DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 5 - Chương 17: Thân này vì quân hủy hai đoạn, một nửa sài lang một nửa dê

Dịch giả: Đình Phong

Tô Trường An cúi đầu nhìn thoáng qua bộ bát đũa kia. Tất nhiên nó vẫn là một bộ bát đũa nhưng bên trong còn chút thịt thừa. Không đến nỗi buồn nôn nhưng quả thực làm Tô Trường An cảm thấy buồn nôn. Hắn hiểu rõ ràng nam tử muốn nhục mạ hắn.

Nhưng hắn không rõ vì điều gì?

Hắn không quen biết gã, càng không có thù hận, tại sao phải như vậy.

Tô Trường An luôn nghĩ mãi mà không rõ vấn đề này, thật giống như trên Tướng Tinh hội năm đó, vì cái gì mà mọi người ôm lấy địch ý đối với mình, luôn tự hỏi bản thân đã làm sai chuyện gì.

Bất quá những điều này không quan trọng cho nên hắn nói: "Ta rất ghét bỏ."

Mọi người ở đây đều sững sờ, hiển nhiên không thể tưởng được tên mao đầu tiểu tử tu vi bất quá Thái Nhất cảnh lại thật lớn mật.

Vị phó tướng ném bát đũa cho Tô Trường An nghe vậy thì nhíu mày, nói với giọng tiếc hận: "Thế thì đáng tiếc chỉ còn bộ bát đũa này, nếu Nam tướng quân ghét bỏ chỉ có thể ra ngoài ăn chút ít cháo bánh ngô. Bất quá giờ đây thức ăn đã bị bọn nhãi con kia chén sạch rồi."

"Ồ, vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ để Nam tướng quân đói bụng?" Nam tử dáng người như hổ báo đang nói thì hơi ngừng lại một chút quay đầu liếc nhìn Tô Trường An thấy vẻ mặt hắn chất phác tưởng rằng đã bị mình dù họa nên nội tâm gã đắc ý nói tiếp: "Bất quá Nam tướng quân đừng quá lo lắng, Vưu mỗ còn chút ít lương khô, nếu Nam tướng quân nguyện ý đem thê tử dịu dàng của ngươi cho mọi người chiêm ngưỡng một phen thì ta nhường thức ăn cho ngươi cũng không phải là không thể."

"Ha ha ha." Tiếng cười vang khắp bàn dài, ngay cả mấy tên hộ vệ xung quanh cũng thoáng lay động thân thể dường như đang cố nhịn cười để không phát ra tiếng.

Vị Thần tướng Trấn Tây Quan cũng nhíu mày, tay y hơi ngưng lại một chút dường như đang do dự gì đó nhưng sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn, đối với tình huống trên bàn dài như không thấy.

Tô Trường An nhìn tên sĩ quan phụ tá sau đó trong con ngươi lóe hàn quang cất tiếng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thanh âm kia rất bình tĩnh, không có tức giận hoặc nhát gan, giống như hai người quen biết nhau đang bắt chuyện.

Nam tử sững sốt một chút sau đó vô thức đáp lại: "Vưu Thanh."

Nhưng sau đó gã ý thức được bản thân cũng không có nghĩa vụ trả lời vấn đề này, gã không khỏi cảm thấy mất mặt trước đồng liêu nên hậu quả như vậy đều được gã quy chụp nguyên nhân do tên thiếu niên trước mắt này gây ra.

Gã đột nhiên vỗ bàn đứng dậy cao hơn Tô Trường An cả nửa người sau đó quát: "Tính danh của gia gia ngươi cũng có thể hỏi sao?"

Lúc này Tô Trường An mới phát hiện bên hông nam tử trang bị một thanh quỷ đầu đại đao.

Hắn gật nhẹ đầu lại lắc đầu, tiếp tục bình tĩnh nói: "Ngươi nói xin lỗi đi."

Ánh mắt hắn nhìn Vưu Thanh rất bình tĩnh hệt như giọng nói, thanh tịnh mà lạnh lùng, tuy là đang nhìn lên nhưng giống như trên cao nhìn xuống.

Mặt mũi Vưu Thanh tràn đầy không thể tin dường như không hiểu lời của Tô Trường An nên hỏi lại: "Ngươi bắt ta xin lỗi?"

"Ừ." Tô Trường An gật đầu sau đó lại ngẫm nghĩ dường như sợ nam tử không hiểu ý của mình nên nói thêm: "Ngươi là đao khách, lại làm nam nhân."

Tô Trường An nói đến đây lại nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy râu ria của Vưu Thanh bổ sung thêm: "À, còn là nam nhân lớn tuổi. Lão ba của ta từng nói nam nhân nên giữ mặt mũi tốt, một người sư phụ cũng đã nói với ta thể diện của đao khách rất quan trọng. Ngươi đều có cả hai nên ta muốn ngươi xem trọng thể diện của bản thân."

"Vì thế ta không muốn xem nhẹ thể diện của ngươi. Ngươi xin lỗi ta chuyện này coi như cho qua."

Vưu Thanh nghe vậy thì giận quá thành cười.

Luận quan chức thì gã là chính nhị phẩm phó tướng Thần tướng, là chính nhi bát kinh từ quan lớn Tam phẩm mà Tô Trường An giữ chức Thiên phu trưởng tính đâu ra đấy bất quá ngũ phẩm. Luận tu vi, gã đã là Thiên Thính cảnh còn Tô Trường An bất quá Thái Nhất cảnh. Lại luận tư lịch, gã đã theo Trấn Tây Quan lưu lạc biên quan nhiều năm, đại đao trong tay chém xuống hơn năm trăm cái đầu, Tô Trường An thì mới đến đơn giản dựa vào quan hệ với Quan Thương Hải mà lăn lộn tới chức Thiên phu trưởng. Nên biết rằng mấy vị Thiên phu trưởng dưới trướng của tướng quân Trấn Tây Quan tu vi thấp nhất cũng là Địa Linh cảnh.

Một tên mao đầu tiểu tử như vậy cũng dám khoác loác không biết ngượng không nể mặt mũi gã trước mặt đồng liêu, điều này khiến gã tức giận tới mức nào?

"Đao khách!! Cái thân nhỏ gầy của ngươi cũng dám nói xằng chuyện đao khách? Nghĩ đến vị sư phó kia của ngươi chắc cũng là loại nhanh mồm nhanh miệng, thế hệ gày gáy trộm chó mà thôi!" Vưu Thanh cũng không thèm tìm từ đáp lại.

Con ngươi Tô Trường An một khắc này rốt cuộc hoàn toàn lạnh xuống.

"Ta có thể đánh gã không?" Hắn hỏi như vậy nhưng ánh mắt lại chuyển tới vị Trấn Tây Quan đang cúi đầu ăn kia.

Vị Thần tướng đại nhân này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đón ánh mắt của Tô Trường An nói: "Quân đội không phải giang hồ. Tư đấu là trọng tội."

Y nói tới đây thì dừng lại một chút sau đó ánh mắt dò xét một phen một hai người tiếp tục lên tiếng: "Bất quá hiện tại còn huấn luyện, tỷ thí bình thường cũng không hẳn không thể, mà quân đội tỷ thí tất nhiên không như học viện tỷ thí, dùng đao thật thương thật nên khó tránh khỏi tổn thương."

Trấn Tây Quan còn chưa nói xong thì Tô Trường An đã chuyển ánh mắt về phía Vưu Thanh nói: "Chúng ta đánh một trận đi. Ngươi dám không?"

Mọi người ở đây lúc nghe được Tô Trường An nói câu "Ta có thể đánh gã không?” thì đã sửng sốt, còn chưa đợi bọn họ phục hồi tinh thần thì hắn lại tiếp tục nói ra câu kinh người hơn, trực tiếp khiêu chiến Vưu Thanh cao hơn hắn hai cảnh giới.

Mọi người đều không thể hiểu được Tô Trường An lấy đâu ra can đảm làm việc kinh người như vậy.

Ngay cả Vưu Thanh cũng ngẩn người sau nửa ngày thì nét mặt ngạc nhiên dần biến thành tàn nhẫn châm biếm, gã nói với Tô Trường An: "Nếu ngươi đã cố ý tìm chết! Vậy thì Vưu đại gia sẽ thành toàn cho ngươi."

Teeeee!!! Một tiếng kèn dài phát ra.

Đêm tối trong quân doanh được từng đống lửa điểm sáng, một đám người như thủy triều bắt đầu khởi động, những binh lính chuẩn bị nghỉ ngơi vội vàng mặc áo giáp của mình dần dần di chuyển về phía kèn lệnh.

Không thể không nói Trấn Tây Quan có một thân bổn sự với việc thống trị quân đội, chi quân này được Quan Thương Hải chắp vá lung tung vào tay y được hai ba tháng thì bây giờ đã có vài phần bộ dáng, kèn hiệu lên thời gian chưa tới nửa nén hương ngoại trừ Hãm Trận Doanh ở nhà lao thì tám doanh còn lại đã tập kết hoàn tất.

Nhưng hiển nhiên Trấn Tây Quan vẫn không hài lòng với việc này, sau khi lớn tiếng khiển trách binh lính mới nói ý đồ triệu tập mọi người tới.

"Hôm nay triệu tập chư vị tới là vì Nam tướng quân mới tới muốn cùng Vưu tướng quân biểu hiện cho mọi người một phen cao thủ so chiêu kỹ xảo, cơ hội hiếm thấy nên mọi người tinh tế quan sát!" Thanh âm của Trấn Tây Quan trung khí mười phần phát ra trong đêm tối.

Tiếng nói vừa dứt thì những binh lính đang vây quanh liền phát ra một trận hoan hô.

Sinh hoạt trong quân vốn buồn tẻ không gì sánh được, có thể gặp hai vị cao thủ đánh nhau là chuyện mới lạ trong mấy tháng buồn tẻ này rồi.

Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy hào hứng, tự giác đứng vây quanh hai người đợi tỷ thí bắt đầu.

Thanh Loan cũng bị âm thanh ầm ĩ này đánh thức nên theo mọi người đi chậm tới đây, có lẽ vì thân phận nữ nhân của nàng quá mức chói mắt hay hôm nay được mọi người nhớ rõ nàng đứng trên đài cùng Tô Trường An nên những sĩ tốt này không dám xúc phạm vị phu nhân Thiên phu trưởng. Mọi người tự giác tránh ra một đường cho nàng đi đến trước đám người.

Lúc thấy rõ hai người trong tràng thì Thanh Loan cau mày nhưng khi xác minh tu vi của Vưu Thanh thì chân mày lại giãn ra.

"Đao hay là kiếm?" Nàng hỏi vị thiếu niên đứng trong tràng.

Tô Trường An ở đằng kia nghe vậy thì quay đầu lại, hắn ngẫm nghĩ với Hạ Hầu Huyết, Cửu Nạn hay Thập Phương được hắn dùng quần áo của mấy tên đào binh lúc trước quấn trên lưng. Ba vật này đều nổi tiếng là thần khí trong thiên hạ, quá mức chói mắt nên khi dùng khó tránh khỏi bị người ham muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết. Bây giờ hắn đã là trọng phạm bị truy nã, mặc dù biết bức họa kia có vấn đề nhưng cũng không thể phớt lờ được.

"Kiếm đi." Hắn sau khi cân nhắc trong lòng thì nói ra.

Thanh Loan nghe vậy thì cánh tay chuyển động ném bội kiếm của mình vào tay Tô Trường An.

Sau đó nàng lùi lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhanh chút đi, ta hơi đói bụng."

"Ừ." Tô Trường An gật đầu cười cười, sau đó quay đầu nhìn Vưu Thanh thúc dục: "Bắt đầu đi."

Sắc mặt Vưu Thanh lúc này cực kỳ khó coi. Gã vốn tưởng rằng với tu vi của Tô Trường An có can đảm khiêu chiến mình là do máu nóng thiếu niên chạy lên đầu, đâm lao phải theo lao để đến khi Tô Trường An lên lôi đài sẽ nói chút lời mềm mỏng. Gã cũng có thể mượn việc này hạ nhục hắn một phen coi như tìm lại thể diện trước chư vị đồng liêu trong doanh trướng lúc nãy.

Nhưng không như mong muốn của gã, Tô Trường An không có chút ý tứ muốn cầu xin tha thứ, còn ở trước mặt gã mắt đi mày lại với Thanh Loan một bộ không để ý tới cuộc tỷ thí này. Thậm chí hắn còn bày ra bộ dạng cực không kiên nhẫn thúc dục gã.

Điều này khiến Vưu Thanh cực kỳ tức giận, lúc trước gã vốn định đến điểm là dừng, dù sao đại chiến sắp tới nếu thật sự trọng thương Tô Trường An thì gã cũng không tiện ăn nói trước Quan Thương Hải.

Nhưng Tô Trường An nhiều lần nhục nhã gã thì làm sao có thể chịu được?

Gã quyết định không cần cân nhắc hậu quả, nếu thật sự bọn họ truy cứu tới thì cùng lắm chịu chút ít trách phạt, gã không tin đại chiến sắp tới mà Trấn Tây Quan sẽ vì một tên Thiên phu trưởng không biết nhìn cũng không dùng được làm ra chuyện gì với gã.

Gã nghĩ như vậy thì bắt đầu khởi động linh lực trong cơ thể, sát ý quanh thân hiện lên, chỉ nghe xoảng một tiếng giòn vang gã rút ra thanh quỷ đầu đại đao dài ba xích.

Gã cười lạnh nói: "Bây giờ ngươi quỳ xuống xin tha thì ta cũng không bỏ qua cho ngươi rồi."

Những đồng liêu quen thuộc Vưu Thanh đều biết gã đã thật sự nổi giận, nét vui vẻ trên mặt bọn họ càng nhiều, dường như rất mong Vưu Thanh đánh cho Tô Trường An răng rơi đầy đất. Dù sao đối với vị Thiên phu trưởng cảnh giới thấp bỗng nhiên xuất hiện này thì bọn họ có chút ác cảm.

Chiến trường là một nơi lãnh khốc, không người hi vọng chiến hữu chỉ là kẻ vướng chân mình. Chỉ có vị Thần tướng Trấn Tây quan vẫn giữ mắt lạnh nhìn hai người dường như đang tự hỏi gì đó.

Tô Trường An đối mặt với khí thế làm cho người ta sợ hãi của Vưu Thanh thì thần sắc vẫn đạm mạc, hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ nghiêng người chỉ kiếm về phía Vưu Thanh nhưng không có ý tứ ra tay.

Tình hình như vậy đập vào mắt Vưu Thanh lại khiến gã tức giận không thể kiềm nổi. Thân người gã lóe lên, trường đao trong tay cuốn lấy đao ý gió mạnh đầy trời gào thét mà tới.

Tốc độ của gã cực nhanh, khoảng cách mười trượng giữa hai người chỉ một cái chớp mắt là ánh đao đã tới đỉnh đầu của Tô Trường An. Mà Tô Trường An lại như gà gỗ đứng ở nơi đó không chút động đậy giống như chưa phản ứng kịp.

Những binh lính vây xem lập tức phát ra tiếng thét kinh hãi, thầm than chẳng lẽ Thiên phu trưởng mới tới này lại bại dưới đao của Vưu tướng quân một cách đơn giản như vậy?

Mấy người đồng liêu của Vưu Thanh thầm nhếch miệng, vốn nghĩ tên tiểu tử can đảm khiêu chiến Vưu Thanh có chút ít bổn sự nhưng bây giờ nhìn lại thực sự là miệng cọp gan thỏ, loại công tử bột. Mọi người nghĩ tới đây thì mất hứng thú quay người muốn rời đi.

Nhưng lúc này con ngươi Tô Trường An bỗng nhiên lóe lôi mang, trong miệng thầm thì: "Lôi động!"

Thân hình của hắn bỗng nhiên chuyển động. Đó là một bóng người nhanh đến mức mọi người gần như không cách nào nắm bắt, chỉ thấy thân thể của hắn hơi né sang bên lợi dụng một góc độ không thể tin được tránh cú chém thế đại lực trầm của Vưu Thanh.

Trong lòng Vưu Thanh chấn động rồi không kịp nghĩ nhiều chuyển hướng đao từ chém thành quét thẳng tới eo của Tô Trường An.

Theo gã nhìn thì Tô Trường An vừa rồi trốn được là do may mắn nhưng khoảng cách gần thế này quét ngang cùng với tu vi chênh lệch giữa hai người thì đối phương không có khả năng tránh được.

Nhưng gã còn chưa suy nghĩ xong thì đã thấy hoa mắt, bóng dáng Tô Trường An vừa rồi còn trước mắt giờ đã biến mất. Đám người lúc này cũng vang lên tiếng kinh hô.

Vưu Thanh thầm nói một tiếng không tốt cũng bất chấp tất cả cưỡng ép triệu tập linh lực quanh thân, thân thể bỗng nhiên biến chuyển chém đao về phía sau.

Lúc này đao của gã lại rơi vào khoảng không, mà kinh hãi trong lòng gã còn chưa kịp dâng lên thì một giọng nói u lãnh nương theo một đạo kiếm ý lăng liệt truyền đến sát thân người.

"Liên Hoa Trán!"

Trong lòng gã bất ngờ nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy một đóa hoa sen kiếm ảnh hiển hiện trong con ngươi. Với kinh nhiệm chém giết sa trường nhiều năm của mình, Vưu Thanh lập tức ý thức được đóa hoa sen kiếm ảnh này ẩn chứa lực lượng khổng lồ, sức mạnh mà một vị tu sĩ Thái Nhất cảnh khó có được và gã tuyệt không thể vội vã vận dụng chút linh lực là có thể ứng phó.

Thân thể gã lùi nhanh lại, mồ hôi trên trán chằng chịt nhưng đóa hoa sen này lại như giòi trong xương theo sát phía sau.

Nó không nhanh không chậm luôn bảo trì khoảng cách một tấc trước mi tâm gã. Khoảng cách như vậy đủ để Vưu Thanh cảm nhận được hàn ý trên mũi kiếm truyền đến cũng đủ để gã ngửi được mùi vị của tử vong.

Trong lòng gã càng hoảng loạn nên trong lúc sơ sẩy ngã nhào trên mặt đất, đóa hoa sen kiếm ảnh kia cũng vừa đánh tới. Vưu Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa sen kia ngày càng phóng đại trong con ngươi mà không có biện pháp gì chống lại.

Rốt cuộc mũi kiếm kia đi tới mi tâm của gã, gã có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh giá từ trên thân kiếm truyền đến. Nhưng một giây này bỗng nhiên mũi kiếm ngừng lại, đóa hoa sen kiếm ảnh cũng theo đó tán đi lộ ra vị thiếu niên phía sau với khuôn mặt lạnh lùng.

Trong đám người vang lên từng đợt hít sâu cùng tiếng kinh hô, nhất là mấy vị phó tướng cùng thiên phu trưởng vừa rồi còn cho rằng thắng bại đã định thì càng khiếp sợ. Ngay cả vị Trấn Tây Quan mặt không biểu tình cũng hiện ra vẻ bất ngờ.

Mặc dù y không vừa lòng tu vi của Tô Trường An nhưng y không tin Quan Thương Hải lại đem quân quốc đại sự là trấn thủ thành Lai Vân ra làm trò đùa. Cho nên y biết rõ Tô Trường An được Quan Thương Hải coi trọng tất nhiên có chỗ không tầm thường.

Chính vì thế vừa rồi trong doanh trướng y để Vưu Thanh khiêu khích Tô Trường An mà không ngăn cản, thậm chí còn ẩn ý vui cười thành toàn cho bọn họ. Mục đích liền là tìm hiểu sâu cạn của Tô Trường An mà thôi.

Nhưng y không thể tin được chính là Tô Trường An rất mạnh, thậm chí dùng bốn chữ không thể tưởng tượng để hình dung cũng chưa đủ.

Hắn kém Vưu Thanh hai cảnh giới, nếu có thể kéo dài mười hiệp đã là nổi bật, thế mà hắn không chỉ đánh Vưu Thanh lại còn đánh rất nhanh, rất gọn gàng. Thế nên kể cả y trong mọi người ở đây đều có chút ngẩn ngơ không tránh khỏi cảm giác không chân thực.

Rốt cuộc Vưu Thanh cũng phục hồi thần trí, sợ hãi trong con ngươi vẫn chưa tán đi nhìn người thiếu niên này chưa phát giác sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Đống lửa trong quân doanh chiếu lên khuôn mặt thiếu niên biến ánh sáng trong đôi mắt thanh tịnh kia hệt như ngôi sao.

"Ngươi trước là nhục thê tử ta, sau là hủy sư phụ ta."

"Đám sư phụ của ta đều đã chết, mà thanh danh người chết so với người sống còn quan trọng hơn. Bảo vệ thanh danh của bọn họ, ta không quản mạng mình. Đây là quy củ của ta."

"Thê tử cùng ta vào sinh ra tử, ta từng thề nếu ta còn sống một ngày nhất định không để nàng chịu nửa điểm tủi thân, vì thế ta cũng không quản mệnh. Điều này cũng là quy củ của ta."

Thanh âm của thiếu niên thanh định thật giống với đôi mắt không nhiễm bụi trần kia nhưng khi rơi vào tai đám tướng lãnh khi nãy cùng Vưu Thanh khi nhục Tô Trường An lại lạnh lùng như đặt họ vào rét đậm tháng chạp.

"Ngươi phá hỏng hai quy củ của ta, theo lý ta nên giết ngươi."

"Nhưng đại quân Man tộc tiếp cận, đây là lúc nguy cấp tồn vong. Ta lưu một mạng cho ngươi là niệm tình ngươi tu hành không dễ, hi vọng ngươi dùng thân mình làm chuyện có ích."

"Nhưng nếu tái phạm, hình cùng đao này."

Tô Trường An dứt lời thì trường kiếm thu vào bao xoay người rời đi. Thanh đao trong tay Vưu Thanh cũng phát ra một tiếng giòn vang rồi gãy thành hai nửa.

Tô Trường An cứ như vậy đi tới trước người Thanh Loan, sương lạnh trên khuôn mặt tán đi thay bằng nét vui vẻ ấm áp.

"Muốn ăn cái gì?" Hắn mềm mỏng hỏi.

Thanh Loan nghĩ nghĩ rồi đáp: "Mì Dương Xuân thành đông."

"Được." Tô Trường An gật đầu, khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ: "Ta liền dẫn ngươi đi."

---o0o---

Đọc truyện chữ Full