- Bệ hạ, đây tuyệt đối là Phạm Đồng vu oan ta, năm năm trước bởi vì hắn là thân thích của ta, lão thần nhất thời động tư tình, mới tìm bệ hạ đề cử hắn tham gia chinh phạt Man tộc, nhưng mà nhiệm vụ bí mật gì hoàn toàn là giả dối hư ảo, lão thần một chút cũng không biết rõ tình hình, xin bệ hạ minh xét!
Hoàng Lễ Nghiêm khóc rống lưu nước mắt, thanh âm vô cùng thành khẩn, phảng phất như nhận lấy đại oan khuất.
Phạm Đồng trợn mắt nhìn hắn nói:
- Hoàng Thái sư, làm người cũng không thể quá vô sỉ, dám làm dám chịu, năm đó ngươi sai sử ta bán đứng Đại tướng quân, hôm nay cũng không dám thừa nhận, ngươi quả thật là cáo già!
Hoàng Lễ Nghiêm một tay chỉ vào Phạm Đồng, run rẩy nói:
- Phạm thống lĩnh, sự tình giả dối hư ảo ngươi để cho lão phu làm sao thừa nhận? Ta tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, ngươi đến cùng đã nhận được chỗ tốt gì của Khương Viễn Sơn, lại muốn giúp đỡ hắn hãm hại ta?
Phạm Đồng dứt khoát xé toang da mặt, không chút cố kỵ mắng to:
- Hoàng Thái sư, chuyện này rõ ràng chính là ngươi để cho ta làm, vậy mà còn ở nơi này giả đáng thương? Các vị đại nhân, các ngươi nghĩ một chút, năm năm trước ta bất quá là một tiểu thống lĩnh trông coi cửa thành, nhưng mà năm năm trước sau khi Đại tướng quân bỏ mình, ta chạy thoát trở lại, liền biến thành Cửu Môn Đề Đốc quyền cao chức trọng, các ngươi sẽ không quên lúc ấy là ai hết lòng nâng ta chứ? Nếu như không phải ta vì hắn lập công lớn, hắn có thể sẽ đối với ta tốt như vậy sao?
Mọi người nghe đến đó, đều âm thầm nhẹ gật đầu, riêng phần mình nghị luận nhao nhao.
- Đúng vậy, Phạm Đồng là năm năm trước sau khi hoàn thành chuyện kia mới trở thành Cửu Môn Đề Đốc? Lúc ấy mấy vị Ngự Sử đại nhân không ngừng tấu tham qua hắn, hiện tại ngẫm lại xác thực là có huyền cơ khác.
- Đúng a, năm đó Bạch Mã Tướng Quân uy chấn thiên hạ, nếu như không phải có nội gian, cao thủ Man tộc làm sao có thể ám sát được hắn? Nội gian này thật là đáng chết!
- Hư, mấy vị đại nhân vẫn là ít nói một chút, các ngươi ngẫm lại thân phận của Hoàng Thái sư a!
- ...
Trong khoảng thời gian ngắn, Diễn Võ Trường nghị luận nhao nhao, ồn ào náo động.
- Yên lặng!
Đức Tông Hoàng Đế bỗng nhiên lên tiếng nói, hắn mặt không biểu tình, nhưng mà tay nắm lấy ghế rồng cũng run nhè nhẹ, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Lễ Nghiêm cùng Phạm Đồng.
- Các ngươi đều đừng cãi cọ, chuyện này quan hệ trọng đại, trẫm nghe nói cũng nội tâm chấn động, nếu như thật có người đưa đến trường đại kiếp năm năm trước kia, vậy người này coi như là tru di cửu tộc cũng khó rửa sạch tội lỗi của hắn, máu tươi của trăm vạn tướng sĩ không thể chảy vô ích!
Hoàng Lễ Nghiêm cùng Phạm Đồng đều nội tâm run lên, cúi đầu xuống.
Đức Tông Hoàng Đế nhìn quét văn võ bá quan một vòng, cuối cùng nhất rơi xuống trên người Khương Viễn Sơn, lúc này mới khẽ mĩm cười nói:
- Hoàng thúc, chỉ dựa vào Phạm thống lĩnh chỉ sợ cũng không thể chứng minh Hoàng Thái sư là chủ mưu phía sau màn a? Trẫm ai cũng không thiên vị, nhất định sẽ tra rõ ràng việc này, cho Tử Hiên huynh đệ một công đạo, ngươi còn có những chứng cớ khác sao?
Khương Viễn Sơn cười nhạt một tiếng, nhìn Đức Tông Hoàng Đế lắc đầu nói:
- Bệ hạ, sự tình năm năm trước, đến bây giờ cũng đã cảnh còn người mất, người ở trong sự tình này chết hầu như không còn, có thể tìm được Phạm đại nhân làm chứng, đã là không dễ, sao lại có những chứng cớ khác?
Đức Tông Hoàng Đế hơi thở phào nhẹ nhỏm, sắc mặt có chút khó xử nói:
- Hoàng thúc, nếu như không có những chứng cớ khác, chỉ bằng lời nói của Phạm Đồng, muốn định tội cho Hoàng Thái sư, chỉ sợ cực kỳ không ổn...
Khương Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn Đức Tông Hoàng Đế, ánh mắt của Đức Tông Hoàng Đế có chút lập loè, lão gia tử nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy, thần cũng cảm giác như thế, cho nên hôm nay mới mời bệ hạ cùng các vị đại thần làm chứng, hết thảy mặc cho bệ hạ làm chủ!
Đức Tông Hoàng Đế nhẹ gật đầu nói:
- Chuyện này liên quan trọng đại, trước khi sự tình không rõ, các vị ái khanh không được suy đoán lung tung, Hoàng Lễ Nghiêm tạm thời hồi phủ, trong vòng ba tháng không cho phép ly khai phủ thái sư, chuyện này Đại tướng quân ngươi tới phụ trách!
Nam Cung Chính Hùng gật đầu đáp ứng.
- Người đâu, giam Phạm Đồng vào trong thiên lao, phái người trông coi, bất luận kẻ nào cũng không được cùng hắn tiếp xúc, trẫm muốn đích thân điều tra rõ chuyện này!
Một đám thị vệ nghe lệnh, nhận lấy Phạm Đồng từ trong tay Lãnh Phi cùng Yến Vô Cực, muốn áp về thiên lao.
Nhưng mà trong ánh mắt Phạm Đồng lại lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng nhìn Đức Tông Hoàng Đế dập đầu nói:
- Bệ hạ tha mạng, chuyện này là Hoàng Lễ Nghiêm để cho ta làm, hắn mới là chủ mưu, bệ hạ tha mạng a...
Nhưng mà đã không có người nghe hắn giải thích, không bao lâu thanh âm của Phạm Đồng liền dần dần biến mất.
- Hoàng thúc, trẫm xử lý như vậy ngươi xem coi thế nào?
Đức Tông Hoàng Đế khẽ cười nói.
Khóe miệng của Khương Viễn Sơn hơi động một chút, nhưng mà sắc mặt lại cảm động đến rơi nước mắt, cung kính hành lễ nói:
- Bệ hạ thánh minh!
- Bệ hạ thánh minh!
Văn võ đại thần đồng thời nhìn Đức Tông Hoàng Đế bái phục nói.
...
Mà Khương Tư Nam xếp bằng ở trong Diễn Võ Trường, khóe miệng hơi lộ ra một tia châm chọc.
Khương Vân Thiên cùng Lãnh Phi, Yến Vô Cực đồng thời thủ hộ ở chung quanh hắn, Khương lão gia tử nhìn chằm chằm vào biến hóa trên người Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng chấn động.
Khương Tư Nam bị một tầng Xích Hà nhàn nhạt bao phủ, toàn thân hắn trở nên trong suốt như ngọc, có một loại khí tức khủng bố mà hùng vĩ từ trên người hắn tản mát ra.
Giờ phút này trong Diễn Võ Trường trống trải, chỉ có năm người bọn hắn.
Đến cuối cùng, y phục trên người Khương Tư Nam hoàn toàn bị tổn hại, trần truồng xếp bằng ở trong ngọn lửa, tóc đen rối tung, nồng đậm mà phát ra sáng bóng, khuôn mặt thanh tú, huyết khí toàn thân đều chui vào trong cơ thể, ở trong Ấn Đường Huyệt, tản ra hào quang sáng chói, khiến cho cả người hắn như một Hỏa Thần.
Loại tình huống này giằng co thời gian một ngày, thời điểm đêm dài người tĩnh, Khương Tư Nam mới chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt của hắn có hai đạo Xích sắc thần quang bắn ra, xa xa một gốc cây nhỏ lập tức bạo tạc, sau đó thiêu đốt.
Lúc này loại khí tức thần bí hùng vĩ, bao la mờ mịt trên người Khương Tư Nam mới dần dần tán đi, đập vào mắt, đúng là Khương Viễn Sơn vẻ mặt lo lắng ân cần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 84: Tiên Thiên cảnh
Chương 84: Tiên Thiên cảnh