Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Tô Trường An một quỳ một hô này, không có chút báo trước nào.
Mọi người chung quanh đều sững sờ, chẳng qua cũng may chính là lúc ở trên đò ngang, Ôn Tử Ngọc đã chỉ ra điểm này.
Mọi người rất nhanh phản ứng tới, thân ảnh gầy yếu nhất trong những người mặc áo bào xám này có lẽ chính là thiên tử Đại Ngụy, Hạ Hầu Minh.
Lập tức mọi người nhao nhao quỳ xuống, trong miệng hô to: "tham kiến bệ hạ."
Thân ảnh gầy yếu kia nhè nhẹ run, tựa như do dự một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi cởi áo bào trên đầu mình xuống, lộ ra gương mặt phong trần mệt mỏi nhưng lại vô cùng non nớt.
"Ái khanh bình thân." Gã nói như vậy, thanh tuyến có chút run rẩy, nhưng không thể nói rõ là bởi vì sợ hay là kích động do sống sót sau tai nạn.
Tô Trường An cùng mọi người nghe vậy đứng dậy, mà đám người sau lưng Hạ Hầu Minh sau cùng cũng cởi áo bào xám trên đầu mình xuống, lộ ra dung mạo phía dưới.
Tô Trường An dùng ánh mắt đảo qua từng người, phát hiện những người này đều là những người hắn biết.
Không đề cập tới đã nhận ra Mục Quy Vân từ trước, còn có Ân Thiên Thương người đeo trọng kiếm, Mục Lương Sơn Thái úy Đại Ngụy - cha của Mục Quy Vân, cùng với Quan Tinh đài - Thái Bạch chân nhân, người mới chỉ gặp mặt một lần.
Tô Trường An gật đầu một cái với bọn họ, ánh mắt rơi vào trên thân người cuối cùng.
Thân thể của hắn cùng lúc đó chấn động, ánh mắt gắt gao dừng ở trên người kia rốt cuộc không thể dời đi được.
Người nọ có một đầu tóc trắng vô cùng chói mắt, dung mạo lại càng đẹp hơn nữ tử bình thường, trên lưng cõng một đôi thương ngắn buộc chéo chữ thập, giờ phút này cũng đang nhìn Tô Trường An, khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Hầu... Hầu... sư thúc..." Tô Trường An nói như vậy, hắn cảm thấy bờ môi của mình dường như hơi khô chát, thanh âm cũng cực kỳ nhỏ. Tựa như đang sợ nếu lớn hơn vài phần sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này.
"Trường An, đã lâu không gặp." Nam tử kia lại không có những thứ băn khoăn này, y tiến về phía trước một bước, thò nắm tay đấm nhẹ vào lồng ngực Tô Trường An, vừa cười vừa nói.
Nam tử này là Bạch Đầu Công Tử Hầu Như Ý, truyền nhân của Thiên Xu, năm đó ở Trường An chết ở trong tay Từ Nhượng.
Tô Trường An thấy cực kỳ rõ ràng y bị Từ Nhượng đâm xuyên lồng ngực, nhưng vì sao giờ phút này y lại sống sờ sờ đứng ở trước người mình?
Những năm này y nếu như không chết, lại đi tới nơi nào? Vì sao không tới tìm mình?
Tô Trường An nghĩ mãi mà không rõ, có lẽ là bởi vì Hầu Như Ý xuất hiện quá mức đột ngột, thế cho nên giờ phút này hắn có chút chóng mặt mơ hồ.
Hắn trái lại không phải là không có hoài nghi Hầu Như Ý trước mặt sẽ là gian tế nằm vùng của Tư Mã Hủ, nhưng hắn lúc này đã hấp thu Thần tính của Chúc Âm cùng với Hắc thần lực, Thần tộc bình thường căn bản không thể gạt được tai mắt của hắn, Hầu Như Ý trước mặt thực sự không thể nghi ngờ chính là Hầu Như Ý.
"Đây... rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Tô Trường An sững sờ hỏi.
"Việc này nói rất dài dòng, chờ ngươi xử lý xong chuyện nơi này, ta sẽ nói tới từng cái cho ngươi rõ." Hầu Như Ý cười cười, nói như vậy.
Tô Trường An nghe vậy suy nghĩ một chút, mặc dù hắn thực sự nóng lòng muốn biết rõ Hầu Như Ý làm sao có thể sống sót đấy, nhưng mặt khác, việc này thực sự có chút kỳ lạ, có lẽ cũng có ẩn tình nào đó khó có thể nói với người bên ngoài, giờ phút này nhiều người hỗn tạp ở chung quanh, thực sự có chút không tiện. Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Trường An khẽ gật đầu, tạm thời kìm xuống đáy lòng nghi hoặc.
Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hạ Hầu Minh một bên, nói ra: "bệ hạ đi đường mệt nhọc, có lẽ cực kỳ vất vả, thần liền bố trí người mang bệ hạ đi nghỉ ngơi."
Dứt lời, thậm chí không chờ Hạ Hầu Minh đáp lại, liền quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Ngọc ở bên cạnh nói ra: "Tử Ngọc, đứng ngây ra đó làm gì, còn không dẫn bệ hạ xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt!"
Ôn Tử Ngọc ở bên liền phản ứng rất nhanh, y nhẹ nhàng gạt Miêu Vĩnh Sơn cùng Cố Nha Lãng ở bên cạnh ra, mang theo hai người đến bên cạnh Hạ Hầu Minh, nói ra: "bệ hạ, mời đi bên này."
Lời này, hiển nhiên là cung kính.
Nhưng giọng điệu cũng không ứng với tôn trọng khi đối đãi với một vị Đế Vương.
Vẻ mặt Hạ Hầu Minh vào lúc đó trở nên cực kỳ khó coi, nhưng biết đạo lý người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, lập tức liếc nhìn mọi người, nhưng mọi người đều mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đối với chuyện kia làm như không thấy. Gã chỉ có thể cúi đầu, bất đắc dĩ theo đám người Ôn Tử Ngọc rời đi.
Mà cùng lúc đó, Tô Trường An lại liếc nhìn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc lập tức ngầm hiểu, ra lệnh mọi người chung quanh tản đi, giờ phút này trong cuộc liền chỉ còn lại có một nhóm Mục Lương Sơn cùng với Tô Trường An và Hồng Ngọc.
"Cầm thiên tử lệnh chư hầu?" Mục Lương Sơn cùng lúc đó liếc mắt nhìn Tô Trường An, hỏi như vậy.
Tô Trường An cũng liếc nhìn Mục Lương Sơn, hỏi ngược lại: "Có gì không thể?"
Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, không rời một li.
Một cỗ mùi thuốc súng dày đặc cùng lúc đó tràn ra.
"Nói như vậy chúng ta vào sống ra chết, trái lại là giúp Tô tướng quân một cái đại ân?" Ánh mắt Mục Lương Sơn vào lúc đó bắt đầu híp lại, một cỗ linh áp tràn đầy từ trong cơ thể lão tuôn ra, dũng mãnh lao tới phía Tô Trường An.
Trong con ngươi Tô Trường An hiện lên một tia khác thường, lực lượng kia hắn cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, đây chính là lực lượng của Tinh Vẫn, hóa ra Mục Lương Sơn đã thành Tinh Vẫn!
Ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Tô Trường An rồi biến mất, mà con mắt của hắn vào lúc đó cũng bắt đầu híp lại.
Một cỗ lực lượng đáng sợ không thua lực lượng của Mục Lương Sơn vào lúc đó trào ra, đối phó với đạo linh lực mà Mục Lương Sơn kích phát ra ở giữa không trung.
Hai cổ lực lượng kích thích lên gió mạnh lập tức xoáy lên bụi bặm đầy đất, quần áo mọi người vào lúc đó bị thổi tung.
Hai người ở nơi này giương cung bạt kiếm, mọi người cho rằng là thời điểm muốn đánh nhau.
Khóe miệng Mục Lương Sơn lại chợt hiện ra một nụ cười, khí thế quanh người lão vào lúc đó tản đi.
Tô Trường An sững sờ, có chút sờ không được tâm tư của Mục Lương Sơn, nhưng vẫn cùng lúc thu hồi linh lực của mình.
Trên cuộc vừa rồi gió còn thổi xào xạc, vào một khắc này lại chợt khôi phục yên tĩnh.
"Người đời đồn đại Tô tướng quân dùng sức một mình buộc Tinh Vẫn Cố Minh Nghĩa chết, ta vốn tưởng rằng chỉ là nói bừa, hôm nay được gặp, chỉ sợ hoàn toàn đúng như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hậu sinh khả uý a." Mục Lương Sơn cảm thán như vậy nói, nụ cười trên mặt càng lớn.
Tô Trường An lại càng sờ không được đầu mối, Thái úy này biểu hiện trước sau trái ngược không khỏi quá lớn một chút.
"Một lần nữa giới thiệu." Mục Lương Sơn dường như cũng nhìn ra nghi hoặc của Tô Trường An, lão tiến về phía trước một bước, đi tới trước mặt Tô Trường An, một cỗ linh lực còn tràn đầy hơn mấy phần so với vừa rồi trào ra, khi đó một ngôi sao sáng ngời từ Tinh Hải chiếu đến, hướng về thân thể Mục Lương Sơn vẫy ra một mảnh ánh sao sáng lạn. "Mệnh tinh của ta, Động Minh tinh, một trong hai ẩn tinh của Cửu Tinh Thiên Lam."
"Đây là..." Tô Trường An lại sững sờ, tin tức này vượt quá dự liệu của hắn.
Hắn trái lại theo trong miệng vị Tinh Vẫn Ẩn Nguyên kia chết đi có nghe nói qua Cửu Tinh Thiên Lam bảy sáng hai ẩn, nhưng mà giờ phút này bỗng nhiên biết được phụ thân của bạn thân mình chính là Tinh Vẫn ngôi sao này, cũng không tránh khỏi quá mức đột ngột, thế cho nên hắn sững sờ một hồi, kinh ngạc nói không ra lời.
"Ta còn kinh ngạc hơn ngươi khi biết rõ chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy, cha ta dấu diếm ta hơn hai mươi năm." Mục Quy Vân cùng lúc đó đi tới, vỗ nhè nhẹ bả vai Tô Trường An nói ra.
Tô Trường An khẽ gật đầu, có mệnh tinh chứng giám, có lẽ việc này cũng không thể giả dối được.
"Ẩn tinh được gọi là ẩn tinh, đương nhiên không tới tình thế nguy hiểm không thể hiện thân, không ai nói các ngươi không biết, dù cho đám người Ngọc Hành cũng chỉ là biết được sự tồn tại của ta, lại không biết ta rốt cuộc là người nào. Hiểu rõ thiên mệnh chính là thấy rõ tất cả thế gian, nếu như đã đến thời điểm Thất Tinh suy yếu, ra tay trợ giúp người trong Thất Tinh. Những năm này ta ở ẩn bên người Hạ Hầu Hạo Ngọc thật lâu, vốn tưởng rằng thái bình thịnh thế, có thể an tâm trôi qua quãng đời còn lại, nhưng không nghĩ đến đủ loại biến cố lúc này. Chủ ý liên hệ với Ngọc Hành, tỏ rõ thân phận, lại không nghĩ bị Tư Mã Hủ cản trở từ bên trong, khiến ta không dám dị động, cho tới bây giờ mới không thể không bí quá hoá liều..." Nói ra tới đây, Mục Lương Sơn không khỏi hơi than thở một tiếng.
Tô Trường An ở bên nghe vậy, lại gật đầu một cái, hai vị ẩn tinh Thiên Lam nhận lấy thiên mệnh hiển nhiên khác hẳn với Thất Tinh, đối với tất cả hành động lúc trước của bọn họ cũng là hợp tình lý. Tô Trường An liền muốn hỏi một chút gì đó, dù sao trong lòng của hắn vẫn còn có những nghi vấn khác, so sánh với việc vì sao Hầu Như Ý bỗng nhiên sống lại, thương thế của Quách Tước có liên quan đến Tư Mã Hủ hay không.
Nhưng lời nói mới tới bên miệng, vị Thái Bạch đạo nhân ở bên cạnh Mục Lương Sơn luôn luôn trầm mặc không nói chợt sắc mặt trắng bệch, thân thể ầm ầm ngã xuống.
Mọi người lúc đó cũng bất chấp mọi thứ vội vàng vây lại, dò xét thương thế của Thái Bạch đạo nhân.
Lão trên đường vì giấu giếm thiên cơ, che giấu mọi người dẫn đến chính mình hao phí quá nhiều lực lượng, giờ phút này rốt cuộc chống đỡ không nổi, cuối cùng té xuống.
...
Thành Trường An, trong phủ Thừa tướng.
Tòa thư phòng u ám này chợt có một đường ánh nến sáng lên.
Ánh nến kia u ám chập chờn, không thể khiến cho gian phòng có thể nóng lên chút nào, trái lại càng âm trầm.
Một vị lão giả cùng lúc đó chợt mở hai mắt ra.
Đôi mắt kia giống như một bãi nước đọng, không có nửa phần tình cảm chấn động.
"Tốt một tên Tô Trường An, trái lại là ngoan độc." Lão giả cảm thán nói như vậy.
Lão tìm không thấy tung tích đám người Hạ Hầu Minh, nhưng không khó tính đến bọn họ đi tới Giang Đông, hai vị Thần tướng phái đi trấn thủ lại không phải là tâm phúc của lão, mà Chung An cùng Dịch Dương Châu đã có nhiều bất mãn với lão từ sớm.
Trong suy nghĩ của lão, một nhóm Hạ Hầu Minh vì đột phá vòng vây của Chung An cùng Dịch Dương Châu, dưới tình huống không dám bại lộ hành tung của mình, biện pháp tốt nhất chính là Tô Trường An thống trị Giang Đông mang binh tập kích thành Lâm Sa, chế tạo cơ hội cho bọn họ.
Mà hai tên giá áo túi cơm như Dịch Dương Châu và Chung An chắc chắn không phải đối thủ của Tô Trường An, dùng tính cách của bọn chúng, nhất định đầu hàng, mà một lần đầu hàng này, chính là mười vạn đại quân, Tô Trường An chắc chắn sẽ không có lý do cự tuyệt, dù sao Giang Đông hôm nay đúng lúc cần dùng người. Mà gian tế lão xếp vào bên trong những sĩ tốt này có thể thừa cơ lẫn vào trong quân doanh.
Nhưng mà, lão nghìn tính vạn tính, lại không tính đến Tô Trường An lại tàn nhẫn đến tình trạng như thế, không cần đầu hàng, thậm chí còn đuổi tận giết tuyệt Chung An cùng Dịch Dương Châu.
Lão không biết Tô Trường An đã khám phá ra tính toán ngấm ngầm của mình hay không.
Nhưng ít ra lão có thể khẳng định một chút, thiếu niên ngây thơ từng ở trong thành Trường An đã phát triển đến tình trạng lão không thể coi thường.
Chẳng qua...
Vậy thì thế nào.
Khóe miệng lão giả chợt vẽ ra một nụ cười quỷ dị.
Lão cảm thấy tầng sương mù kia luôn luôn giấu kín hai mắt của lão tản đi rồi, xem ra Thái Bạch đạo nhân đã tiêu hao hết lực lượng của y.
Giờ phút này, lão có thể tìm được nơi ở của Hạ Hầu Minh rất rõ ràng, chỉ cần giết gã, số mệnh Đại Ngụy mười sẽ mất đi bảy tám, Thiên Đạo sẽ cùng theo đó suy yếu.
Cũng không uổng công lão cùng với những tên Thần tộc Trích Tinh Lâu hư dữ ủy xà nhiều năm như vậy.
Chẳng qua sau đó, liền đến phiên Trích Tinh lâu cùng Thiên Nhân sau lưng bọn chúng rồi.
Lão giả nghĩ đến như vậy, tay của lão chợt đưa ra ngoài.
Đó là một cánh tay cực kỳ già nua, phía trên nếp nhăn ngang dọc, giống như nhánh cây héo rũ, mang theo một cỗ khí tức hư thối cùng tử vong.
Khi đó không gian trước mặt lão bắt đầu vặn vẹo, tay của lão dần dần xâm nhập vào bên trong không gian vặn vẹo kia, dường như sẽ phải xuyên qua vô tận thời gian đến một chỗ nào đó không tên.
Mà cùng lúc đó, lão khẽ giật mình, giống như bị vật nặng nào đó đánh trúng, vẻ mặt chợt tái nhợt.
"Liễu Sanh Tiêu! Ngươi muốn làm gì!" Lão gầm lên giận dữ, bên trong thanh tuyến bao bọc lấy phẫn nộ bộc lộ trong lời nói.
"Sư tổ, ngươi phải nhớ kỹ lúc trước đã đồng ý với ta, phải đáp ứng ba chuyện của ta." Mặt của lão chợt bình tĩnh trở lại, nói như vậy.
"Nhớ kỹ! Ta vì ngươi cứu sống Hầu Như Ý, bảo vệ Tư Mã Trường Tuyết là truyền nhân của Ngọc Hành, ừ, còn mặc kệ truyền nhân của Thiên Quyền dưới mí mắt ta kể chuyện làm xiếc, ngươi còn muốn như thế nào?" Sau một khắc mặt của lão lại trở nên phẫn nộ không thôi.
"Vậy lại đáp ứng một chuyện của đệ tử thì thế nào?"
Lão giả cùng lúc đó giống như điên, mặt khi thì phẫn nộ, khi thì cực kỳ bình tĩnh.
Sau đó giống như nói mê, tự hỏi tự đáp.
Nhưng nói cũng kỳ lạ, mặc dù nhìn qua dung mạo của lão giả cũng không phát sinh bất cứ biến hóa nào, nhưng mỗi khi thần sắc trên mặt lão biến hóa, giống như đã thay đổi một người khác.
"Lại đáp ứng một chuyện của ngươi? Lời hứa của ta đối với ngươi đã thực hiện từ sớm, không cần phải đáp ứng ngươi." Lão giả phẫn nộ nói ra.
"Thế nhưng, thân thể này dù sao vẫn là của ta đấy, nếu như ta thực sự không phối hợp với sư tổ, có thể sau này sư tổ sẽ gặp phải nhiều phiền toái." Lão giả bình tĩnh lại.
Nghe nói lời ấy, vẻ mặt lão giả lại hóa thành phẫn nộ lần nữa, nhưng dường như nghe được ý tứ trong chuyện đó, phẫn nộ trên mặt lão lập tức bình ổn lại.
"Ý của ngươi là?"
"Chỉ cần sư tổ đáp ứng một cái điều kiện của ta, thân thể gỗ mục của ta, liền tặng cho sư tổ."
"A? Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, một khi ta đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi sẽ tan thành mây khói, vạn kiếp bất phục."
"Ừm..., đệ tử đã suy nghĩ kĩ."
"Nói, điều kiện gì."
"Ba năm, trong vòng ba năm không nhúng tay vào chuyện ở Giang Đông."
"Hả? Ba năm? Ngươi cảm thấy thời gian ba năm đủ để khiến cho thiếu niên kia phát triển đến tình trạng có thể chống lại ta sao?" Lão giả châm chọc nói.
"Không thể đi cùng, cũng nên thử mới biết được." Chính lão lại bình tĩnh đáp lại.
"A..." Lão suy nghĩ một chút, rồi trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, nói ra: "được! Ta đáp ứng ngươi!"
Khi đó, thân thể của lão chợt chấn động run run, sau đó một hư ảnh nam tử đang mặc áo trắng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên từ trong cơ thể lão bay ra.
"Đây là con đường chính ngươi chọn." Lão giả híp mắt nhìn nam tử kia, thần sắc trong con ngươi cực kỳ phức tạp.
"Tạ ơn sư tổ tác thành." Nam tử hơi hơi chắp tay, thần tình lạnh nhạt, mơ hồ trong đó còn mang theo một nụ cười.
Nói xong, thân thể của y cùng lúc đó càng lúc càng nhạt, cuối cùng hiển nhiên đã hóa hành từng điểm sáng, hoàn toàn tan biến trước mắt lão giả.
Lão giả trầm mặc nhìn tất cả chuyện này, cho đến khi thân ảnh của nam tử đều tản đi.
Trên mặt già nua của lão trồi lên một vẻ ủ rũ.
Rốt cuộc phát ra một tiếng than nhẹ âm u.
Sau đó, ánh nến trong thư phòng dập tắt một lần nữa.
Phủ Thừa Tướng lại lâm vào hắc ám mênh mang.
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 32: Cầm thiên tử lệnh chư hầu
Quyển 7 - Chương 32: Cầm thiên tử lệnh chư hầu