Dịch: phuongkta1
Biên: Đình Phong
"Ồ? Mẹ cùng dì Như Nguyệt đâu?" Tô Chiếu lanh lợi cầm theo một hộp cơm trở về, lại thấy trong phòng chỉ có Tô Trường An đang một mình kinh ngạc sững sờ, nhưng lại không tìm được bất cứ tung tích gì của hai người Cổ Tiễn Quân. Tô Chiếu khó tránh khỏi có chút bất ngờ, cho nên hỏi Tô Trường An.
Tô Trường An ngây như gỗ quay đầu nhìn Tô Chiếu, cho đến lúc này hắn mới hồi phục thần trí.
"Đi rồi." Hắn nói ra.
"Đi rồi?" Tô Chiếu lộ ra cực kỳ kinh ngạc, cô cầm hộp cơm trong tay đặt trước bàn của Tô Trường An.
Cô mở hộp cơm ra, từ từ trượt từ bên trong ra từng dĩa đồ ăn nhìn qua cực kỳ ngon miệng đưa tới trước mặt Tô Trường An, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hoài nghi nhìn hắn.
Tô Trường An bị cô nhìn đến mức da đầu có chút tê dại, nhưng hắn cũng không muốn ném đi mặt mũi trước mặt con gái tương lai, bởi vậy ra vẻ trấn định nói ra: "thực sự, các nàng đi thật!"
Tô Chiếu nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Trường An một cái, sau đó lấy ra một dĩa đồ ăn cuối cùng trong hộp cơm, lại đưa một đôi bát đũa cho Tô Trường An. Tức giận nói: "con đương nhiên biết rõ các nàng đã rời đi, con đang hỏi vì sao rời đi?"
"Mệt (buồn ngủ) rồi, hiển nhiên sẽ rời đi." Tô Trường An lập lờ nước đôi đáp lại, chẳng biết vì sao, đáy lòng của hắn đối với con gái tương lai của mình nói chung có một chút sợ hãi không nói ra được.
"Hả? Thật sự?" Tô Chiếu hiển nhiên cũng không tin lời nói của Tô Trường An, cô đứng lên, vẻ nghi hoặc trên mặt càng lớn.
Tô Trường An cầm lấy bát đũa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng gần của Tô Chiếu.
Vẻ ngoài cô xinh đẹp như vậy, mặc dù cũng mới mười một mười hai tuổi, nhưng đã lộ rõ ra hình thức ban đầu ứng với một cái nữ tử sắc nước hương trời.
Nhất là hai mắt thật to của cô, giống như biết nói chuyện, cực kỳ giống... Thanh Loan.
Nghĩ đến điều này, thân thể Tô Trường An chấn động, thu hồi ý nghĩ khác, cũng nhìn Tô Chiếu, nghiêm mặt nói: "ta có thể hỏi con một chuyện không?"
"Hả? Vấn đề gì?" Tô Chiếu sững sờ, cũng chưa thích ứng được Tô Trường An bỗng nhiên đổi tính.
"Rốt cuộc mẹ của con là người nào?" Tô Trường An hỏi, cái nghi vấn này chôn dấu trong đáy lòng hắn rất lâu, bất kể nhìn như thế nào Tô Chiếu đều giống con của Thanh Loan, nhưng cô lại thực sự gọi Cổ Tiễn Quân làm mẹ, điểm này Tô Trường An làm cách nào cũng nghĩ không thông.
Tô Chiếu lại sững sờ, nhưng lập tức trên mặt chợt hiện ra một nụ cười chế nhạo, giống như cô đã sớm ngờ tới Tô Trường An sẽ hỏi vấn đề này.
Ánh mắt của cô đã ngoặt thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười trên mặt giống như sóng gợn đẩy ra, rút cuộc không kìm nén được, bật cười lên.
Bị một bé gái tuổi tác như vậy chê cười, nhất là cô bé này còn là con gái mình trong tương lai. Tô Trường An cảm thấy mặt của mình có chút không nén được giận, nhưng hắn vẫn cưỡng ép kéo căng da mặt, ra vẻ trấn định hỏi lần nữa: "có gì tốt đáng cười sao?"
Cô bé làm như không thấy với quẫn bách của Tô Trường An, lại phối hợp nở nụ cười một hồi lâu, lúc này mới nói: "lúc con tới, mẹ đã nói cho con biết, người nhất định sẽ hỏi con vấn đề này."
"Ách? Thật ư?" Tô Trường An chấn động, ngược lại có chút kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh cũng cảm thấy bình thường, có lẽ tính tình của mình đã sớm bị chúng nữ nhìn thấu, có dự liệu như vậy cũng không quá kỳ lạ.
"Đúng vậy a. Mẹ thường nói người cái gì cũng tốt, nhưng trên mặt tình cảm lại không quyết đoán, cũng không phải một nữ tử." Tô Chiếu ngoảnh về phía Tô Trường An nhíu mày, sau đó cầm lấy chén trong tay dùng đũa kẹp đồ ăn trên bàn lên bắt đầu ăn.
Bị Tô Chiếu quở trách như vậy, Tô Trường An thầm cảm thấy có chút lúng túng, hắn đưa thay sờ sờ cái mũi của mình, tiến lên phía trước, truy vấn: "vậy mẹ con rốt cuộc là người nào?"
Tô Chiếu quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, thấy vẻ mặt hắn vội vàng muốn biết đáp án, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nàng vẫn lắc đầu một cái, nói ra: "mẹ nói, vấn đề này không thể nói cho người biết, người phải tự mình lựa chọn." Nói xong, liền quay đầu, kẹp đồ ăn ở trên bàn lên, lại bắt đầu ăn một lần nữa.
Tô Trường An cũng không bởi vậy mà hết hy vọng, hắn giống như nịnh nọt kẹp lên một ít đồ ăn để vào trong chén Tô Chiếu, lại hỏi: "con gọi Tiễn Quân là mẹ, nhưng vẻ ngoài lại rất giống Thanh Loan."
Lời này vừa mới phát ra, Tô Chiếu vẫn đang dùng cơm nghe vậy bỗng nhiên ngừng lại.
Nhưng cô rất nhanh ý thức được chính mình sơ suất, vội vàng cầm lên đôi đũa, ý đồ dùng chuyện này che đậy khác thường lúc nãy.
Nhưng tất cả chuyện này sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Trường An?
Trong đầu hắn khẽ động, liền nghĩ tới chuyện với Hồng Loan, vội vàng truy vấn: "mẹ ruột của con thực ra là Thanh Loan phải không?"
Lời vừa nói ra, Tô Chiếu giống như con mèo bị người đạp cái đuôi nhỏ mãnh liệt buông đũa xuống, nhìn về phía Tô Trường An, thanh tuyến cũng cao vút thêm vài phần.
"Không phải! Không phải! Nàng không phải là mẹ ruột của ta, ta ghét nhất, ghét nhất nàng!"
Phản ứng kịch liệt như vậy khiến cho Tô Trường An bất ngờ, hắn sững sờ nhìn Tô Chiếu bỗng nhiên nổi giận, một lúc lâu không nói nên lời.
Mà Tô Chiếu cũng ý thức được phản ứng của mình ít nhiều có chút giấu đầu hở đuôi, nhưng dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không biết làm cách nào để giải thích tất cả hành động trước đó của mình, bởi vậy, sau một lúc hơi hơi sững sờ, hung hăng liếc nhìn Tô Trường An, rồi sau đó liền đứng lên, nổi giận đùng đùng muốn đi ra khỏi cửa.
Tô Trường An thấy thế, cũng không kịp suy nghĩ phản ứng trước đó của Tô Chiếu rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân nào, theo bản năng liền muốn đuổi theo.
"Tô Chiếu!" Hắn gọi như vậy, nhưng Tô Chiếu cũng không quay đầu lại đi ra cửa phòng. Tô Trường An vội vàng buông bát đũa đứng dậy đuổi theo, lúc này mới ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy thân thể Tô Chiếu phía trước đột nhiên dừng lại, toàn bộ thân người giống như con rối đã mất đi dây giật ngã xuống đất.
Biến hóa như vậy, vượt xa dự liệu của Tô Trường An.
Trong đầu hắn căng thẳng, miệng hô to một tiếng, vội vàng tiến về phía trước.
Hắn ôm Tô Chiếu vào trong ngực, sắc mặt lo lắng hỏi: "làm sao vậy? Con không sao chứ?"
Đôi mắt Tô Chiếu chậm rãi mở ra, nhưng dường như động tác đơn giản như vậy đối với cô mà nói lại cực kỳ khó khăn, dù cho cô dùng hết sức lực thì hai con mắt cũng chỉ mở ra một đường nhỏ mà thôi.
"Không, không có việc gì. Con chỉ là... chỉ là có chút mệt mỏi. Cha, Chiếu nhi không nên... không nên nóng nảy đối với người đấy." Cô yếu ớt nói, trên mặt mảnh mai nhắm trúng Tô Trường An một hồi đau lòng.
"Không có việc gì, cha không nên hỏi nhiều đấy." Tô Trường An sao có thể so đo với cô những thứ này, hắn vội vàng an ủi, sau lưng lại lặng lẽ thúc giục linh lực dò xét tình huống trong cơ thể Tô Chiếu.
Nhưng kết quả lại khiến cho hắn chau mày, thân thể Tô Chiếu cũng không có một chút khác thường, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại thực sự suy yếu như vậy, điều này khiến cho hắn mơ hồ sinh ra một loại dự cảm khó có thể nói rõ.
Hơn nữa, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy thân thể Tô Chiếu nhẹ tới mức đáng sợ, giống như người hắn đang ôm chỉ là một cái hư ảnh, không có thân thể chân thực.
"Cha, Chiếu nhi mệt mỏi, người mang ta về ngủ được không nào?" Lúc này, thanh âm như nói mê của Tô Chiếu chợt vang lên, đã cắt đứt suy nghĩ của Tô Trường An.
"Ừ. Vậy cha mang con trở về." Tô Trường An khẽ gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt lại cực kỳ ngưng trọng.
Hắn ôm Tô Chiếu chậm rãi đi tới bên trong phòng nghỉ, trên mặt lại giống như có điều suy nghĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 113: Cha, con mệt mỏi
Quyển 7 - Chương 113: Cha, con mệt mỏi