Dịch: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Tri liễu: ve sầu, tri âm
Bên ngoài quận Gia Hán, chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Sĩ tốt áo giáp màu đen bên phía Tư Mã Hủ liên tiếp công kích thành trì hiểm trở quận Gia Hán, dưới sự chống cự ngoan cường của quân thủ thành lại liên tiếp bại lui.
Tên nỏ cùng mũi tên đan xen qua lại, thu hoạch từng mảng sinh mệnh.
Cái gọi là sinh mệnh, ở chỗ này trở nên không đáng giá để nhắc tới.
Không có ai kịp cảm thấy thương xót với cái chết của người khác, giết chóc đã thành tín niệm duy nhất trong lòng bọn chúng.
Bởi vì bất kể đối với phương nào mà nói, giết sạch đối phương, mới là hy vọng duy nhất để bọn họ sống sót.
Nhạn Quy Thu một mình ngăn cản hai vị Tinh Vẫn Man tộc là Đồng Khu Lai cùng Nam Phá Thính, ánh kiếm giao thoa, linh lực gột rửa.
Hạ Hầu Minh cũng nhận trách nhiệm chống lại hai vị Tinh Vẫn là Đột Cốt Lữ cùng Hoàn Nhan Tả Ứng, mặc dù tu vi của gã là do Thiên Đạo khen thưởng mà trở thành Tinh Vẫn, nhưng dù sao thời gian quá gấp, vẫn lộ ra thua kém khi đối mặt với hai vị Tinh Vẫn lâu năm đã có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, luôn luôn cực kỳ nguy hiểm, may mắn gã chính là con của thiên mệnh, có hư ảnh Thương Long bảo hộ, mới miễn cưỡng chèo chống được, nhưng hiển nhiên cũng không phải là kế sách lâu dài.
Đám người Hoa Phi Tạc lại một mình đứng trước quận Gia Hán, chống lại quân địch tính bằng đơn vị hàng vạn, mặc dù có được tu vi, nhưng cuối cùng không chịu nổi quân địch người đông thế mạnh, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo tổn thương không nhỏ.
Hống!
Phía trên vòm trời, Đằng xà hóa thành Chân Long phát ra một tiếng gào thét rung trời, một vị vương hầu dưới móng vuốt sắc bén của nó bị mạnh mẽ xé thành hai nửa.
Nhưng thành quả như vậy cũng không thể thay đổi thế cuộc, nó vì thế mà phần lưng nhận lấy trọng kích của chín vị vương hầu còn lại, từng đường vết thương dữ tợn hiện trên phần lưng nó lúc này, máu và thịt đầm đìa, vô cùng thê thảm.
"Nhóc con, ra tay thật ác độc." Đằng xà mắng, sắc mặt ngoan lệ nhưng trong lòng biết rõ hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nó thân là Chân Long vốn nên vô cùng cường hãn, lại không biết vì sao Thiên Đạo thiếu hụt, thực lực chân chính mười phần lại không còn một, thêm với những vương hầu này lại là nhân vật chết đi mà sống lại, có được Thần tính gia trì, mạnh đến mức không thể tưởng tượng, hầu như không khác Thái Thượng, lấy một chọi mười, thực sự khó khăn cho nó, có thể giết chết một trong số đó, nghiễm nhiên đã phế đi rất nhiều tay chân, cũng bỏ ra cái giá quá lớn, tiếp tục đánh tiếp, chỉ sợ...
Đằng xà nghĩ đến như vậy, ánh mắt liếc xéo về Quách Tước đang đấu pháp cùng Tư Mã Hủ phía xa xa.
Thiên Cơ nhất mạch thực sự quá huyền diệu.
Tư Mã Hủ cùng Quách Tước giờ phút này phân biệt đứng đối diện ở hai bên, sau lưng riêng phần mình hiện lên trận đồ bát quái, mi tâm có một cái mắt dọc lập lòe hào quang.
Lúc đối mặt, không gian ở giữa hai người không ngừng vặn vẹo va chạm, dường như có năng lượng vô hình nào đó đang không ngừng xung đột, thế cho nên không gian kia không ngừng vặn vẹo, biến hình, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu nghiền nát.
Mà thần sắc hai người lại cực kỳ âm trầm, hiển nhiên toàn bộ tinh thần đều đặt vào trong trận chiến này, căn bản không rảnh để bận tâm đến nó.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Đằng xà có thể cảm giác rõ ràng thân thể Quách Tước hiển nhiên có chút run rẩy rất nhỏ, trên trán cũng dần dần xuất hiện dấu vết mồ hôi.
Mặc dù nó nhìn không rõ phương thức hai người đấu pháp, nhưng không khó đoán ra, giờ phút này Quách Tước hiển nhiên đã rơi xuống hạ phong.
Nó không kịp cảm thán, chín vị vương hầu sau lưng lại đánh tới một lần nữa.
"Cho rằng Xà gia gia dễ trêu đúng không?" Đằng xà ngửa mặt lên trời gào thét, trong con ngươi cực lớn hiện lên sát khí.
Đầu rồng của nó ngoảnh lại, không hề suy nghĩ nhiều, lại gào thét đâm thẳng tới chín vị vương hầu kia.
Mà ngoại trừ Đằng xà, cũng có một người ở phương xa lo lắng chiều hướng của trận đại chiến này.
Người nọ đúng là Vân lão - Tống Táng giả đi theo Tô Trường An từ Tinh Thần Các đến đây.
Y thân là Tống Táng giả của Tinh Thần Các chịu những quy tắc đã đề ra, không có cách nào tham dự cuộc chiến, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới mức độ quan tâm của y đối với trận chiến này. Ngược lại không phải bởi vì tình cảm sâu sắc giữa y cùng với Tô Trường An, là do y nhận mệnh lệnh của Hồng Loan đi theo hầu hạ Tô Trường An, đã có nghĩa vụ theo dõi, cũng có trách nhiệm phải bảo vệ.
Mà tình hình chiến đấu ngày hôm nay bất kể nhìn như thế nào thì một phương bên Tô Trường An đều vô lực, y không dám tưởng tượng nếu như Tô Trường An có mệnh hệ gì thì khi Hồng Loan trách tội xuống, y sao có thể gánh chịu nổi, bởi vậy trong lòng một hồi lo lắng.
Y liếc nhìn bức tường màu đỏ trong chiến trường, đó là thế giới mà Hạ Hầu Hạo Ngọc mở ra, người bình thường hoàn toàn khó có thể nhìn xuyên qua bức tường kia mà nhìn rõ tình huống trong đó.
Với tư cách là Tống Táng giả Tinh Thần Các, thực lực của y mặc dù không thể sánh bằng cấp độ Thái Thượng, nhưng vượt xa Tinh Vẫn bình thường, tuy nhiên không có cách nào nhìn rõ tình huống bên trong, bởi vậy có thể thấy được thực lực của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã mạnh mẽ đến cấp độ nào.
Điều đó khó tránh khỏi tăng thêm lo lắng trong lòng Vân lão.
Y lại nhìn một lúc lâu, vẫn không thể nhìn rõ tình hình bên trong bức tường màu đỏ kia, chỉ mơ hồ cảm giác được dường như khí tức của Tô Trường An càng ngày cùng yếu, hiển nhiên đang rơi vào thế yếu trong trận đại chiến này.
Sắc mặt Vân lão vào một khắc này biến ảo qua lại, cuối cùng làm ra được quyết định cực kỳ quan trọng mà khó khăn, y cắn răng, chân đạp một cái, gỡ đàn nhị hồ làm bạn với y nhiều năm từ trên lưng xuống.
Rồi sau đó y bày xong tư thế, một tay nhấc đàn nhị hồ lên, một tay cầm cung vĩ (cái để kéo).
Một khúc nhạc lâu dài, lại dồn dập vào lúc đó vang lên từ trong tay y.
Không giống với Hồn Khúc bi thương, khúc nhạc này cực kỳ kỳ quái, thậm chí giấu giếm một cỗ tư thế hào hùng, giống như tin tức đốt lửa hiệu từ phương xa truyền đến.
Từng cái sắc lệnh màu vàng theo Vân lão khảy đàn bay ra từ bên trong đàn nhị hồ của y, từng đường từng đường tuôn ra, sau khi xoay quanh trước người y một hồi, hóa thành từng đường ánh sáng lung linh bay về phía phương xa.
Chờ khúc nhạc hoàn tất, Vân lão thu hồi đàn nhị hồ trong tay nhìn nhìn, chỉ thấy trên thân cái đàn nhị hồ làm bạn với y nhiều năm kia hiển nhiên nổi lên từng vết nứt, mặc dù không đến mức phá hỏng hoàn toàn đàn nhị hồ này, thế nhưng những vết rạn xuất hiện trên thân đàn nhị hồ phong cách cổ xưa này lại có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Y cười khổ một hồi, y đã sống thời gian lâu như vậy, không có bằng hữu, thân nhân đã chết đi từ lâu, nếu nói có đồ vật nào đó khiến y quý trọng, chỉ sợ có mỗi cái đàn nhị hồ này rồi.
Y lắc đầu, thu hồi ý nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng y - đây là điều tối kỵ đối với Tống Táng giả tu luyện Thái Thượng Vong Tình Lục.
Rồi sau đó, y ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xa xăm, dường như đang đợi mấy thứ gì đó.
Thời gian kia không hề dài, chỉ qua chừng hơn trăm hơi thở, nhưng Vân lão lại có chút lo lắng, lông mày luôn luôn nhăn rúm lại.
Rốt cuộc, sau một khắc đuôi lông mày của y chợt giãn ra, chỉ thấy một đường sắc lệnh màu vàng từ phía chân trời xa xôi gào thét mà đến, Vân lão mãnh liệt duỗi ra một tay, đường sắc lệnh màu vàng kia dũng mãnh tràn vào bàn tay của y.
Một hồi thanh âm làn da bị tổn thương vang lên, Vân lão lại không hề để tâm, y vội cúi đầu nhìn về phía bàn tay của mình?
Chỉ thấy trên bàn tay của mình bị cái sắc lệnh màu vàng kia phỏng ra một đường vết máu thật lớn.
Mà vết máu kia vặn vẹo, rồi lại hợp thành dấu vết hai chữ.
Sau khi nhìn rõ hai chữ, buồn khổ trước kia của Vân lão đều tản đi, nét mặt tươi cười đẩy ra trên gương mặt đầy nếp nhăn của y.
Hai chữ được viết ở trên đó.
"Tri liễu."
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 139: Tri liễu
Quyển 7 - Chương 139: Tri liễu