Dịch giả: phuongkta1
Thời gian trôi qua khoảng một canh giờ.
Mục Địch cùng Trường Cầm đi tới nhân gian tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn và khí cụ vẫn chưa trở về, Vân lão vẫn đang còn bôn ba ở cầu thang dài trên núi Thiên Môn.
Hồng Loan liếc nhìn từng quyển sách dạy nấu ăn kia, chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải là việc gì quá khó khăn, Chân Thần là sinh linh mà Thiên Đạo thai nghén ra, dù cho đám Thiên Nhân đã tranh đoạt phần lớn bộ phận lực lượng Thiên Đạo, nhưng đám Chân Thần vẫn như cũ cùng huyết mạch Thiên Đạo tương liên, mọi chuyện trên đời này đều ở trong quy tắc của Thiên Đạo, chỉ cần nắm giữ biện pháp thêm chút liên hệ, có thể nói chưa có chuyện gì mà đám Chân Thần không thể làm được.
Lúc này Địch Lương Tài mang theo Hà Tụ Hương nhìn bộ dáng cũng đã bình phục không ít đi tới trong các.
Hồng Loan ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua hai người, lời nói bay bổng: "như thế nào rồi? Nói rõ chưa?"
"Vâng, thuộc hạ đã nói rõ ý đồ với cô gái này, cô cũng sẵn lòng trợ giúp Các chủ." Địch Lương Tài vội vàng nói, thần sắc vô cùng cung kính.
Hồng Loan hài lòng khẽ gật đầu, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Tụ Hương, cô gái kia dường như vẫn có chút sợ hãi đối với Hồng Loan, lúc đối mặt với ánh mắt Hồng Loan, thân thể lại theo bản năng lui về phía sau.
Hồng Loan cũng không thèm để ý chuyện này, ý nghĩ của nàng khẽ động, thân thể liền mãnh liệt xuất hiện ở trước mặt Hà Tụ Hương.
Hà Tụ Hương theo bản năng đều muốn tránh né, nhưng Hồng Loan là nhân vật bậc nào, nàng khẽ vươn tay vững vàng nắm thật chặt cánh tay mềm mại của Hà Tụ Hương, thân thể Hà Tụ Hương bị giam cầm ngay tại chỗ.
Trên mặt của cô không thể tránh khỏi nổi lên vẻ sợ hãi, đang muốn theo bản năng nói chút ít ngôn từ cầu xin tha thứ.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, Hồng Loan lại nhanh chóng nói trước: "chúng ta bắt đầu đi".
"Hả?" Hà Tụ Hương nhìn vẻ mặt khẩn thiết, mà hai mắt lại tỏa sáng của Thanh Loan, không khỏi sững sờ.
Trước đó Địch Lương Tài đã nói tới nguyên nhân mà cô bị bắt tới đây, dưới sự đe dọa của y, Hà Tụ Hương hiển nhiên chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Địch Lương Tài, mà trên thực tế, một cô gái bình thường như cô, hiển nhiên cũng không lập trường gì chối bỏ việc này.
Chỉ là, thái độ khao khát như vậy của Hồng Loan quả thực khiến cô có chút ngoài ý muốn.
Có lẽ là do tâm tình cảm động lây, hoặc là do đều là nữ tử hiểu rõ lẫn nhau, vào một khắc này cô yên tâm không hoảng sợ, khẽ gật đầu với Hồng Loan.
Hồng Loan đạt được sự đồng ý của Hà Tụ Hương, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười vui vẻ giống như trẻ nhỏ.
"Tốt lắm, ta nên làm như thế nào?" Hồng Loan đứng qua một bên hỏi như vậy.
"Ừ..." Hà Tụ Hương lại sững sờ, cô dù sao chỉ là một cái ca cơ, tuy rằng diễm danh lan xa, nhưng người rơi vào hoàn cảnh xa lạ, phản ứng khó tránh khỏi có chút trì trệ, sau một lúc hơi sững sờ, cô mới có chút ít chần chờ liếc nhìn Địch Lương Tài ở sau lưng.
Địch Lương Tài hiển nhiên khó hiểu, nhưng lại có chút sốt ruột, lo lắng Hà Tụ Hương gây ra chuyện rắc rối nào đó, liên lụy khiến y cùng một chỗ bị Hồng Loan giận chó đánh mèo.
Nhưng Hồng Loan hiển nhiên lại hiểu ý, nàng cũng nhìn về phía Địch Lương Tài, vẻ mặt băng lãnh, lạnh giọng nói ra: "còn sững sờ ở chỗ này làm gì, đi, gọi lão nhân họ Vân kia về cho ta!"
Địch Lương Tài lúc này mới phản ứng tới, dường như mình ở nơi đây lại có nhiều điều bất tiện, y đương nhiên cũng không muốn ở lâu chỗ này, vội vàng khom người lui ra ngoài.
"Ngươi thực sự là... Các chủ Tinh Thần Các..." Lúc này Hà Tụ Hương mới nhìn về phía Hồng Loan hỏi như vậy.
Cô tuy là ca cơ, nhưng đại danh của Tinh Thần Các trên đời này hầu như không người không biết, chỉ là đối với đại đa số người mà nói, Tinh Thần Các càng giống như lãnh địa Thần linh, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Hôm nay nghe nói mình bị bắt tới Tinh Thần Các, trong lòng Hà Tụ Hương khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm giác khó tin, bởi vậy khó tránh khỏi có câu hỏi này.
"Đương nhiên." Hồng Loan sững sờ đáp lại nói, nàng cũng không quá quan tâm đến chuyện này, trái lại không để trong lòng chút nào cảm giác của người bình thường khi đi tới một nơi luôn là cảnh Tiên trong lòng nhân gian. Nàng đang muốn thúc giục cô gái này nhanh chóng dạy bảo nàng làm cách nào để chiếm được trái tim của Tô Trường An, nhưng thân thể Hà Tụ Hương cũng vào một khắc này một tiếng "bịch" quỳ xuống.
"Xin đại nhân thương xót cho tiểu nữ, thu nhận ta nhập môn!" Hà Tụ Hương hô to như vậy nói.
Nhắc tới Hà Tụ Hương, tuy rằng người không nửa tấc tu vi, nhưng thành thạo ở giữa mấy vị quan to hiển quý trong quận Tứ Thủy, ngoại trừ cô sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, càng quan trọng hơn chính là cô có tâm tư cực kỳ nhanh nhẹn, có thể phỏng đoán chính xác tâm tư của những nam nhân kia từ sớm. Mà có thể làm được điểm này, cô đương nhiên là một người cực kỳ thông minh.
Mà nếu như cô thông minh, sau một lúc sợ hãi ngắn ngủi, nhận rõ tình cảnh của mình, hiển nhiên cũng hiểu lần gặp gỡ này đối với cô mà nói chính là một cái cơ duyên cực tốt - một cái cơ duyên giúp cô thoát khỏi sinh hoạt mà cô chán ghét trước kia.
"Hả?" Lúc này đây đến phiên Hồng Loan sững sờ.
Nàng vốn muốn cầu cạnh cô gái này, muốn cô ấy dạy cho mình chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể đột nhiên biến thành cô gái này yêu cầu nàng thu nhận cô nhập môn.
"Xin đại nhân thương xót cho tiểu nữ, thu nhận ta nhập môn!" Thấy Hồng Loan sau một lúc lâu cũng không đáp lại, trong lòng Hà Tụ Hương xiết chặt, cắn răng một cái liền vội vàng nói ra một lần nữa.
Hồng Loan lúc này mới phản ứng tới, nàng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lại hỏi: "vì sao?"
Hà Tụ Hương sững sờ, cô cảm thấy đây cũng không thể tính là một cái vấn đề.
Một cái là ca cơ thanh lâu, một cái là môn đồ Tinh Thần Các, chênh lệch giữa hai bên không cần nói cũng hiểu.
Nhưng cô sau một lúc hơi hơi suy tư vẫn nói ra: "tiểu nữ từ nhỏ ngưỡng mộ Tinh Thần Các, hôm nay có thể đi tới Tinh Thần Các chính là cơ duyên của tiểu nữa, cho nên cả gan khẩn cầu..."
Đương nhiên lời nói này là cô nói xằng nói bậy, nhưng cô vẫn như cũ cố hết sức làm cho lời nói của mình nghe thành khẩn một chút.
Thế nhưng nói xong lời này vừa ngẩng đầu lên, đã được Hồng Loan dứt khoát cắt đứt.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Vượt quá dự liệu của Hà Tụ Hương, Hồng Loan cực kỳ dứt khoát đồng ý với thỉnh cầu của cô.
Hà Tụ Hương gần như không thể tin được lỗ tai của mình, cô trừng lớn hai mắt nhìn về phía Hồng Loan, trong con ngươi đen lúng liếng tràn ngập vẻ khó tin.
"Cái.... Cái gì?" Cô hỏi như vậy.
"Ta nói ta đồng ý rồi." Thanh tuyến Hồng Loan lạnh lùng đáp lại.
Một cỗ cảm giác hạnh phúc không chân thật, giống như trong mơ vào lúc này trào lên khắp người Hà Tụ Hương, cô hầu như sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
"Nhưng điều kiện mấu chốt là ngươi phải giúp ta." Nhưng lời nói kế tiếp của Hồng Loan lại khiến cho Hà Tụ Hương thoáng từ trong sững sờ hồi phục lại thần trí.
"Hả?" Cô sau một lúc hơi hơi nghi hoặc rất nhanh liền rõ ràng Hồng Loan trong miệng trợ giúp đến tột cùng là chỉ vật gì.
"Ừ!" Ngay sau đó cô liền khẽ gật đầu liên tục, đối với chuyện tình cảm nam nữ, cô có đầy đủ tự tin với chính mình.
"Tốt, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi." Hồng Loan nói ra, thần sắc trên mặt vẫn có chút vội vàng như cũ.
"Khục khục." Hà Tụ Hương ra dáng ho khan hai tiếng, liền bắt đầu êm tai nói tới: "nam nhân khắp thiên hạ này, thực ra không ngoài hai loại, không đứng đắn cùng giả vờ đứng đắn. Chỉ cần sờ đúng tâm tư của bọn họ, muốn nắm bắt là chuyện cực kỳ đơn giản, có câu là nam đuổi theo nữ cách tầng núi, nữ đuổi theo nam, cách tầng vải mỏng..."
Theo thanh âm của Hà Tụ Hương chậm rãi vang lên, trên núi Thiên Môn yên tĩnh, một trận giáo tập không biết nên khóc hay cười kéo ra màn che.
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 79: Hồng Loan nghiên cứu tình yêu (bốn)
Quyển 7 - Chương 79: Hồng Loan nghiên cứu tình yêu (bốn)