Hơn hai mươi năm qua vùng Ngô Châu vẫn luôn rối loạn, quan lớn mà hoàng thượng phái tới quản lý Ngô Châu nếu không phải bị người cướp giữa đường, thì cũng là tới chỗ này chưa tới hai năm đã bệnh chết, tóm lại không có chuyện gì tốt.
Chỉ là gần đây tin tức truyền đến cũng không giống nữa.
Đại khái cả dân Ngô Châu đều nghe qua danh hiệu công tử Hoắc gia người mấy năm trước lên Kinh đi thi, đạt được Trạng Nguyên, ở lại kinh thành làm mấy năm, sau đó xin hoàng thượng, phải về Ngô Châu quản lý Ngô Châu!
Nghe được tin tức này dân chúng vỗ tay bảo tốt, ban ngày đốt pháo, cảm giác sơn tặc kẻ cướp của Ngô Châu, hay tên lừa gạt buôn người, cũng chỉ có công tử Hoắc gia mới có thể kềm chế được!
Mấy nhà ở cuối sông Hoàn Thành khi biết được tin tức này, đốt pháo cũng chậm hơn nhà khác nửa ngày.
Mà trên cầu đá ở sông Hoàn Thành, có người không vui mừng lắm.
Chỉ thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh ngồi ở trên cầu, hai chân rũ xuống đung đưa qua lại giữa không trung, một tay chống cằm, trong tay kia thì cầm cục đá, thỉnh thoảng ném vào dòng sông Hoàn Thành một cục đá.
Dáng vẻ nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc buộc tùy tiện, mặt mũi mỹ lệ, lông mi cong, mắt tròn, môi đỏ thắm, miệng nhỏ, nếu như cười lên nhất định càng thêm xinh đẹp, cố tình, nữ tử này lại chau mày, như chuẩn bị gặp phải kẻ thù.
"Hoắc thiếu gia muốn trở về." Một con cá nhỏ chui ra khỏi mặt nước, nói.
Nữ tử nhíu mày, có chút bực mình nói: "Biết rồi, hai ngày nữa sẽ về."
Con cá kia lắc lắc thân mình: "Chúng ta trốn sao?"
Nữ tử trừng mắt nhìn con cá: "Trốn? Ngươi có thể theo dòng nước nhỏ đi tới sông lớn, ta có thể trốn tới nơi đó à?"
Con cá ngoắc ngoắc cái đuôi: "Ai bảo trước kia ngài bắt nạt người ta, mấy năm trước người ta vào kinh đi thi, ngài còn đặc biệt ra ngoài đốt pháo pháo ăn mừng, lúc này xui xẻo chưa? Cả Ngô Châu đều đang đốt pháo nghênh đón hắn trở lại đấy!"
Sau khi nữ tử nghe xong, ném tất cả đá vào trong sông, hai tay gẩy gẩy tóc trên trán, mang theo chút sụp đổ nói: "Ai bảo khi đó hắn đáng yêu như vậy......"
Chỉ là ai có thể ngờ tới hắn càng lớn lại càng không đáng yêu, càng lớn tính tình càng kém, sau đó trực tiếp trở thành Hỗn Thế Ma Vương của Ngô Châu, lúc sắp mười ba tuổi cưỡi ngựa quất roi chạy khắp cả thành, khó khăn lắm năm năm sau lên kinh đi thi, nhưng không ngờ năm năm sau đã trở lại rồi.
Nữ tử bấm ngón tay tính toán, Hỗn Thế Ma Vương của Hoắc gia này chắc cũng hai mươi ba rồi nhỉ?
Con cá cũng tính, sau khi tính xong lại nhìn dáng vẻ thiếu nữ không đổi sau bao năm, thở dài nói: "Trước kia hắn đánh không lại ngài, còn bị ngài đè ở trên cầu muốn làm gì thì làm, mà nay sợ rằng tư thế này phải đảo lại rồi."
Nữ tử liếc nhìn: "......"
Con cá vẫy đuôi, trực tiếp nương theo dòng nước bơi ra xa, nói: "Ta mang theo một nhà già trẻ đi trước nhé."
Nữ tử đưa tay giữ lại: "Ngươi không cần ta nữa ư?"
Con cá nói: "Aizz ~ thân phận của ngài thế nào, của hắn thế nào, ngài không cần đi."
Con cá đã không còn bóng dáng, nữ tử lại buồn bực gãi đến tóc rối loạn, vì sao nàng cảm thấy trong lòng hốt hoảng, giống như những ngày tháng an nhàn của mình sắp chấm dứt nhỉ?
Bên đầu cầu kia truyền đến tiếng bước chân, nữ tử nhìn thấy một tiều phu cõng một đống củi trên lưng đang đi tới, hai người mới vừa nhìn thấy nhau, tiều phu đã vội vàng chạy tới: "Đừng nhảy!"
Chỉ trong nháy mắt, áo xanh ở trên cầu biến mất, tiều phu bị dọa sợ đến vội vã ghé vào thành cầu đá nhìn xuống, chỉ là nước sông trong xanh, không có người chết đuối, hơn nữa nơi đó có bóng người, nhưng đó là hình phản chiếu gương mặt kinh hãi của hắn mà thôi.
Trong rừng vang lên tiếng kêu của chim, tiều phu gãi gãi đầu, lúc này chợt nhớ tới truyền thuyết hà bá (thần sông), chỉ cảm thấy da đầu tê dại, bả vai run một cái, vội vã rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu
Chương 1: Gần đây Ngô Châu truyền đến một tin vui
Chương 1: Gần đây Ngô Châu truyền đến một tin vui