Dịch giả: phuongkta1
Lại qua thời gian một tháng.
Các hạng mục công việc cũng đã tiến hành đâu vào đấy.
Có lẽ có một ít mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhưng trước khi bọn chúng trồi lên mặt nước, Tô Trường An cũng không có ý định động tay.
Hoặc có thể nói hắn hoàn toàn không có lòng dạ nào ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Giang Đông lục đục với nhau, ánh mắt của hắn đã vươn về phương xa từ lâu.
Triều đình gần đây nhiều lần điều động quân đội tới phía sau Ly Giang, dựa vào Hồng Ngọc dẫn mười hai vạn đại quân đóng giữ ở phía trước báo về, triều đình đã ở thành Lâm Sa bên cạnh bờ Ly Giang tụ tập mười vạn binh lính tinh nhuệ, nhưng nhìn tư thế cũng không giống như muốn canh phòng nghiêm ngặt Giang Đông, lại càng giống như đang bảo vệ một thứ gì đó, phòng ngừa nó vượt qua một đường phòng tuyến trước Ly Giang này.
Tô Trường An biết rõ, người mà Chúc Âm nói cho hắn biết có thể đang trên đường đi tới.
Hắn cũng không lộ ra chuyện này, chỉ lệnh cho Hồng Ngọc vào những ngày này gấp rút thao luyện binh mã, đề phòng bất trắc.
Mà sáng sớm ngày hôm nay, hắn lại đi tới doanh trại một lần nữa.
Lần thi đấu thứ năm giữa đệ tử bảy tộc và quân Tây Lương sắp bắt đầu.
Đối với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn kích động của đệ tử bảy tộc, cùng với sắc mặt ngưng trọng của quân Tây Lương, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Tô Trường An ở trên bục lại có vẻ có chút mất hết hứng thú.
Hắn ngáp một cái.
Những ngày này ngoại trừ ban ngày chỉ đạo đám người tu hành, đến buổi tối, hắn cũng chưa bỏ qua tu hành của bản thân.
Sau khi tiêu hóa hết lực lượng của Hắc thần, cảnh giới của hắn đã đạt tới điểm giới hạn nào đó từ lâu.
Chỉ cần loại bỏ tầng ngăn cách kia, hắn chính thức trở thành Tinh Vẫn.
Thế nhưng Tô Trường An có thể cảm nhận rất rõ ràng sự hiện hữu của tầng ngăn cách kia, nhưng hết lần này tới lần khác không thể lay động, khiến người có một loại cảm giác bực bội vì có lực lại không có chỗ dùng.
Hắn sau một đoạn thời gian điên cuồng, cuối cùng bình ổn tinh thần bắt đầu suy tư vì cái gì tu vi lực lượng của hắn rõ ràng đã vượt xa ra những đại năng Vấn Đạo cảnh, nhưng cũng không có cách nào xuyên thủng tầng ngăn cách kia, đi tới cảnh giới truyền thuyết nọ.
Thực ra đây là một vấn đề rất đơn giản.
Hắn cũng rất nhanh hiểu rõ.
Bởi vì Đạo.
Đạo của hắn rốt cuộc vẫn chưa đạt đến cao độ vấn đỉnh Tinh Vẫn.
Tuy rằng hắn mang đạo của Thất Tinh Thiên Lam, những đạo này được lĩnh ngộ thô thiển từ Thiên Đạo các đến bây giờ tiến thêm một bước hiểu thấu đáo, đã có được vài phần hỏa hầu của Thất Tinh năm đó, nhưng những thứ này rốt cuộc không phải là đạo của mình.
Hắn muốn trở thành Tinh Vẫn, sẽ cần phải ngộ ra đạo của chính mình. Ngộ ra một phần đạo chỉ thuộc về đạo của chính Tô Trường An.
Điều này rất khó, khó đến mức rất nhiều thiên tài yêu nghiệt nuốt hận ở điểm này, cuối cùng cả đời cũng khó có thể nhìn tới phong thái của cảnh giới truyền thuyết kia.
Nhưng đồng thời điều này cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức có người một buổi tối đã có thể tìm hiểu ảo diệu trong đó, ngộ đạo, một đêm trở thành Tinh vẫn.
Tô Trường An không biết mình lúc nào có thể đạt tới cảnh giới đó, nhưng mọi chuyện tùy duyên, không cưỡng cầu được.
Nghĩ đến những thứ này, quân Tây Lương dưới đài hiển nhiên đã cùng đệ tử bảy tộc đánh giáp lá cà.
Lúc này đây, đại quân bảy tộc tiến thối tự động, mặc dù trên phương diện này vẫn như cũ không thể bằng quân Tây Lương, nhưng tu vi tổng thể của bọn chúng đã cao hơn quân Tây Lương một chút, bởi vậy, rất nhanh liền dựa vào thứ này lấy được ưu thế thật lớn, tổ chức tiến công một lần lại một lần bức lui quân Tây Lương.
Chờ quân Tây Lương bắt đầu thất bại chạy trốn, bọn chúng truy kích cũng rút ra kinh nghiệm từ lần thất bại trước đó, không còn là tự mình xung phong liều chết, mà tự động tiến lùi, không tham lam một chút chiến công rất nhỏ nhặt.
Quân Tây Lương rất nhanh liền bị đệ tử bảy tộc dồn đến nơi hẻo lánh chiến trường, không thể lui được nữa.
Mặc dù quân đội Tây Lương trước mặt vào lúc này vẫn như cũ ngoan cường tổ chức phản công, ý đồ thay đổi thế cục thất bại, nhưng dưới ưu thế cực lớn về số lượng và tu vi của bảy tộc, rốt cuộc vẫn khó tránh khỏi bị đánh bại.
Theo tướng lĩnh chịu trách nhiệm quyết định tuyên bố quân Tây Lương mất đi chiến lực, thanh âm đệ tử bảy tộc chiến thắng trận chiến này vang lên.
Trong hàng đệ tử bảy tộc lập tức vang lên một trận hoan hô.
Bọn chúng vứt bỏ đao kích trên tay, ôm lẫn nhau, chúc mừng thắng lợi không dễ dàng có được này.
Tô Trường An lại ngáp một cái, dường như kết cục như vậy đã ở trong dự liệu của hắn từ sớm, hiển nhiên cũng chưa nói tới cái gì ngoài ý muốn.
Hắn từ trên chiếc ghế đứng lên, mũi chân chỉa xuống đất nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể liền rơi xuống trước mặt những đệ tử bảy tộc kia.
Uy tín của Tô Trường An trong lòng những đệ tử bảy tộc hiển nhiên không cần nói năng rườm rà.
Từ một khắc hắn xuất hiện, đệ tử bảy tộc vừa mới còn một mảnh tiếng hoan hô nói cười nhao nhao thu liễm nụ cười treo trên mặt mình, yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt Tô Trường An đảo qua trên mặt từng người ở đây.
Vẻ uy nghiêm trong ánh mắt khiến những đệ tử bảy tộc đệ tử thầm cho là mình quá mức đắc ý, bởi vậy nhao nhao cúi đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt của Tô Trường An.
"Sở Giang Nam, Cố Hầu Minh, Tất Lâu Thành, Phụng Thiên Ứng, La Quốc Ninh, Thẩm Thư Lâm, Mạnh Trường Quan."
Hắn bắt đầu nói, mấy cái tên liên tiếp từ trong miệng hắn phun ra.
Bảy vị thanh niên khí vũ hiên ngang vào lúc đó liền gạt đám người đi ra.
"Có mạt tướng." Bọn họ ôm quyền hành lễ về phía Tô Trường An.
"Kể từ hôm nay, đại quân bảy tộc kết hợp làm một quân, phân thành bảy doanh, bọn ngươi chính là thống soái của bảy quân này."
Bảy người này là người trẻ tuổi nổi bật của bảy tộc, dùng bọn họ quản lý bảy tộc, đã có thể phục chúng, lại miễn đi rất nhiều phiền toái cho Tô Trường An.
Bảy người nghe vậy sắc mặt cũng cực kỳ kích động, quân đội bảy tộc mặc dù thuộc về dưới trướng Tô Trường An, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tiến hành biên chế, lời nói của Tô Trường An lúc này, hiển nhiên là đã thừa nhận thực lực của bọn chúng.
Đây hiển nhiên là chuyện đáng giá để cao hứng.
Có lẽ trong những ngày này được Tô Trường An dốc lòng dạy bảo, đại đa số trong bọn họ cũng theo bản năng quên mất Tô Trường An làm đủ loại việc ác đối với gia tộc của bọn họ trước kia.
"Vâng!" Bảy người vào lúc đó đồng thanh đáp.
Nhưng rất nhanh có người cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Vậy không biết quân đội của chúng ta có tên là gì?"
Vấn đề này khiến Tô Trường An sững sờ, hắn chỉ muốn dạy dỗ đệ tử bảy tộc như thế nào, trái lại quên chuyện này.
Nhưng cũng giống như người, một đội quân cũng phải có một cái tên của mình, như vậy bất kể là giúp các tướng sĩ cảm giác có chốn trở về, hay đối với việc điều hành về sau cũng có rất nhiều lợi ích.
Tô Trường An cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới vị tiểu Hoàng đế triều Ngụy đã biến mất khỏi tầm mắt Tư Mã Hủ.
"Liền kêu Trục Man doanh đi." Tô Trường An nói.
Sau đó cũng mặc kệ trong lòng mọi người lúc này nghĩ thế nào, liền nói tiếp: "ngày hôm nay miễn đi tu hành, cho phép bọn ngươi trở về nhà ba ngày, ba ngày sau không được bỏ lỡ quay về doanh trại, đến lúc đó từ bọn ngươi riêng phần mình tổ chức huấn luyện."
Mọi người nghe vậy, trên mặt lập tức trồi lên vẻ vui mừng, tính ra bọn chúng đã rời nhà năm tháng, hiển nhiên cực kỳ nhớ nhà, lúc này được Tô Trường An cho phép, nhao nhao lĩnh mệnh rời đi.
Mà chờ đến lúc những đệ tử bảy tộc rời khỏi, Tô Trường An lúc này mới quay đầu nhìn về phía những binh lính Tây Lương.
Không thể tránh khỏi, từ lúc mới bắt đầu không chịu nổi một kích, cho tới bây giờ thời gian chỉ năm tháng, những đệ tử Giang Đông, hoặc có thể nói là Trục Man doanh mới được xây dựng đã có thể chiến thắng bọn họ, tiến bộ thần tốc như vậy, không thể không khiến trong lòng đám binh lính Tây Lương thất vọng không thôi.
Địch nhân của bọn họ mạnh mẽ gấp trăm lần so với những đệ tử Giang Đông này, nhưng bọn họ lại vướng các nguyên nhân như thiên phú, xuất thân nên tu vi khó có thể tinh tiến, nghĩ đến đây, muốn báo thù huyết cừu Tây Lương không khác người si nói mộng.
Tô Trường An đương nhiên nhìn ra vẻ thất vọng trong lòng mọi người lúc này.
Hắn cười cười, nói: "nghỉ ngơi thật tối, chạng vạng ngày hôm nay cùng ta lên đường đi tới bãi Hổ Đầu."
Bãi Hổ Đầu là trọng trấn đối diện thành Lâm Sa, ngăn cách bởi sông lớn Ly Giang.
"Không biết Tướng quân có dặn dò gì cho lần đi này?" Một vị tướng lĩnh quân Tây Lương quân rất nhanh liền nghĩ đến Tô Trường An đột nhiên để cho bọn họ đi tới đó chắc chắn không phải là dạo chơi, do đó, phát ra tiếng nói.
Tô Trường An ý vị thâm trường nhìn tướng lĩnh kia một cái, trầm tĩnh nói.
"Đi đón Hoàng Đế bệ hạ của chúng ta."
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 26: Doanh Trục Man
Quyển 7 - Chương 26: Doanh Trục Man