Dịch giả: phuongkta1
Đại chiến bên ngoài quận Gia Hán Quận vẫn còn tiếp tục.
Nó giống như một cái cối xay thịt thật lớn, liên tục không ngừng thu gặt lấy tính mạng của Nhân hoặc Man.
Mà theo năm vị Tinh Vẫn Man tộc là Đột Cốt Lữ, Hoàn Nhan Tả Ứng, Đồng Khu Lai, Nam Phá Thính cùng với Thác Bạt Nguyên Vũ gia nhập chiến trường, thế thắng trên bàn cờ cũng dần dần nghiêng về một bên quân Man.
Tướng sĩ Tây Thục ở trên tường thành vẫn đang chém giết với chim cắt ùn ùn kéo đến, mặc dù có vị Tinh Vẫn là Thanh Ngọc Phu Nhân trấn thủ, nhưng dù sao một cây chẳng chống vững nhà, dưới một phem chém giết, số lượng chim cắt đã chết dưới tay bà đã gần hai nghìn, nhưng quần áo của bà cũng đầy lỗ thủng, phía trên nhiễm đầy máu tươi không biết là của bà hay vẫn là đám chim cắt kia.
Nhưng có thể thấy được, linh lực của bà đã tiêu hao cực lớn, lúc giơ tay nhấc cũng lộ ra vẻ mệt mỏi thật sâu.
Mà đối lập lại, thế tiến công của đám chim cắt lại không có xu hướng giảm xuống chút nào.
Trong con ngươi bọn nó hiện lên màu đỏ tươi kỳ dị, hung hãn không sợ chết liên tiếp dùng tính mạng đổi lấy tổn thương tấn công mạnh mẽ vị Tinh Vẫn này.
Thanh âm nổi trống vẫn còn rung động.
Mỗi một tiếng đều dùng sức thật lớn, thùng thùng đánh thẳng vào ngực các tướng sĩ.
Tiếng trống liên tục, tử chiến không lùi!
Trống trận nhìn như bình thường, nhưng là một khâu cực kỳ quan trọng trong chiến đấu.
Một khi tiếng trống ngừng lại, hiển nhiên sĩ khí các tướng sĩ sẽ suy yếu, sẽ không có lòng tham chiến, rốt cuộc cũng chỉ có thể làm vong hồn dưới đao của những Man tử này.
Tướng lĩnh của quân Man hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, bởi vậy phái ra một bộ phận chim cắt công kích vị nữ tử đang run run kia.
Nhưng may mắn chính là, bên cạnh nữ tử thủy chung có một vị kiếm khách đứng vững.
Gã phong độ hiên ngang, mặt mày anh tuấn.
Trường kiếm trong tay như lưu mang, được gã múa tròn trĩnh, có thể nói cẩn thận chặt chẽ.
Khí tức quanh thân cô động, từng chiêu từng thức đều mang theo kiếm ý đầy trời, bất kể những chim cắt nào trước một khắc chạm vào người nữ tử đều bị gã dứt khoát chém giết.
Gã bảo hộ nàng, tựa như bảo hộ tính mạng của mình.
Nhưng Tinh Vẫn cũng có lúc kiệt lực, huống chi là gã?
Sau một phen ác chiến, kiếm chiêu của kiếm khách kia đã không thể lăng liệt như trước, đám chim cắt lại càng xông tới nên dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lúc nhất thời có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Mà phía dưới cửa thành.
Ba vị lão tướng Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai đương nhiên đã phát giác được thế cục trên tường thành từ sớm, nhưng không biết làm sao khi bọn họ bị mấy vị Tinh Vẫn Man tộc dây dưa, đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn có nửa phần dư lực lo lắng cho bọn họ.
So sánh với những chuyện này, điều khiến cho ba vị Tinh Vẫn rong ruổi chiến trường nhiều năm trong lòng run sợ chính là bọn họ nhớ rất kỹ ngoại trừ Thác Bạt Nguyên Vũ, còn lại bốn vị Tinh Vẫn của quân Man, từ sau một trận chiến ở trấn Bạch Mã, bị hai vị tướng quân Mã Vân Bạch cùng với Hoàng Hán Đình dùng mạng đổi mạng đánh chết tại chỗ.
Nhưng hiện tại bọn chúng lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, vả lại tu vi lại càng cường hãn so với lúc trước.
Chẳng lẽ những quân Man này đều là người bất tử?
Ý nghĩ như vậy không thể tránh khỏi lơ lửng ở trong lòng mọi người, chuyện này không khỏi để cho bọn họ sinh ra tuyệt vọng.
Mà lúc này, quân Man lại bắt đầu một đợt tấn công mạnh.
Triệu Ninh một thương đẩy ra trường thương của Nam Phá Thính, Quan Thanh Vân ở một bên tiến lên, vung đao Yển Nguyệt trong tay, bức lui Thác Bạt Nguyên Vũ đánh lén sau lưng Triệu Ninh.
Hai người nhìn nhau, tinh thần ngưng trọng.
Trăm năm ở ẩn, chẳng lẽ phụ tá nghiệp lớn Hán thất vẫn không thể bù được số trời sừng sững?
Ý nghĩ như vậy không tránh khỏi hiển hiện trong đầu hai người.
Mà Thác Bạt Nguyên Vũ lui sang một bên trên mặt lộ vẻ cười lạnh, "lão thất phu, ta xem các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu!" Thanh tuyến của lão lạnh lẽo nói như vậy.
Nói xong, một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo từ trong cơ thể lão tuôn ra.
Tà lực đen kịt ngay lập bao phủ đám quân Man chung quanh lão.
Khi đó, linh lực màu đen không ngừng dũng mãnh tràn vào thân thể những quân Man kia, thân thể bọn chúng vốn đã to lớn bắt đầu bành trướng điên cuồng, quần áo trên người đều vỡ vụn, lộ ra làn da màu xanh sẫm.
Hai con ngươi của bọn chúng vào lúc đó biến thành màu đỏ tươi, linh lực cường đại lại cuồng bạo từ trong cơ thể bọn chúng trào ra, chỉ qua mấy hơi thở, đám Man tử dưới linh lực được rót vào, nhanh chóng biến thành từng con ác thú cực lớn, một lần nữa dưới sự chỉ huy của Thác Bạt Nguyên Vũ đánh tới đám quân Thục đã kiệt lực.
Những quân Man đột nhiên biến dị này, bất kể là lực lượng hay là sinh mệnh đều mạnh mẽ hơn nhiều lần so với lúc trước.
Mà bọn chúng cũng đã đè sập một chi rơm rạ cuối cùng của quân Thục, quân Thục vốn đã kiệt lực dưới sự xung phong liều chết của đám Man tử rốt cuộc dần dần mất đi ý chí chiến đấu.
Trong lúc nhất thời người chết rất nhiều, mà ba người Triệu Ninh, Quan Thanh Vân, Trương Bồng Lai với tư cách là tướng lĩnh trong lúc đó cực kỳ nguy hiểm.
Ba người lúc ấy liếc nhau, đều biết quân Man giờ phút này đã như ở chỗ không người, bọn họ cũng không phải là đối thủ.
"Rút lui!" Bọn họ lớn tiếng quát, bắt đầu vừa đánh vừa lui, ý đồ buông tha trực tiếp giao phong, mà đổi thành dựa vào thành trì cứng rắn của quận Gia Hán để chống đỡ thế tiến công của đám Man tử.
Chỉ là lui lại như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất đám người Thác Bạt Nguyên Vũ sẽ không bỏ mặc bọn họ rời đi.
Bởi vậy, chỉ qua thời gian hơn mấy hơi thở, bên ngoài quận Gia Hán lại có thêm hàng ngàn thi thể quân Thục.
Rất nhanh, đám người Triệu Ninh dẫn đại quân lui đến cửa thành, nhưng cửa thành quận Gia Hán thực sự quá nhỏ đối với đại quân tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Đám sĩ tốt hoảng hốt chạy bừa tuôn vào trong thành, nhưng càng nhiều người bị lấp kín ở cửa thành, hoảng hốt lo sợ.
Dưới sự sợ hãi tử vong, bất kể là quân đội tinh nhuệ, một khi mất đi sĩ khí, không thể tránh được loạn hết trận tuyến.
Ba người Triệu Ninh không tiếc tiêu hao linh lực của mình, liên tiếp bức lui những quân Man giống như sài lang chó dữ, nhưng cho dù là Tinh Vẫn cũng có lúc kiệt lực, dù cho bọn họ cố gắng như thế nào, cũng không thể bù được quân Thục từng mảnh từng phiến ngã xuống dưới đao kích của đám Man tử.
"Giết! Một người sống cũng không lưu lại!" Thác Bạt Nguyên Vũ ngửi ngửi mùi máu tươi đậm đặc trong không khí, trên mặt hiện lên một vẻ say mê, lão hô to như vậy, quân Man dưới tay mạnh mẽ giết về phía trước.
Trên thân ba người Triệu Ninh cũng bắt đầu xuất hiện những vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ.
"Chẳng lẽ, chúng ta sẽ bỏ mạng ở nơi này sao?" Ý nghĩ như vậy không thể tránh khỏi lơ lửng ở trong lòng mọi người lúc này.
Mà đúng lúc đó, một đường kiếm minh trong trẻo chợt truyền đến từ phương xa.
Thanh âm kia như chuông vàng ngoài cửa chính, thể hồ quán đỉnh vang vọng.
Từng đạo kiếm ngâm gào thét vang lên.
Trong lòng đội ngũ hai bên phát lạnh, đồng loạt ngửa đầu nhìn về phía tiếng kiếm minh vang lên.
Giữa hư không nơi xa kia chẳng biết từ lúc nào đã có một vị lão giả đứng thẳng, lão một thân áo gai, tóc trắng tết lại, nhưng không có trạng thái già nua chút nào, trái lại làm lòng người cảm thấy có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Gió đêm.
Hoặc là kiếm ý.
Thổi phồng quần áo của lão, lão trầm lông mày quan sát đám người dưới chân, giống như đang bao quát một đám con sâu cái kiến khó coi.
Môi của lão vào lúc đó hơi hơi mở ra.
Lão nói.
"Kiếm xuất Thục Sơn!"
Thanh tuyến kia mang theo một cỗ uy nghiêm giống như đế vương vang lên trong màn đêm.
Rồi sau đó, một thanh trường kiếm trắng như tuyết từ trong cơ thể lão bay ra, lập tức kiếm quang mãnh liệt.
Kiếm ý tràn đầy ngưng tụ thành kiếm ảnh bay vụt về phía quân Man.
Trong lúc nhất thời thây ngã đầy đất, máu chảy như mưa.
Cho dù đám người Thác Bạt Nguyên Vũ thân là Tinh Vẫn cũng không thể ở dưới kiếm chiêu mạnh mẽ hung hãn như vậy, tạm lánh đi mũi nhọn.
"Các hạ người phương nào, kính xin hãy xưng tên ra!"
Lão giả phía trên hư không nghe vậy liếc nhìn đám người Thác Bạt Nguyên Vũ, rồi sau đó ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía xa xa.
Chỗ đó đứng thẳng ba cái thân ảnh, một người eo buộc ngọc tiêu, một người cầm ống sáo trong tay, một người lưng đeo trường cầm.
Lão giả dường như đã nhận ra.
Đáy lòng lão chợt tuôn ra một vẻ kiên quyết, linh lực quanh người lão theo quyết ý này bắt đầu khởi động cuồng bạo.
Lại thêm mấy thanh trường kiếm vào lúc đó từ trong cơ thể lão bay ra, không nhiều không ít, trọn vẹn mười một thanh thần kiếm, xếp thành một hàng trước người lão.
Mỗi một thanh đều tản ra uy năng khiến lòng người run sợ.
"Ta chính là Kiếm Tiên Thục Sơn, Nhạn Thập Tam!"
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 48: Nhạn Thập Tam!
Quyển 7 - Chương 48: Nhạn Thập Tam!