DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Dạ
Quyển 1 - Chương 90: Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...

Với trí thông minh của hắn thì còn lâu mới nghiệm ra toàn bộ vấn đề nên Ninh Khuyết mặc kệ, hắn nhắm mắt nằm dài dưới ánh mặt trời ấm áp, tức thì những kí tự phức tạp đen thui ào ào hiện ra, Ninh Khuyết bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp chúng với lòng tin không thể lay chuyển.

Nắng xuân tươi đẹp chảy đầy hòn giả sơn trước phủ công chúa, tràn lên chiếc ghế mây, phủ đầy thân thế Ninh Khuyết, sáng sủa mà không chói mắt, ấm áp mà không bỏng rát, hơi xuân lạnh lẽo trên lầu hai Nhà Sách Cũ lẩn sâu trong thân thể hắn dần bị xua hết ra ngoài.

- Ngươi đang phơi nắng à? Mẹ không chịu cho ta phơi nắng.

Một giọng nói trong trẻo dễ thương chợt vang lên từ phía sau, Ninh Khuyết mở mắt quay đầu nhìn lại, một thằng bé nước da sẫm một cách khỏe mạnh đứng rụt rè cạnh hòn giả sơn, má đỏ hây hây như quả bồ quân chín, lông mi dài cong vút, mắt to tròn đen láy.

Nhìn khuôn mặt đen đen đó, không hiểu sao Ninh Khuyết bỗng nhớ tới Trác Nhĩ, trong lòng buồn bã. Hắn đứng dậy, hơi khom người hành lễ với đứa bé đã lâu không gặp:

- Tham kiến tiểu vương tử.

Thằng bé rụt rè này chính là Tiểu Man, đứa con riêng được công chúa mang về từ thảo nguyên, trên đoạn đường từ Vị Thành đến Trường An, nhất là sau trận chiến đẫm máu bên đường Bắc Sơn, Ninh Khuyết đã tiếp xúc khá nhiều với nó.

- Sao điện hạ lại không cho tiểu vương tử cậu phơi nắng nhỉ? - Ninh Khuyết cười hỏi.

- Mẹ bảo phơi nắng nhiều sẽ đen. - Thằng bé giải thích một cách nghiêm túc - Ta là con trai của mẹ, là cháu ngoại của bệ hạ, là quý tộc đáng kiêu hãnh nhất của đế quốc Đại Đường, vì thế da có thể đen, nhưng đen quá thì không được đâu.

Nghe thằng bé trả lời, Ninh Khuyết gãi gãi đầu, hắn cứ nghĩ một đứa trẻ từ thảo nguyên tiêu điều chuyển đến sống ở Trường An phồn hoa đông đúc sẽ khó lòng thích nghi ngay được, không ngờ công chúa còn bảo vệ và dạy dỗ tiểu vương tử kĩ càng đến vậy. Ninh Khuyết cười cười bảo:

- Thỉnh thoảng ra phơi nắng một chút cũng không sao đâu.

Không gian quanh đình yên ắng thanh bình, thằng bé đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng vú già dạy học vẫn kèm sát hàng ngày và đám cung nữ đâu thì mừng lắm, phen này trốn đi chơi thành công rồi, nó nhảy tót đến cạnh ghế mây Ninh Khuyết ngồi, kéo tay áo hắn rồi nói bằng giọng đầy hy vọng và van lơn:

- Kể chuyện cho ta nghe đi.

Ninh Khuyết giật mình, không ngờ thằng bé vẫn nhận ra mình, càng không ngờ nó có ấn tượng với mấy câu chuyện cổ tích kể bên đống nửa đêm nào đến vậy. Nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của đứa trẻ, lại nhìn không gian vắng vẻ chung quanh, hình như lúc này ngoài phơi nắng hắn cũng chẳng còn chuyện gì để làm, thế là Ninh Khuyết ngồi lại xuống ghế rồi vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo thằng bé ngồi cùng:

- Ta sẽ kể chuyện cổ tích, chuyện ngụ ngôn không thích kể.

- Cổ tích và ngụ ngôn có gì khác nhau vậy? - Tiểu Man tò mò hỏi.

Ninh Khuyết đáp:

- Ngụ ngôn ý tứ phức tạp còn cổ tích thì rất đơn giản, lại vui vẻ và hấp dẫn nữa.

Tiểu Man cười tươi rói:

- Thế thì ta muốn nghe chuyện cổ tích.

Ninh Khuyết nhớ lại những chuyện ngày xưa, hắn cũng cười:

- Đó đúng là sở trường của ta rồi.

Tiểu Man nhích lại gần hắn thêm một chút rồi ngồi thẳng người, chuẩn bị tinh thần lắng nghe.

Ninh Khuyết ngẫm nghĩ rồi nói:

- Cậu là hoàng tử nhỏ của thảo nguyên, vậy ta kể cho cậu nghe câu chuyện về một hoàng tử nhỏ nhé.

Tiểu Man hào hứng vỗ tay lia lịa:

- Hay quá! Hay quá!

Ninh Khuyết nằm dài xuống ghế, mắt xa xăm nhìn trời, cất giọng:

- Trong rừng rậm có giống mãng xà, chúng rất to lớn, mỗi khi bắt được con mồi chúng không cần nhai, cứ thế nuốt nguyên vào bụng rồi ngủ suốt sáu tháng, dùng thời gian này tiêu hóa thức ăn trong bụng...

Tiểu Man tròn mắt, run run hỏi:

- Thật đáng sợ, sao ngươi bảo chuyện cổ tích luôn vui vẻ mà?

Ninh Khuyết trợn mắt, trong bụng nghĩ thầm ngươi chẳng ngoan như Tang Tang hồi xưa gì cả, hắn nói át đi:

- Câu chuyện vừa mới bắt đầu, đừng vội... Sau khi nghe được câu chuyện đó, ta rất thích thú với những thứ bí hiểm trong rừng, thế là ta bèn dùng trí tưởng tượng của mình vẽ một bức tranh, bức tranh tả cảnh con mãng xà khổng lồ đang nuốt một con thú cũng rất lớn, ta đem bức tranh cho tất cả những người lớn quanh đó xem rồi hỏi họ có phải nó rất đáng sợ không? Họ bèn trả lời: cái mũ đội đầu thì có quái gì mà đáng sợ?

Tiểu Man thích chí vỗ đùi đánh đét:

- Ta biết rồi, ngươi vẽ mãng xà thành vành mũ, vẽ dã thú thành chóp mũ nên ai cũng bảo là cái mũ, phải chăng tài vẽ của ngươi không được tốt lắm?

Ninh Khuyết bị nói á khẩu, hắn lấp liếm:

- Ta không hề vẽ mũ, mà vẽ một con rắn đang nuốt mồi, mấy người kia cũng không hiểu thâm ý như ngươi, vậy là ta vẽ luôn tình hình trong bụng con rắn ra cho họ xem.

Tiểu Man nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, hỏi:

- Ngươi bảo kể chuyện cổ tích về hoàng tử bé mà? Thế hoàng tử đâu rồi?

- Xuất hiện liền đây. - Ninh Khuyết giải thích - Chờ lát nữa sẽ ra sân khấu...

....................................

Cũng không lâu lắm, đám vú già và cung nữ trong phủ đã tìm tới chiếc đình, vừa lúc cuộc trò chuyện giữa Tang Tang và công chúa cũng xong, Ninh Khuyết nắm tay cô thị nữ chuồn gấp khỏi ánh mắt ai oán của đám vú già, kết thúc tốt đẹp chuyến thăm hữu nghị chính thức phủ công chúa.

Trở về trên con đường vắng vẻ phía nam thành, không gian yên tĩnh xung quanh dường như ảnh hưởng đến cả hai chủ tớ nên họ cứ lặng lẽ đi, chỉ có tiếng chiếc ô lớn được bọc kĩ bằng vải thô đeo sau lưng Tang Tang cứ đập vào chân nàng theo nhịp bước phát ra âm thanh đều đặn. Được một lúc lâu, Tang Tang bỗng mở miệng nói một câu không đầu không đuôi:

- Công chúa là người tốt.

Ninh Khuyết ngẩng đầu quan sát vòm trời sau tán cây ngô đồng, hắn nhìn những đám mây đen nặng nề một lúc rồi bảo:

- Có vẻ trời sắp mưa.

Đây là ví dụ sinh động cho câu ông nói gà bà nói vịt, hỏi một đằng đáp một nẻo, Tang Tang muốn bàn về một vấn đề, Ninh Khuyết lại không muốn nên người trước buông ra một câu chẳng đâu vào đâu, người sau đáp lại bằng một câu về thời tiết.

Tang Tang dừng lại, nhìn vào mắt hắn, hỏi:

- Thiếu gia, tại sao ngươi không thích nàng?

Ninh Khuyết cảm thấy cần cho cô thị nữ biết suy nghĩ thực trong lòng mình, thế nên sau một lúc do dự, hắn đáp:

- Vì ta cảm thấy nàng không giống một người tốt thực sự, dù nàng đối xử khá tử tế với ngươi.

Chẳng biết tại sao Tang Tang lại tỏ ra ngoan cố một cách bất thường khi nói về công chúa, nàng nghiêm túc hỏi:

- Nếu điện hạ không phải người tốt, tại sao năm xưa nàng chịu gả đến thảo nguyên? Tại sao nàng tốt với Tiểu Man như vậy?

Ninh Khuyết im lặng nhìn cô bé một lúc rồi trả lời:

- Nếu nàng ta là người tốt, tại sao năm xưa nàng bị gả đến thảo nguyên? Tại sao nàng tốt với Tiểu Man như vậy? Ta hoàn toàn không cho rằng trên thế gian chỉ có dì ghẻ độc ác, nhưng ta chưa bao giờ thấy một bà dì ghẻ nào tốt một cách bất thường như vậy, coi con chồng còn quan trọng hơn cả tính mạng bản thân.

Cùng là hai vấn đề, nhưng với Tang Tang thì để chứng minh công chúa là người tốt, còn với Ninh Khuyết thì ngược lại, vì thế nàng cảm thấy khó hiểu, Tang Tang bèn ngẩng mặt đợi hắn giải thích.

Đúng lúc này, trời bỗng đổ mưa phùn, Ninh Khuyết cởi ô từ lưng nàng xuống rồi mở ra che cho cả hai, chân vẫn không dừng bước:

- Việc khác thường tất phải có nguyên do, bà mẹ kế nhỏ tuổi như điện hạ thì lấy đâu ra nhiều tình mẫu tử đến vậy? Ta thấy không phải vậy, đó chẳng qua là chuyển tình cảm từ nơi này sang nơi kia, nàng đem tình cảm với Thiền Vu chuyển hết lên tiểu vương tử. Xem ra, nàng thấy có lỗi rất nhiều với vị Thiền Vu đã an nghỉ kia... Chỉ những binh lính quanh năm lăn lộn ở biên giới như chúng ta mới biết vị Thiền Vu xấu số đó dũng cảm mưu lược tới cỡ nào, một nhân vật kiệt xuất như vậy mà để mặc gã em trai ngu ngốc của mình thoải mái mưu sát rồi đoạt vị ư?

- Thiếu gia, rốt cục ngươi muốn nói gì?

- Ý ta muốn nói công chúa sẽ phải ân hận suốt quãng đời còn lại của mình, vì chắc hẳn vị Thiền Vu kia thực sự yêu nàng, cũng là người đàn ông duy nhất trên đời dám yêu nàng bằng tất cả trái tim.

- Ta vẫn không hiểu.

- Không có gì, cô không cần phải hiểu.

Tang Tang im lặng rất lâu rồi đột nhiên hỏi:

- Ngươi cho rằng chính công chúa điện hạ đã giết Thiền Vu?

Ninh Khuyết không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà chỉ nói:

- Xem ra bình thường ngươi tỏ ra ngốc chẳng qua vì lười sử dụng trí thông minh.

Tang Tang cúi đầu, nắm chặt tay rồi hỏi:

- Bằng chứng đâu?

- Trên đời này có rất nhiều chuyện không cần chứng cứ. - Ninh Khuyết nhìn những hạt mưa lất phất, nói - Quyết định đi thảo nguyên của nàng năm xưa vừa chấm dứt được sự công kích của một số nhân vật trong triều, vừa tỏ ra yếu thế trong trận đấu đá với hoàng hậu, nhờ đó tranh thủ được lòng thương tiếc của bệ hạ, lại vừa nhận được sự kính trọng từ muôn dân, thậm chí còn gây dựng được một thế lực riêng cho mình trên thảo nguyên. Thế nhưng nàng không thể cứ sống suốt đời trên thảo nguyên được, bệ hạ ngày một lớn tuổi, việc chọn người kế vị ngày một gần hơn, nàng cần phải trở về, nhưng làm người đàn bà được Thiền Vu sủng ái, muốn về thì chỉ có một con đường...

Tang Tang cúi đầu, giọng yếu ớt:

- Nhưng... nhưng khi điện hạ gả đi thảo nguyên, nàng mới có mười hai mười ba tuổi thôi mà.

- Năm mười hai mười ba tuổi ta đã giết không ít mã tặc rồi, năng lực và tuổi của một con người không hẳn có quá nhiều liên hệ. - Ninh Khuyết cầm ô rảo bước mau hơn, hắn lắc đầu nói tiếp - Đó là những lý do giải thích cho hành động của điện hạ, nhưng ta nghĩ, minh chứng rõ nhất vẫn là điều đã nói lúc đầu, Thiền Vu là vị anh hùng kiệt xuất, một anh hùng như vậy rất khó để kẻ khác ám hại mình thành công, trừ khi kẻ ra tay ám hại chính là người ông ta tin tưởng và thương yêu nhất.

Tang Tang cúi đầu mím môi, cố gắng vớt vát:

- Chung quy đó chỉ là suy đoán của thiếu gia.

Ninh Khuyết đáp:

- Ta cũng hy vọng mình đã đoán sai, ta cũng hy vọng trên thế giới này chỉ toàn những câu chuyện cổ tích, mối tình hoàng tử và công chúa luôn có kết cục hạnh phúc, nhưng ngươi nhìn đi, hoàng tử trên thảo nguyên đã bị giết rồi, công chúa thì bỏ thảo nguyên vội vã về nhà.

Tang Tang ngẩng đầu, một giọt mưa từ má nàng lăn dài xuống dưới:

- Thiếu gia, tại sao ngươi luôn nhìn đời bằng ánh mắt tối tăm như vậy?

Ninh Khuyết dừng chân yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới lạnh lùng trả lời:

- Vì từ khi ta đối mặt với cuộc sống, từ khi nhặt ngươi ra từ đống xác chết ven đường, ta đã thấy thế giới này tăm tối ra sao.

Dứt lời, hắn cũng cảm thấy mình đã không giữ được bình tĩnh nên xấu hổ bước nhanh về phía trước, chẳng biết do bóng ma lầu hai Nhà Sách Cũ ám ảnh hay sắp phải ra tay giết người đến nơi mà Ninh Khuyết cảm thấy cơn mưa ngoài trời không hề nhẹ nhàng lãng mạn, chỉ nhuốm đầy sắc xám.

Tang Tang đứng trong mưa nhìn theo bóng hắn rồi bỗng rảo bước rất nhanh đuổi theo, đuổi đến dưới tán ô, đến bên cạnh một gã khó ưa rồi vươn tay túm chặt lấy tay áo hắn, không chịu buông ra nữa.

- Ta nghĩ thiếu gia lại sắp mắng điện hạ ngu ngốc.

- Làm gì thì làm nhưng chớ nảy sinh tình cảm, cuối cùng chỉ khiến cả hai bên đau khổ thôi, thế nên nàng ta quả thật rất ngu ngốc.

- Vậy sao hồi nãy mãi mà thiếu gia chưa chịu mắng?

- Từ nay về sau ta sẽ ít mắng câu đó hơn, ngẫm lại thì những kẻ ngu ngốc sống bằng tình cảm đó đều rất đáng thương...

Đọc truyện chữ Full