba nhà kia đến, môn chủ Giang Lưu Vân nhất định sẽ giao mình cho bọn họ.
Chỉ là chuyện rời khỏi Thiên La Môn này với người khác có lẽ tương đối dễ, nhưng với hắn lại khá khó khăn bởi hắn là người trông Tàng Kinh các, lúc nhận lệnh tới nơi đây hắn đã hứa trong vòng năm năm không xuống núi. Hơn nữa, muốn rời đi phải có sự cho phép của môn chủ mới được, bằng không sẽ bị coi là phản bội, nhất định sẽ bị truy sát, bị phế bỏ toàn bộ pháp lực.
Không thể quang minh chính đại rời núi thì chỉ còn cách lén lút bỏ trốn thôi. Nhưng mà trước lúc rời đi, hắn còn có chuyện muốn làm.
Hắn nhập núi Thiên La ba năm chỉ tu kiếm thuật, bây giờ chính là thời điểm thông linh với kiếm, chỉ cần thông kiếm thì thuật ngự kiếm sẽ thành, hắn sẽ không phải gắng sức khi đối diện Tôn Huyền Đồng như vừa rồi. Hơn nữa, lúc đối mặt với nguy hiểm sau khi rời núi cũng có thể đánh một trận.
-----oo0oo-----
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 1: Thiên La
Quyển 1 - Chương 1: Thiên La