Lý Thủ Tài mời Hoắc Dần đi Bách Yến lâu ăn cơm, dĩ nhiên Hoắc Dần sẽ không cự tuyệt, đêm đó cùng Thẩm Miểu xuất phát, ngồi xe ngựa nhỏ đến Bách Yến lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn Hoắc Dần đi tới trong thành, ông chủ Bách Yến lâu đều cảm thấy việc làm ăn của mình khá lên, chỉ vì ông chủ họ Thẩm này tới đây, một tháng ăn một lần, cũng có thể làm ông ta kiếm đủ vốn rồi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Khi xe ngựa nhỏ dừng ở trước Bách Yến lâu, ông chủ đã đứng ở cửa tự mình nghênh đón, chỉ nhìn trái phải có bốn hộ vệ cũng biết người trong xe ngựa là ai. Thì cho người làm nâng màn xe lên, đỡ ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân xuống xe.
Lúc ở trong xe ngựa, Hoắc Dần cũng đã dặn dò những chuyện cần làm với Thẩm Miểu rồi, sau khi vào lầu hai ở Bách Yến lâu, hai người bắt đầu biểu diễn phu thê ân ái.
Nhã gian Lý Thủ Tài đặt vẫn là của lần trước, khi hộ vệ Giáp đi ngang qua đặc biệt nhìn phòng bên cạnh, cũng không thấy bóng dáng của Từ huyện lệnh, lúc này mới hé miệng nở nụ cười.
"Ơ, ông chủ Thẩm tới rồi ư, ông chủ Thẩm nhanh ngồi xuống!" Lý Thủ Tài đứng dậy nói.
Lý phu nhân cũng nắm lấy tay Thẩm Miểu, cười nói: "Muội muội nhanh ngồi bên này, chúng ta trò chuyện."
Thức ăn lên bàn, sau khi đoàn người ăn bữa cơm, Lý Thủ Tài muốn mời Hoắc Dần đi dạo phố một chuyện, trên thực tế là vì dễ nói chuyện hơn.
Hoắc Dần hiểu ngầm trong lòng, không biến sắc, đổi bị động thành chủ động, sẽ chờ Lý Thủ Tài mở miệng hỏi hắn.
Quả nhiên, đi không bao xa Lý Thủ Tài đã không nhịn được, hỏi: "Ta về nhà, phu nhân cũng đã nói với ta rồi, xem ra ông chủ Thẩm cũng định cùng ta làm cuộc buôn bán này, chỉ là không biết, làm sao ông chủ Thẩm biết được những tin tức này?"
Hoắc Dần nói: "Bằng hữu là đại nhân vật trong triều thì ta không có, nhưng Thẩm gia ta am hiểu bắt tay từ tầng dưới chót, muốn dò la tin tức cần gì phải hỏi quan binh trong phủ Tri phủ, hỏi nữ đầu bếp, hỏi nha hoàn, tin tức những người này nói ra tuy không thể tin hết, nhưng hơn phân nửa cũng không sai được."
Lý Thủ Tài chắp tay với Hoắc Dần: "Ông chủ Thẩm cao kiến, trước đó ta và Từ huyện lệnh vẫn luôn có chút qua lại, nhưng chỉ là sơ giao, ta vô ý đối nghịch với quan phủ, nhưng mà nay phiền toái chủ động tìm tới ta... ta lại không biết làm như thế nào cho phải. Ta có tâm cùng kiếm tiền với ông chủ Thẩm, lại sợ mình không chống đỡ tới được lúc đó."
Hoắc Dần hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lý Thủ Tài bỗng tiến tới bên cạnh hắn: "Ngài có biết sáng nay có một đội quan binh vây phủ Huyện lệnh không?"
Hoắc Dần gật đầu: "Có nghe thấy, vốn ta còn tưởng rằng là Tri phủ muốn hỏi tội, lại không nghĩ rằng chỉ lấy chút đồ không quan trọng."
Lý Thủ Tài lắc đầu: "Đâu phải đồ không quan trọng, sợ là không lục soát ra được nên mới rời đi."
Hoắc Dần ưỡn thẳng lưng, đặt một tay ở phía sau, vẻ mặt không thay đổi: "Nhưng cũng không tìm được thứ gì hữu dụng đấy thôi? Không lẽ Từ huyện lệnh thật sự cấu kết với sơn phỉ?"
Lý Thủ Tài há mồm muốn nói ra, đầu lưỡi như bị dính lại, ấp úng mấy phen, vẫn không nói ra chuyện sổ sách.
Chỉ là Lý Thủ Tài chưa nói, nhưng Lý phu nhân lại không nhịn được, lần này Thẩm Miểu lại nói với nàng ta công việc kiếm tiền ở mấy địa phương khác của Hoắc Dần như mấy lần trước, Lý phu nhân cảm thấy nôn nóng, trong đầu nghĩ tới kiếm tiền và sổ sách, vì vậy đã nói chuyện xảy ra ngày hôm nay.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Thẩm Miểu lôi kéo tay áo Lý phu nhân, nghiêng đầu có chút ngạc nhiên: "Sổ sách? Sổ sách gì?"
Lý phu nhân vỗ vỗ tay Thẩm Miểu: "Muội muội, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng của nhà ta đấy, ta nói với muội, muội tuyệt đối không thể nói với ai khác đấy nhé."
Thẩm Miểu chậc một tiếng: "Aizz, tỷ nói muội nghe muội còn phải giúp tỷ nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái nữa, sao lại hại tỷ được?"
Lý phu nhân thở dài: "Còn không phải là lão gia nhà ta và Từ huyện lệnh kia từng có một chút lui tới ư, hôm nay Từ huyện lệnh thật sự như lời muội nói bị Tri phủ điều tra, Tri phủ cũng không điều tra ra được gì, cũng là bởi vì sổ sách qua lại giữa ông ta và sơn phỉ, đều giao cho lão gia nhà ta."
Con ngươi Thẩm Miểu sáng lên, làm bộ như rất kinh ngạc, trong lòng lại liên tục gật đầu, đúng rồi đúng rồi, chính là cái này.
"Vật này chính là củ khoai nóng phỏng tay đấy, Tri phủ không có bằng chứng cụ thể thì sao có thể tùy tiện phái binh tới chứ, tới một lần chắc chắn sẽ còn có lần thứ hai, hai người cầm sổ sách này, nếu như tra ra được thì hai người sẽ làm thế nào?" Thẩm Miểu vạch ra chuyện sẽ xảy ra với nàng ta.
Lý phu nhân vội vả cau mày: "Ta cũng nghĩ giống vậy, chẳng lẽ muốn chúng ta trả lại?"
"Tại sao phải trả lại? Trả lại thì nên lưu chứng cớ hơn, muội hỏi tỷ tỷ thật lòng, Lý gia thật sự chỉ có quan hệ với Từ huyện lệnh, mà không liên lạc gì với sơn phỉ kia ư?" Thẩm Miểu hỏi lời này, Lý phu nhân lập tức sửng sốt.
Dù Lý phu nhân không nói, Thẩm Miểu cũng đã đoán được, nàng không chọc thủng, nói thẳng: "Nếu như có quan hệ, nhưng lại muốn loại bỏ quan hệ của mình trong đó, nếu như không sao, muội nói cho tỷ tỷ một biện pháp, chủ động giao sổ sách này cho Tri phủ."
Lý phu nhân sửng sốt: "Giao cho Tri phủ? Đây không phải là rõ ràng nói cho Tri phủ biết bên ta có quan hệ với Từ huyện lệnh sao?"
Thẩm Miểu lắc đầu: "Cũng không phải bảo hai người phải lấy danh nghĩa Lý gia giao cho Tri phủ, tỷ suy nghĩ xem ở bên kia, vẫn còn Cổ gia nổi danh như Lý gia đấy."
Lý phu nhân dừng lại, cẩn thận suy nghĩ, lập tức nhìn Thẩm Miểu: "Muội bảo ta giả mạo Cổ gia, giao sổ sách cho Tri phủ?"
Thẩm Miểu gật đầu: "Nếu Từ huyện lệnh đã có khó khăn, cũng không nói cho hai người biết, ngược lại còn muốn cho hai người đưa lưng ra gánh vác, vậy hai người không thể để cho ông ta bắt nạt. Không nói gạt tỷ, phu quân ta cũng điều tra, Cổ gia thầm đoạt đi không ít buôn bán của Lý gia, tỷ chỉ sai một người, lấy danh nghĩa Cổ gia giao sổ sách cho Tri phủ, không nói bên trong là cái gì, đưa xong thì đi ngay, tuyệt đối không điều tra đến trên đầu tỷ."
Lý phu nhân đưa tay vỗ vỗ tim, lại nhìn Thẩm Miểu, đột nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt này hết sức khôn khéo, mình làm buôn bán nhiều năm như vậy, cũng không thể nào so sánh được.
"Muội muội quả nhiên cực kì thông minh."
Thẩm Miểu khiêm tốn cười, nàng cực kì thông minh chỗ nào chứ, trước khi tới Hoắc Dần đã nói, Lý Thủ Tài là người cẩn thận, chưa chắc sẽ nói ra gì, muốn tìm đột phá thì cứ xuống tay từ phu nhân của gã, phu nhân của gã đã tin Thẩm Miểu một lần, thì sẽ dễ dàng tin tưởng thần thứ hai.
Nàng cũng chỉ là lựa chọn theo những con đường phát triển mà Hoắc Dần chỉ cho nàng mà thôi, chọn một cái gần giống trong đó, kết quả thật sự nói trúng.
Đoàn người đi tới trước mặt miếu Nguyệt Lão, Lý phu nhân cũng nghe biện pháp kia, lôi kéo tay Thẩm Miểu hỏi: "Muội muội có biết này cây Cầu Nguyện này rất linh không?"
Nàng mở trừng hai mắt lắc đầu: "Không biết, chỉ là lúc mới tới nơi này, phu quân có dẫn muội tới đây."
Lý phu nhân hâm mộ nhìn về phía nàng: "Vậy cũng thật tốt, lão gia nhà ta trước kia cũng dẫn ta tới đây, nhưng những năm gần đây cũng không biết những thứ đồ này, một khi đã lớn tuổi dần thì đã không còn chu đáo như bình thường."
Khóe miệng Thẩm Miểu giật giật, Hoắc Dần chu đáo chỗ nào chứ, đó hoàn toàn là tự bản thân hắn và bốn thuộc hạ muốn chơi, mua hơn hai mươi tấm lụa đỏ ở chỗ bán rồi treo tất cả ở trên đỉnh cây, bây giờ nàng ngẩng đầu nhìn trên đỉnh cây, đều có thể nhìn thấy ở trên những nhánh cây nhỏ yếu đều treo nhiều lụa đỏ đấy.
Lý phu nhân cười: "Ngày xưa lão gia nhà ta còn đề thơ ở phía trên này cơ."
Thẩm Miểu nghe lời này đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng nhớ Hoắc Dần còn viết một câu thơ ở trên lụa đỏ, nói đúng ra giống như là nửa câu, nàng không biết có ý gì, Hoắc Dần nói là có ý nghĩa hai người tốt đẹp, cũng không biết có đúng hay không.
Lý phu nhân nhìn qua giống như là có học thức, vì vậy Thẩm Miểu hỏi nàng ta: "Tỷ tỷ có biết hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm là có ý gì không?"
Trước mặt miếu Nguyệt Lão người đến người đi, phần lớn đều là nam nam nữ nữ kết đôi mà đi, mà hôm nay sắc đã tối, mới vừa lên đèn, đèn lồng màu đỏ trước mặt miếu Nguyệt Lão đã làm chỗ này rực sáng lên.
Khi Lý phu nhân nghe thấy Thẩm Miểu hỏi, gương mặt hơi đỏ, mặt mày cong cong hỏi: "Là ông chủ Thẩm muốn nói với muội hay sao?"
Thẩm Miểu gật đầu.
Lý phu nhân nói: "Đây chỉ là nửa câu, hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thuỷ tri tương ức thâm. Ý tứ chính là nếu như giao trái tim của ta cho nàng, thành tim của nàng thì nàng mới có thể biết được tình yêu của ta với nàng sâu đậm thế nào. Tình cảm của ông chủ Thẩm thật tốt."
Khóe miệng của Thẩm Miểu đang nhếch lên từ từ cứng ngắc, không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Dần vẫn đang nói chuyện với Lý Thủ Tài.
Không biết vì sao, nàng cứ nhìn sang như vậy, Hoắc Dần lập tức phát hiện tầm mắt cũng nhìn sang, lời đang nói đến một nửa cũng không tiếp tục, khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Miểu thì chậm rãi nở nụ cười.
Thẩm Miểu lập tức thu hồi ánh mắt, lồng ngực bồn chồn tim đập bịch bịch như đánh trống, đứng ở bên cạnh, Lý phu nhân nhìn hai người như vậy, cười nói: "Ông chủ Thẩm thật sự yêu muội muội."
Thẩm Miểu xoay người: "Sao có thể......" Ba chữ vừa ra khỏi miệng, nàng mới nhớ tới tình cảnh của mình, nụ cười vừa rồi của Hoắc Dần chỉ sợ cũng là diễn trò, vì vậy nói tiếp: "Sao có thể không yêu, dù sao muội với chàng cũng là thanh mai trúc mã."
"Ối? Có xin xâm đấy!" Lý phu nhân lôi kéo tay Thẩm Miểu chạy về phía trước mấy bước.
Hoắc Dần và Lý Thủ Tài dừng ở dưới tàng cây Cầu Nguyện tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ là Hoắc Dần chưa quên Thẩm Miểu, liếc mắt nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh lập tức đi theo.
Thẩm Miểu đi theo Lý phu nhân một mạch thẳng đến trước cửa miếu Nguyệt Lão, trước cửa trừ các loại mặt nạ tranh chữ, còn có một ông lão ngồi ở trước một bàn gỗ bày quầy xin xâm hỏi quẻ, mặc trên người trường bào màu đỏ, tóc màu trắng nhìn sơ khá chỉnh tề.
Ông lão nhìn thấy Lý phu nhân, bèn cười: "Phu nhân đi xin xâm?"
"Nhân duyên của ta cùng với muội muội nhà ta cũng đã tìm được rồi, chỉ hỏi ông ở chỗ này có thể xin xâm khác không?"
Ông lão vuốt râu một cái nói: "Đây là miếu Nguyệt Lão, không xin xâm khác được, ta thấy phu nhân đã thành thân mấy năm, ngược lại có thể xem cho phu nhân vận số nhân duyên kế tiếp."
Thẩm Miểu nhìn ông lão thở ra một hơi, cảm giác có chút quen mắt, ông lão kia cười nghiêng sang nhìn nàng thì hai người đồng thời trợn to hai mắt.
Thẩm Miểu đưa ngón tay chỉ ông lão: "Nguyệt Lão?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy! Ta là người giải xâm ở miếu Nguyệt Lão này."
Thẩm Miểu dừng lại, đưa tay dụi dụi con mắt, nhìn thấy ông lão này có bốn cái tay, hai cái đầu, một thật thể, một hư ảnh.
Thật thể đang giải xâm cho Lý phu nhân, trên hai tay ở hư ảnh là đống tơ hồng rối thành một đoàn, ông đang vùi đầu gỡ tơ hồng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu uất ức, cũng không phải là nàng làm cho tơ hồng của Nguyệt Lão loạn mà.
"Ai nha, hạ ký, muội muội cũng tới xin đi!" Lý phu nhân kéo Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu hồi hồn, lại nhìn ông lão, đã thành một người, khuôn mặt đang tươi cười với nàng, Thẩm Miểu tùy tiện rút từ trong ống thăm ra một cây xâm, ông lão liếc mắt nhìn chữ trên thẻ tre, cười nói: "Thượng ký, chỉ là trong mệnh vị cô nương này có kiếp nạn, theo tuổi của cô nương, thì hẳn kiếp số đã qua, lương duyên vẫn luôn ở đây, chữ trên xâm có thủy có kim, cô nương thuộc thủy, nếu bên cạnh có nam tử thuộc hệ kim, vậy là có thể hạnh phúc cả đời."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lý phu nhân bật cười: "Cô nương gì chứ, vị này đã gả rồi!"
Ông lão hừ một tiếng, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Miểu sợ ông nói ra, lập tức nói: "Cám ơn."
Xoay người nhìn Lý phu nhân, đưa tay xoa ấn đường: "Hôm nay đã trễ, muội có chút mệt, tỷ tỷ trở về suy nghĩ thật kỹ lời của muội nói, chúng ta phải tạm biệt thôi."
Lý phu nhân đi thời gian dài như vậy cũng có chút mệt mỏi, vì vậy gật đầu nói được, rồi xoay người đi kéo Lý Thủ Tài, nói gì đó rồi hai người cùng rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu
Chương 13: Xin xâm
Chương 13: Xin xâm