“Thế này… liệu có khiến
Minh Tử hiểu lầm không?” Vừa vào phòng, Vương Du Lâm đã lo lắng hỏi. Xem ra cậu
bé thật thà này không ngốc, ánh mắt của Minh Viễn vừa rồi cậu ta có thể nhìn rõ
ràng.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm
chứ sao.” Tôi thản nhiên nói: “Hơn nữa, anh ấy hiểu lầm thì ảnh hưởng gì nào?
Anh ấy dựa vào cái gì mà quản việc của em.”
Vương Du Lâm lẳng lặng
nhìn tôi, trong mắt là vẻ không tán đồng rõ ràng. Tôi thở dài một tiếng, kéo
chiếc ghế đến mời cậu ta ngồi, rồi cũng ngồi xuống chỗ đối diện cậu ta, sau đó
liền buồn bực nói: “Được rồi, em biết anh muốn nói gì, nhưng tốt nhất anh đừng
nói. Chuyện giữa em và Minh Viễn chẳng ai nói rõ được, cả bản thân anh ấy cũng
mơ hồ lắm chả biết gì đâu. Hơn nữa, em… Tôi cúi đầu xuống, hít vào một hơi thật
sâu, rất lâu rất lâu sau, mới chậm rãi nói ra từng chữ một: “Em không muốn làm
anh ấy bị tổn thương, thật đấy!”
Vương Du Lâm không nói
gì thêm nữa.
Hai chúng tôi im lặng
một lúc, cuối cùng vẫn là Vương Du Lâm lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề này.
Cậu ta đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi cẩn thận lấy từ trong cặp một xấp tài
liệu dày đưa tôi, nói: “Đây là tất cả tài liệu bọn anh điều tra được lúc trước,
em cứ xem từ từ, bước tiếp theo nên làm thế nào, đợi một thời gian nữa chúng ta
bàn bạc tỉ mỉ với nhau sau.”
Tôi vội vàng đón lấy,
rồi lập tức mở ra xem. Ngay trang đầu tiên, đập
vào mắt tôi là ảnh của
tôi và Cổ Diễm Hồng, phía dưới bức ảnh có mấy dòng chữ nhỏ nhỏ như chú thích về
tình hình cơ bản của hai chúng tôi, như họ tên, nghề nghiệp, địa điểm và thời
gian gặp tai nạn. Vương Du Lâm đứng một bên thấp giọng giải thích với tôi về
một số tình hình khi chuyện xảy ra.
Nhưng những thứ cậu ta
biết làm sao có thể rõ ràng như tôi, quá trình xảy ra sự việc đều nằm trong đầu
tôi cả, bây giờ vẫn rõ ràng ngay trước mắt, chưa từng có một ngày nào quên. Tôi
thậm chí có thể vẽ lại bức tranh mà một ngày trước khi xảy ra sự việc Cổ Diễm
Hồng đã yêu cầu tôi vẽ, vấn đề duy nhất bây giờ là phải làm thế nào mới có thể
đưa manh mối này ra một cách hợp tình hợp lí.
“... Lưu Hiểu Hiểu!” Tôi
bị một giọng nói đột nhiên cao hẳn của Vương Du Lâm làm cho giật mình tỉnh táo
trở lại, đến lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu ta nhìn tôi vẻ nghi hoặc, rồi
hỏi: “Em nghĩ cái gì mà nhập tâm quá vậy?”
“A” Tôi ngẩn người ra
nhìn cậu ta một lúc, rồi mới chợt ý thức được rằng từ lúc nãy đến giờ mình vẫn
đang thẫn thờ, bèn ngượng ngùng đưa tay lên vuốt trán, áy náy đáp: “Xin lỗi, em
đang nghĩ một số chuyện, anh đã nói gì ấy nhỉ?”
Vương Du Lâm buồn bực
thở dài, vừa mở miệng định nói gì đó, chợt bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.
“Ai vậy?” Tôi biết rõ
nhưng vẫn cố hỏi. Chú Lưu trước giờ chưa từng gõ cửa trước khi vào phòng tôi,
cô Liêu thì bình thường cũng chỉ lớn tiếng gọi tôi từ bên ngoài. Lúc này ngoài
Minh Viễn ra, còn có thể là ai được chứ? Bên ngoài quả nhiên vang lên giọng nói
điềm đạm của Minh Viễn: “Là anh. Anh mang trà vào cho em này.”
Ý tứ của nó là gì đã
rành rành ra đó, tất nhiên là tôi hiểu rõ ràng, còn Vương Du Lâm cũng chẳng
ngốc đến nỗi không nhận ra, nên cứ cười ngặt nghẽo không ngớt. Tôi tức tối
trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cất tiếng đe dọa: “Anh còn dám cười nữa, lát nữa
em sẽ nói là anh muốn theo đuổi em.” Vương Du Lâm lập tức im bặt không dám ho
he thêm câu nào.
“Trong phòng em có nước
rồi.” Tôi lớn tiếng đáp lại.
Câu này lập tức khiến
thằng nhóc đứ đừ, căn phòng rốt cuộc đã trở lại yên tĩnh. Tôi tiếp tục nói
chuyện với Vương Du Lâm, nhưng vừa được mấy phút, Minh Viễn đã quay trở lại
“Cô Liêu vừa gọt hoa
quả, bảo anh mang vào đây cho bọn em một ít.” Lần này trong giọng nói đã mang
theo vẻ kiên quyết không thể từ chối. Tôi vừa chuẩn bị lên tiếng đuổi nó đi,
nhưng bị Vương Du Lâm ngăn lại. Cậu ta nói với tôi gần như khẩn cầu: “Hiểu Hiểu
này, em ở xa tất nhiên là chẳng sao, nhưng anh với Minh Tử ở cùng một phòng,
anh vẫn còn quý tính mạng lắm. Nếu em mà còn không cho nó vào, cánh cửa này có
bị đạp tung ra hay không thì anh không biết, nhưng đêm nay anh về, chắc chắn là
chẳng còn cơ hội tới thăm em nữa đâu.”
Nói nghe đáng thương
phát sợ, có đến mức thế không chứ? Nhưng tôi cũng không thể coi lời Vương Du
Lâm như gió thoảng bên tai, nếu không, cho dù tôi có đuổi Minh Viễn đi được,
rồi cậu ta cũng sẽ lập tức mời nó quay lại ngay thôi. Suy nghĩ một lát, tôi
quyết định tạm thời thỏa hiệp, chuyện hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây.
“Đợi một chút nhé!” Tôi
vừa lớn tiếng đáp lại, vừa vội vàng dọn những thứ trên bàn, sau đó liền lôi
cuốn toán thống kê từ trong ngăn kéo ra bày tạo dáng, đợi đến khi xác định là
không có sơ hở gì, mới đứng dậy đi ra ngoài mở cửa, Minh Viễn mặt mày hờ hững
bưng đĩa hoa quả đứng nhìn ngoài cửa, nhìn thấy tôi cũng không cười, đôi mắt cứ
nhìn chằm chằm vào Vương Du Lâm. Vương Du Lâm lập tức đứng dậy, giơ hai tay lên
cười hì hì với hai chúng tôi: “Tớ chợt nhớ ra ở trường có chút chuyện, hì hì…
Minh Tử, chuyện giảng bài cho Hiểu Hiểu nhờ cậu giúp một chút nhé!”
Minh Viễn gật đầu vẻ hài
lòng, còn trong lòng tôi thì thầm chửi mắng ầm lên.
Vương Du Lâm thu dọn đồ
đạc một cách mau lẹ, rồi nhanh chóng biến mất. Minh Viễn tiếp tục nghiêm mặt
đưa đĩa hoa quả về phía tôi, lại liếc nhìn cuốn sách trên mặt bàn một chút, rồi
nở nụ cười giảo hoạt: “Em cũng học nhanh thật đấy, mấy hôm trước còn là vi tích
phân, thế mà hôm nay đã đến toán thống kê rồi.”
Vi tích phân và toán
thống kê rốt cuộc có quan hệ gì với nhau nhỉ? Tại sao không thể đồng thời học
hai thứ đó cùng một lúc chứ? Tôi chẳng có chút khái niệm nào cả. Có điều nghe ý
của nó, rõ ràng là đã nhìn ra tôi và Vương Du Lâm chỉ treo đầu dê bán thịt chó
mà thôi. Tôi đã có thể thấy trước được tình cảnh tối nay Vương Du Lâm sẽ bị nó
tra khảo dã man rồi.
Nhưng như thế thì có
liên quan gì tới tôi chứ? Chuyện mà cậu bé thật thà Vương Du Lâm đó đã đồng ý,
tuyệt đối sẽ không nuốt lời, còn Minh Viễn dù gì thì cũng không thể tra khảo
tôi được… Đây còn là nhà tôi mà, nó tốt xấu gì cũng phải phân biệt rõ tình hình
mới đúng.
Thế rồi hai chúng tôi
vừa học toán thống kê vừa ăn táo, nhưng một lát sau tôi bắt đầu có chút không
tiêu hóa nổi nữa. Môn toán này… thật đúng là lạ lùng! Tôi nghe được chừng mười
phút, liền cảm thấy như nghe sách trời, rồi một lát sau bắt đầu buồn ngủ, lại
một lát sau nữa, liền dứt khoát nằm luôn xuống giường. Minh Viễn buồn bực nhìn
tôi một hồi lâu, nhưng lại không chịu đi, cứ ngồi dựa lưng vào chiếc ghế cạnh
giường, muốn nói gì rồi lại thôi.
Tôi sợ nó lại nói ra
những gì tôi không kịp phản ứng, liền vội xua tay đuổi người: “Hay là anh về
trước đi nhé, em buồn ngủ rồi.”
Căn phòng lập tức trở
nên im lặng, chỉ có thể nge thấy tiếng hít thở của hai chúng tôi, một dồn dập
nặng nề, một nhẹ nhàng điềm đạm.
Trong im lặng, tôi rúc
đầu vào trong chăn, muốn tránh khỏi ánh mắt của nó. Rất lâu, rất lâu sau, tôi
mới nghe nó thở ra một hơi thật dài, bên trong chứa chan sự buồn bã và chua
chát vô hạn, nghe mà khiến tôi cũng cảm thấy khó chịu theo. Lần này quay về, tôi
vẫn luôn bối rối, Minh Viễn của bây giờ đã khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ,
suy nghĩ của nó hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi mà tôi có thể đoán và hiểu
được. Giờ đây tôi không cách nào hiểu được nó, đứng trước mặt nó, tôi thậm chí
không còn sức chống đỡ nào.
“Em không muốn gặp anh
đến vậy sao!” Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà trầm
thấp của nó vang lên, nhưng chẳng biết trả lời thế nào.
Sao tôi lại không muốn
gặp nó chứ, mười mấy năm trước nó luôn là người thân thiết nhất của tôi, là con
trai, là em tôi. Nhưng bây giờ, Minh Viễn lớn rồi, lớn đến mức có suy nghĩ
riêng, thậm chí… tình cảm của nó đối với tôi hết sức nóng bỏng, đã hoàn toàn
vượt ra ngoài phạm vi mà tôi có thể chịu được. Tôi không dám tưởng tượng lúc
mình ở cùng nó sẽ có chuyện gì xảy ra, thằng bé này… hồi nó còn nhỏ, tôi thậm
chí đã từng tắm cho nó nữa kìa.
Căn phòng chìm trong yên
lặng rất lâu, cũng chẳng thể nói rốt cuộc bao lâu nữa, cuối cùng mới nghe thấy
bước chân của nó chậm rãi rời đi. Một bước, lại một bước, âm thanh rất nhẹ,
nhưng lại tựa như đang dẫm lên trái tim tôi, khiến trái tim tôi đau nhói không
ngừng.
Sau khi nó đi, cô Liêu
liền vào phòng tìm tôi, tôi ôm chăn ngồi góc giường không nói năng gì, cô Liêu
cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, rồi khẽ thở dài. Tình
cảm của người trẻ tuổi, ai có thể nói rõ được chứ.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi một
tuần, có thứ thuốc bổ nào cô Liêu cũng đều nhét cả vào bụng tôi, và cơ thể tôi
quả thực có chuyển biến tốt, nhưng mỡ cũng theo đó mà nhiều lên. May mà bây giờ
là mùa đông, lúc nào tôi cũng có áo len, áo khoác bao bọc bên ngoài, nên cũng
chẳng ai có thể nhìn ra được.
Mấy hôm nay tôi tập
trung đọc chỗ tài liệu mà Vương Du Lâm để lại, nhưng cũng chẳng phát hiện được
gì mấy. Số người chết trong vụ án đó đã lên tới bốn người, ngoài tôi và Cổ Diễm
Hồng ra còn có một viên cảnh sát ở đồn công an Tây Thành, cùng với một nữ sinh
tên là Tăng Ngọc Đình của trường đại học Công an, cũng chính là thành viên thứ
tư trong căn phòng học số 322 đó.
Tăng Ngọc Đình học trước
mấy người Minh Viễn một khóa, vốn là chủ tịch của câu lạc bộ thám tử trong
trường, cũng là một trong số bốn thành viên của tổ điều tra vụ án kia. Cuối năm
ngoái, nhờ thành tích xuất sắc nên Tăng Ngọc Đình được đưa tới thực tập tại sở
công an tỉnh, định nhân cơ hội đó để tới phòng hồ sơ tìm kiếm tư liệu về vụ án
xảy ra năm 94. Tiếc rằng phòng hồ sơ được quản lí quá nghiêm ngặt, Tăng Ngọc
Đình mãi vẫn chưa thành công.
Buổi tối hai tư tháng
mười hai năm ngoái, Tăng Ngọc Đình vốn đã hẹn cùng mọi người đón đêm bình an,
nhưng mãi vẫn không thấy về, mấy người Minh Viễn gọi rất nhiều nhưng không liên
lạc được. Đến chiều tối hôm sau, thi thể của Tăng Ngọc Đình được phát hiện tại
con sông nhỏ ở ngoại ô, sau đó cảnh sát kết thúc điều tra với nguyên nhân đưa
ra là chết đuối.
Người bị hại còn lại tên
là Trương Vĩ, là một viên cảnh sát ở đồn Tây thành, vì thế mới quyết định điều
tra ngầm. Nhưng cuộc điều tra vừa mới bắt đầu, Trương Vĩ đã chết vì tai nạn
giao thông. Sau đó Minh Viễn và Cổ Hằng đã chứng minh được, mấy tháng trước khi
xảy ra vụ án, người này đột nhiên kiếm được một khoản tiền rất lớn.
Nếu không có hồ sơ cảnh
sát, chỉ dựa vào bọn tôi làm bừa, quả thực rất khó tìm được manh mối có giá
trị. Chẳng trách mấy người Minh Viễn đã bận rộn suốt mấy năm, vậy mà chẳng có
chút tiến triển nào. Nếu tôi muốn phá vụ án này trước Minh Viễn, chỉ có một
cách duy nhất là nhờ đến chú Lưu.
Tôi nói với chú Lưu việc
mình muốn tới cục cảnh sát thực tập, nhưng còn chưa nói xong, cô Liêu đã nôn
nóng ngắt lời, kiên quyết nói: “Không được, không được, Hiểu Hiểu, sức khỏe của
con kém vậy, sao có thể ra ngoài đi làm chứ. Khó khăn lắm mới có một kì nghỉ
đông, mẹ đang định bồi bổ cho con, không thể để con ra ngoài chịu lạnh được.”
Thái độ cô Liêu vô cùng
kiên quyết, dù tôi có van nài thế nào cũng vô ích, nhưng chú Liêu lại im lặng
không nói gì, thái độ không rõ ràng lắm. Chú càng như vậy, tôi lại càng cảm
thấy có cơ hội, liền bám lấy chú không ngừng năn nỉ ỉ ôi, chú không đồng ý nhất
quyết không chịu thôi. Chú Lưu rốt cuộc đã không chịu nổi nữa, trên mặt thoáng
vẻ do dự. Thấy bộ dạng này của chú, tôi hiểu rằng thắng lợi không còn xa nữa
rồi, liền không kìm được khoa chân múa tay vui mừng vô hạn. Cô Liêu chẳng buồn
nói gì nữa, vừa hậm hực giậm chân vừa tức tối trừng mắt nhìn chú Lưu.
Nhưng gia đình tôi đã đi
tới thống nhất, chỉ cần tôi đảm bảo trong quãng thời gian này không để bị bệnh,
chú Lưu sẽ đưa tôi tới cục cảnh sát thực tập. Có điều không thể tới đội trinh
sát, chỉ có thể làm việc văn phòng. Hơn nữa nghe ý tứ chú Lưu, hình như còn
định đưa tôi tới phòng Hồ sơ, trong lòng tôi vui mừng muốn phát điên lên, nhưng
ngoài mặt lại tỏ ra ấm ức không vui.
Trở lại trường học, tâm
trạng tôi hết sức vui vẻ, ngay cả khi Tiểu Viên nói Thiên nga Trắng đã tới lớp
học tìm tôi lần nữa, tôi cũng chẳng thèm để ý.
Kết quả, đến chiều ngày
hôm sau, tôi rốt cuộc đã được gặp cô nàng tình địch trong truyền thuyết.
Địa điểm chúng tôi gặp
mặt là sân bóng rổ trong trường, tính cả số người thi đấuân và khán giả đang
theo dõi bên ngoài, ít ra phải có tới trăm người. Thể lực của tôi vốn kém, tất
nhiên không thể ra sân, đành cùng Tiểu Viên ở ngoài cổ vũ cho đội nhà. Chúng
tôi vừa nhảy nhót vừa gào thét, tính ra chắc cũng chả nhẹ nhàng hơn những người
đang thi đấu trên sân chút nào.
Mấy cô bé trên sân dù
sao cũng còn ít tuổi, bị đội bên hò hét cho mấy tiếng, rõ ràng có chút hoảng
sợ, mấy lần tưởng chừng bóng đã sắp vào rổ rồi, vậy mà bị tiếng hò hét làm cho
luống cuống, để bị cướp mất bóng. Nhìn thấy cảnh này chúng tôi quả thực không
nhịn được nữa. Tiểu Viên xoay người len vào giữa đám đông, rồi một lát sau, cô
nàng không ngờ lại kiếm đâu được cái loa, sau khi bật công tắc lên liền đưa
luôn cho tôi: “Mắng đi!”
Tuy tôi cũng cảm thấy
hành động của cô nàng có chút vấn đề, nhưng lúc này đang bị đám nam sinh khốn
nạn bên đối diện kia làm cho tức điên lên, nên cũng không nghĩ ngợi gì, mà lớn
tiếng gào vào loa: “Này!”
Tôi không ngờ âm lượng
của chiếc loa này lại lớn như vậy, vang như chuông, chỉ một tiếng thôi đã khiến
cho mọi người chấn động. Tất cả khán giả bên ngoài, cùng các cô gái đang hăng
say thi đấu trên sân, đều nghoảnh đầu nhìn qua phía tôi. Có người nghi hoặc, có
người hứng thú, cũng có người đang rì rầm nói chuyện, còn chỉ trỏ về phía tôi,
chẳng biết là đang bàn tán chuyện gì.
Tôi bỗng chột dạ, nhưng
lúc này đã cưỡi lên lưng hổ rồi, quyết không thể im lặng không nói gì được.
Nhưng lúc này đầu óc tôi hỗn loạn, mấy lần há miệng ra mà không nói được gì.
Tôi có chút cuống, bèn vứt luôn chiếc loa sang một bên, trước ánh mắt của vô số
người, tôi giơ ngón tay giữa về phía đám nam sinh thừa hoóc môn phía đối diện…
Suốt hai giây, sân bóng
rổ chìm trong sự tĩnh lặng cực kỳ quái dị, sau đó liền phát ra những âm thanh
còn dữ dội hơn trước đó gấp mười lần. Những khán giả phía chúng tôi đều cất
tiếng cười vang, cười đến nỗi không thẳng người lên được. Đám nam sinh phía đối
diện ai nấy đều mặt mũi khó coi, nhìn về phía chúng tôi mà nửa cười nửa mếu,
dáng vẻ đó... khiến tôi thầm sợ họ sẽ nổi điên lên mà lao về phía chúng tôi.
Tôi chăm chú nhìn các cô
gái trên sân bóng rổ. Đội của đối thủ đều mặc đồ v màu đỏ, bên trong quả thực
có hai cô nàng trông rất xinh, dáng người cũng cao ráo, vì vừa rồi vận động
kịch liệt nên khuôn mặt hai người đỏ bừng, nhưng không biết ai trong số bọn họ
mới đúng là Thiên Nga Trắng trong truyền thuyết.
Thực lực của lớp trinh sát
vốn dĩ không mạnh, trước đó có thể dẫn trước chúng tôi chẳng qua là nhờ kinh
nghiệm phong phú cùng với đội cổ vũ ồn ào. Đám nam sinh kia vừa im miệng, các
cô gái của lớp chúng tôi liền bắt đầu thể hiện bản lĩnh thực sự của mình, dần
bắt kịp từng điểm một, chỉ mười phút sau đã vượt qua đối thủ rồi.
Tinh thần của các cô gái
lớp chúng tôi cũng theo đó mà lên cao vời vợi, người xem bên ngoài cũng cổ vũ
càng nhiệt tình hơn. Các cô gái trong sân hăng hái thi đấu hết mình, cuối cùng
khi tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, lớp chúng tôi đã thắng đẹp
với tỉ số 45-37.
“A…” Mọi người trong lớp
lập tức hưng phấn ôm nhau nhảy nhót, tôi cũng xoay người lại ôm lấy Tiểu Viên
định quay tròn, kết quả là vừa mới chạm tay vào liền cảm thấy có vấn đề, người
trong lòng tôi vừa cao vừa cứng, còn vô cùng ấm áp dễ chịu, rõ ràng là một nam
sinh. Ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp ngay ánh mắt ẩn chứa nét cười của Minh
viễn.
Tôi giật nảy mình, vội
buông tay ra nhảy lùi về phía sau hai bước, vừa cười ngượng ngùng vừa hỏi: “Anh
đến đây từ lúc nào vậy?”
Minh Viễn hơi nhướng mày
lên, nghiêm túc nói: “Có người đã chạy về nói với anh, rằng bạn gái anh vừa
chọc giận người ta, cẩn thận bị người ta đánh, cho nên anh mới vội vã chạy tới
đây cứu.”
Nếu Tiểu Viên không nói
với tôi những lời vừa rồi, có lẽ tôi đã thật sự tin Minh Viễn, nhưng lúc này
thì tất nhiên là không. Thế là tôi bèn nhắc lại những lời mà Tiểu Viên đã nói
một cách sống động, Minh Viễn lại tỏ ra đắc ý vô cùng, trên khuôn mặt tràn ngập
nét cười rạng rỡ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy nó cười vui như vậy, thế là
không khỏi mềm lòng, không nỡ tiếp tục phản bác chuyện nó tự xưng là bạn trai
của mình nữa.
Chúng tôi đang nói
chuyện vui vẻ, chợt tôi cảm thấy có một thứ gì đó màu đen bay về phía mình với
tốc độ nhanh vô cùng. Bên tai có tiếng gió vang lên, tôi còn chưa kịp nhận ra
là có chuyện gì, Minh viễn đã đột ngột ôm tôi ào lòng, đồng thời vung mạnh tay
trái ra phía trước… “Bộp” một tiếng vang lên, một trái bóng rổ rơi xuống đất,
rồi bắn tít ra xa…
“Chị làm cái gì đấy?
Không biết xấu hổ à?” Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Viên đang quát hỏi ai đó, cô bé
rất ít khi tức giận thế này.
“Em không bị giật mình
chứ?” Giọng nói dịu dàng của Minh Viễn vang lên từ trên đỉnh đầu tôi, trong
giọng nói còn ẩn chứa đôi chút sợ hãi.
Tôi khẽ lắc đầu, quả
thực là không sợ hãi gì cả, còn chưa kịp nhận ra là có chuyện gì thì đã bị nó
kéo vào lòng rồi còn đâu. Té ra… có người cố ý ném bóng về phía chúng tôi sao?
Hay nói đúng hơn, là ném về phía tôi?
Đúng là quá đáng!
“Có chuyện gì vậy?” Tôi
hỏi: “Là ai ném tôi đấy?”
Đúng lúc đó, chợt có một
cô nàng đi tới, trông mặt mũi cũng khá ổn, nhưng hơi thấp, trên mặt còn tràn
đầy vẻ kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái. Cô ta hậm hực
nhìn Minh Viễn, rồi lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, nói: “Không
ngờ anh Kim mà cũng tầm thường như vậy, nó ngoài gia thế hơi khá một chút ra
thì có ưu điểm gì nữa nào?”
Minh Viễn chẳng buồn
nhìn cô ta, khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng như nước. Nó vỗ vào vai tôi mấy
cái, mỉm cười nói như đang tuyên bố với tất cả mọi người: “Trong mắt tôi, cô ấy
tốt hơn bất cứ người nào khác.”
Bốn phía lập tức vang
lên những tiếng hít hà. Tôi bị Minh Viễn ôm trong lòng ngột ngạt muốn chết,
nhưng lại không tiện làm nó mất mặt trước mọi người, nên đành giả bộ vùi đầu
vào ngực nó, căn bản không dám nhìn ra bên ngoài, có trời mới biết lúc này tôi
đang khó xử tới mức nào.
Cô nàng kia chắc đã tức
điên lên, tôi nghe thấy cô ta hậm hực dậm chân mấy cái, cuối cùng không tự
chuốc thêm nhục mà xoay người bỏ đi luôn. Đến lúc tiếng bước chân của cô ta đã
dần đi xa, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn, rồi tỏ ra hết sức khó hiểu hỏi Tiểu Viên
đang đứng bên cạnh: “Tiểu Viên này, sao cô nàng Thiên Nga Trắng gì đó không
tới, nhờ người khác tới thay thế này là có ý gì chứ?”
Tiểu Viên ngẩn người ra
nhìn tôi: “Vừa nãy không phải chính là Thiên Nga Trắng đó sao?”
Tôi cũng ngẩn ra: “Không
phải chứ, chỉ là một con nhóc non choẹt thôi mà, có chỗ nào xinh đẹp đâu nhỉ.
Cậu thử nhớ lại hai cô nàng số ba và số bảy hồi nãy mà xem, rõ ràng xinh hơn cô
ta nhiều. Thân hình là phải như thế chứ, ngực to, eo thon, chân dài, nếu là hai
người bọn họ đứng ra tớ còn cảm thấy có sức cạnh tranh, chứ còn con nhóc kia…”
Bốn phía lập tức xôn
xao.
Trên đường quay về kí
túc, Tiểu Viên không kìm được nói với tôi bằng giọng đầy khâm phục: “Này, có
phải cậu ở bên anh Kim lâu rồi, nên đầu óc cũng sáng sủa hơn không? Mấy câu vừa
rồi mà lọt vào tai Thiên Nga Trắng, cô ả không tức chết mới là lạ đấy, đã thế
lại còn không dám biểu hiện ra ngoài, nếu không, lằng nhằng là nảy sinh mâu
thuẫn nội bộ ngay…”
Tôi thật sự cảm thấy hai
cô gái kia rất đẹp, hoàn toàn không có ý châm chọc gì Thiên Nga Trắng, nhưng
tại sao không có ai chịu tin tôi thế nhỉ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1981
Chương 46
Chương 46