Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Ọt ọt.
Tô Trường An nuốt xuống một miếng nước bọt.
Vẻ mặt hắn như gặp đại địch nhìn ba cô gái trước mặt, thậm chí ngay cả trên trán cũng hiện ra từng đường mồ hôi.
Cổ Tiễn Quân nhìn tất cả những chuyện này, vừa tức giận cũng vừa buồn cười.
Nàng hung hăng liếc nhìn Tô Trường An, sau đó lôi kéo Lục Như Nguyệt, khẽ nháy mắt với cô nói: "Trường An, Túc Ngọc công chúa có ân với Tô bá phụ, lại vừa mới trở về chưa quen nơi đây, nếu như thân thể của huynh đã tốt rồi hãy dẫn Túc Ngọc công chúa đi dạo một vòng."
Lời kia vừa thốt ra, thân thể Hạ Hầu Túc Ngọc chấn động, cô ngẩng đầu nhìn Cổ Tiễn Quân, trong con ngươi đã có thật sâu khó hiểu, cũng có nồng đậm cảm kích.
"Chuyện này..." Tình huống như vậy khiến Tô Trường An bất ngờ. Lập tức có chút chần chờ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ Cổ Tiễn Quân đang cố hết sức giảm bớt tình cảnh cấp bách của hắn, trong lòng lập tức áy náy cùng cảm kích.
"Tốt rồi, ta cùng Như Nguyệt còn có một số chuyện muốn làm, các ngươi trò chuyện trước đi." Cổ Tiễn Quân vừa liếc nhìn Tô Trường An, kéo Lục Như Nguyệt bên cạnh đang lưu luyến chưa muốn rời đi.
Két...
Nương theo một hồi thanh âm đẩy cửa cùng đóng cửa.
Trong phòng vừa rồi còn oanh ca yến hót, bây giờ chỉ còn lại Tô Trường An cùng Hạ Hầu Túc Ngọc.
Tô Trường An im lặng một hồi, mà Hạ Hầu Túc Ngọc thì từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu mình, trong gian phòng một lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Vậy..." Nhưng cuối cùng, Tô Trường An sau một lúc trầm mặc thật lâu vẫn lên tiếng trước tiên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh kỳ dị này.
Thực ra nói cho cùng, Hạ Hầu Túc Ngọc cũng thực sự không làm chuyện gì quá có lỗi với hắn. Trận quyết đấu trong hoàng cung kia, chỉ là cô đang ở trong hoàng thất mà có chút bất đắc dĩ.
Tô Trường An đã từng khó hiểu chuyện kia, đã từng âm thầm canh cánh trong lòng hồi lâu.
Hạ Hầu Túc Ngọc là người hắn quen đầu tiên lúc ở Trường An, đã từng là người mà hắn tín nhiệm nhất. Nhưng có lẽ cũng vì là như thế, đối với việc cô phản bội, hắn mới khó có thể tiếp nhận như vậy.
Chẳng qua lúc này đã không giống ngày xưa, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Tô Trường An hiển nhiên sẽ không có tâm tính như trước kia.
Huống chi lúc ở Bắc địa, hắn bị Hạ Hầu Hạo Ngọc nhốt lại, cũng là Hạ Hầu Túc Ngọc đỡ đòn trách cứ của vị đế vương ác độc kia để cho hắn chạy. Hôm nay lại mang theo Tô Thái thoát khỏi đại doanh của Tư Mã Hủ, thành công trở lại quận Gia Hán.
Nếu như nói đến đây, ân oán hỗ trợ, Hạ Hầu Túc Ngọc chẳng những không thẹn với Tô Trường An, lại càng có ân lớn với hắn.
Bởi vậy, bất kể xuất phát từ góc độ suy xét nào, Tô Trường An đều không đành lòng khiến cho Hạ Hầu Túc Ngọc khó xử như vậy.
Đối với Tô Trường An mà nói, ở trong phòng yên tĩnh lại lộ ra cực kỳ rõ ràng, Hạ Hầu Túc Ngọc đang cúi đầu thân thể chợt chấn động, ngẩng đầu nhìn Tô Trường An, làn thu thủy trong ánh mắt lưu chuyển, lại có nồng đậm chờ đợi, cũng có chút lo lắng khó có thể nói.
Trong suy nghĩ của Tô Trường An không thể chịu được ánh mắt như vậy, hắn bị Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn tới mức trong lòng run lên, nhưng nếu như đã mở miệng nói ra, vậy không có chuyện có thể thu lại, do đó hắn kiên trì tiếp tục nói: "nếu sư tỷ có thời gian rảnh, Trường An có thể đi dạo với ngươi."
Lời này vượt xa khỏi sự mong đợi của Hạ Hầu Túc Ngọc, vị công chúa Đại Ngụy đã từng điêu ngoa bốc đồng này, hôm nay rút bỏ hết nhụy hoa, ở trước mặt Tô Trường An giống như một cô vợ nhỏ yên lặng lại yếu ớt, làm cho người ta thương tiếc.
"Ừ." Cô liền vội vàng gật đầu, giống như rất sợ Tô Trường An đổi ý, mà thanh âm lại như có vấn đề, bé đến mức không thể nghe.
Nhưng cô vừa mới nói xong, dường như lại nhớ tới điều gì, vội vàng truy vấn: "thế nhưng ngươi bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp..."
Tô Trường An nghe được vẻ ân cần trong lời nói của cô, hơi hơi ngừng lại, nói ra: "không sao."
Hạ Hầu Túc Ngọc lại do dự, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào sinh ra dũng khí phản đối ý muốn của Tô Trường An, chỉ có thể cúi đầu xuống lần nữa nói: "vậy được rồi."
Tô Trường An nghe vậy đang muốn đứng dậy, nhưng lại chợt sửng sốt ngừng động tác, phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc không tránh khỏi khiến trong lòng cô căng thẳng, ngầm cho rằng Tô Trường An tác động đến thương thế.
"Ngươi không sao chứ?" Cô khẩn trương hỏi, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước liền muốn xem xét thương thế của Tô Trường An. Có lẽ bởi vì trong lòng quá lo lắng, Hạ Hầu Túc Ngọc cũng không có chú ý tới khoảng cách giữa cô và Tô Trường An, lúc này đây, hai người đã sát lại cực gần, sợi tóc trên trán bởi vì động tác của cô mà lướt nhẹ qua hai gò má Tô Trường An. Làm cho hắn cảm giác ngứa ngáy, không thể nói rõ là thoải mái hay dễ chịu, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt truyền ra từ trên người Hạ Hầu Túc Ngọc, điều này làm cho hắn có chút khác thường.
"Sư tỷ..." Hắn có chút khó khăn nói.
Phản ứng như vậy càng làm cho Hạ Hầu Túc Ngọc củng cố hoài nghi thương thế Tô Trường An chưa lành trước đó, cô không khỏi khẩn trương hỏi: "làm sao vậy? Ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
"Không sao..." Tô Trường An lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Điều này khiến cho Hạ Hầu Túc Ngọc càng nóng vội, "ngươi chờ một lát, ta liền đi tìm Tiễn Quân." Nói xong liền muốn quay người bước ra mở cửa phòng.
"Không phải là không thoải mái." Tô Trường An thấy thế vội vàng lớn tiếng nói, ngăn bước chân chuẩn bị rời đi của Hạ Hầu Túc Ngọc.
"Sao vậy?" Hạ Hầu Túc Ngọc dừng bước lại càng nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
"Lúc trước ta liên tục mắc bệnh liệt giường, bởi vậy... quần áo không chỉnh tề... Vừa rồi chuẩn bị đứng dậy lại phát hiện được, bởi vậy, muốn mời sư tỷ tạm thời lánh đi một chút." Tô Trường An cách quãng nói, việc này trong suy nghĩ của hắn nhiều ít có chút quẫn bách, bởi vậy có chút do dự nói tới, ngược lại khiến cho Hạ Hầu Túc Ngọc nổi lên hiểu lầm, bởi vậy không thể không nói rõ.
Hạ Hầu Túc Ngọc giờ phút này nghe vậy thì thần sắc trên mặt trì trệ, hai rặng mây đỏ lập tức lơ lửng ở trên gương mặt nàng.
Cô giống như bị chạm điện vội vàng xoay người, "được... được, ta ra ngoài phòng chờ ngươi." Giọng nói của cô cực kỳ bối rối, sau khi nói xong, liền giống như trốn rời khỏi cửa phòng, chỉ chừa Tô Trường An một mình trong phòng, kinh ngạc sững sờ nhìn bóng lưng cô rời đi.
Hắn không khỏi nghĩ tới tình cảnh chung sống của hắn với Hạ Hầu Túc Ngọc lúc mới tới Trường An.
Cô dù sao vẫn là như vậy, như thường ngày cực kỳ phóng khoáng, nhưng bên trong phóng khoáng lại không thiếu đáng yêu; lại có chút điêu ngoa, thỉnh thoảng khoa chân múa tay với Tô Trường An, bên trong điêu ngoa cũng không thiếu ôn nhu.
Tóm lại Hạ Hầu Túc Ngọc có thể nói có chút tật xấu của tiểu thư nhà giàu, nhưng cô là công chúa Đại Ngụy, chút tính cách ngang ngược cũng chẳng có gì lạ, đồng thời, chính cô cũng có lương thiện. Có lẽ bởi vì một vẻ thiện lương này, cô mới được Ngọc Hành coi trọng thu vào trong Thiên Lam viện.
Nhưng chuyện sau đó thực sự cực kỳ ngoằn ngèo lại không thể tưởng tượng, vận mệnh giống như một thanh dao sắc bén, cứng rắn chém ra một rãnh lớn khó có thể vượt qua giữa cô cùng Tô Trường An, hai người cuối cùng không thể tránh khỏi dần dần từng bước cách xa nhau.
Đây không phải do Tô Trường An sai, cũng không phải vì Hạ Hầu Túc Ngọc sai.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi.
Nghĩ tới đây Tô Trường An thở dài một hơi thật sâu.
Sư tỷ, chúng ta còn có thể trở lại như trước kia sao?
Tô Trường An nhìn qua bóng lưng xinh đẹp ngoài phòng, âm thầm tự hỏi mình.
Nhưng hắn vẫn không đưa ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể thu hồi những ý niệm oán trời trách đất trong đầu, chỉnh lại quần áo của mình.
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 126: Vận mệnh trêu đùa
Quyển 7 - Chương 126: Vận mệnh trêu đùa