DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 2724: Bảy đại thiên (2)

Thật ra...

Ở thế giới Bàn Cổ, khu vực nhân giới của đại vực Viêm Hoàng trước kia.

Chỗ đó hiện tại đã trở nên có chút trống trải.

Bởi vì bên trong thế giới Bàn Cổ đã có quá nhiều nơi tố hơn so với ở đây. Chỗ này, linh khí cũng không tính là đặc biệt nồng đậm. Phong cảnh cũng không tính là đặc biệt tú lệ. Nói chung, đây không phải là một địa phương tốt gì.

Đương nhiên, ở toàn bộ thế giới Bàn Cổ chỗ này vẫn tương đối có danh tiếng. Bởi vì hiện tại ai cũng biết, ở đây chính là địa phương Sở Thiên Đế từ nhỏ trưởng thành. Xem như là quê cũ chân chính của Thiên Đế.

Bởi vậy, bình thường cũng có một vài tu sĩ từ các nơi đến nơi đây du lịch, chiêm ngưỡng và nhớ lại một phen. Thậm chí còn có rất nhiều Thần tộc của thế giới Thần Linh đặc biệt lặn lội đường xa đi tới nơi này. Bọn họ dường như muốn xem thử, nơi Sở Thiên Đế trưởng thành là như thế nào.

Chỉ có điều tất cả gần như đều chỉ đứng ở phía xa liếc mắt nhìn vào. Không có ai sẽ thật sự thâm nhập đến khu vực này, thăm dò cái gì.

Ở đây cũng không có sản vật gì đặc biệt, càng không có thứ gì thần kỳ. Thật ra rất nhiều người sau khi tới đây, trong lòng càng cảm thấy thêm thất vọng. Đồng thời cảm giác kính phục đối với Sở Thiên Đế cũng biến thành càng thêm mãnh liệt.

Địa phương tệ hại như vậy... cũng có thể xuất hiện nhân kiệt giống như Sở Thiên Đế?

Cho nên nói, anh hùng không hỏi xuất xứ!

Cường giả chân chính ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể trưởng thành lên!

Ừ, nghe vào thật ra rất khích lệ người khác.

Có rất ít người biết được, một vạn năm qua Sở Mặc thật ra vẫn ở chỗ này!

Khu vực nhân giới trước kia có một ngọn núi, nơi nào, coi như là tổ đình của Phiêu Miểu Cung, tên là Cô Bút Phong.

Chỉ có điều, hiện tại ở đây đã sớm hoang phế quá nhiều năm. Toàn bộ Phiêu Miểu Cung đã sớm dời tới tầng trời thứ ba mươi ba.

Tuy rằng đệ tử Phiêu Miểu Cung đến từ tất cả các nơi trong bảy đại thiên, nhưng trên cơ bản, đều là những hài tử thiên phú đỉnh cấp.

Năm xưa sau khi rời khỏi đại lục Thần Linh, Sở Mặc liền trực tiếp mang theo Kỳ Tiểu Vũ và Thủy Y Y, tới nơi này.

Hắn cải tạo Cô Bút Phong một chút, sau đó cải tạo thành một tiểu thế giới non xanh nước biếc. Sử dụng huyễn trận vô thượng phong ấn ở đây lại. Người không biết, căn bản không có cách nào nhìn thấu được nơi đây.

Những năm gần đây, Sở Tuệ, Lưu Vân, cùng với những người trong Phiêu Miểu Cung, còn có bằng hữu năm xưa của Sở Mặc thỉnh thoảng sẽ đi tới nơi này, cùng Sở Mặc gặp nhau một phen. Sau đó rất nhanh bọn họ sẽ rời đi. Bởi vì hiện tại, bọn họ đều quá bận rộn!

Gần như trên người mỗi người đều có một gian hàng lớn.

Giống như Sở Tuệ, gần như mỗi lần nhìn thấy Sở Mặc, muốn oán hận một lần. Nói mình kiếp trước rõ ràng là muốn gả cho ca ca, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp gả cho toàn bộ bảy đại thiên...

Không có cách nào. Mạng lưới phù văn ở toàn bộ bảy đại thiên, chỉ dựa vào hai người Linh Vũ Vi và Giới Linh, là không hoạt động được. Còn có rất nhiều thứ phải sửa từ cũ thành mới, căn bản không thiếu nàng được.

Huống gì, hôm nay Sở Tuệ phụ trách cũng không chỉ là một chút chuyện như thế.

Còn có quá nhiều chuyện, đều cần nàng quan tâm. Nói ví dụ như ngân hàng tư nhân của toàn bộ thế giới bảy đại thiên. Tất cả Thiên Đình đều giữ lấy cổ phần nhất định. Đây cũng không phải là Thiên Đình mạnh mẽ lấy chiếm đoạt. Mà là những hào môn đỉnh cấp trong cả bảy thế giới đại thiên này vì cảm kích Thiên Đình trong vô số năm tháng đã cố gắng và cống hiến, tặng cho Thiên Đình.

Đây là một khoản tài phú khổng lồ, cần phải có người đặc biệt đi quản lý. Sở Tuệ là người có năng lực, trực tiếp bị phái đi quản chuyện này. Cho nên nàng mới có thể oán giận.

Chỉ có điều nàng cũng không phải là không có sự giúp đỡ. Nàng kéo cả tôn giả Sở Tuệ ngày xưa tới.

Còn có một vài tinh anh từ trong học viện Sở thị bồi dưỡng ra, hiện tại đều đã sớm phát triển ở các nơi trong Thiên Đình.

Những người trong Phiêu Miểu Cung đó, bọn họ lại càng có nhiều chuyện cần phải làm.

Ngay cả những mãnh nhân như Ma Quân và Hầu Tử, sau khi thiên hạ thái bình liền muốn hoàn toàn cởi giáp về quê. Hiện tại bọn họ cũng không thoát khỏi phải quản một đống chuyện.

Dưới Cô Bút Phong.

Bên hồ.

Trong nhà gỗ nhỏ bên cạnh có vài người đang ngồi.

Hổ Liệt, Hứa Phù Phù, anh em kết nghĩa tử đạo của Sở Mặc, Lưu Vân Phong, còn có Hầu Tử, Ma Quân, đang ngồi chung một chỗ với Sở Mặc, đang uống rượu nói chuyện phiếm.

Trên bàn bày vài món ăn. Cũng không phải món ăn quý và món ngon lạ đỉnh cấp gì. Chỉ là mấy món ăn bình thường. Chỉ có điều tiếp theo, Kỳ Tiểu Vũ bưng lên thức ăn, lại làm cho những đại lão Thiên Đình hiện tại danh chấn thế giới vừa nhìn thấy, ánh mắt lại có phần dại ra.

Đó là một đĩa cá nhỏ. Mỗi con tối đa cũng chỉ bằng ngón tay, sử dụng tương nấu, rất thơm, nóng hôi hổi, nhìn qua rất có cảm giác muốn ăn.

Khóe miệng Hổ Liệt co quắp, nhìn Sở Mặc:

- Ta nói này huynh đệ, đây... Đây là?

- Cá à!

Sở Mặc liếc mắt nhìn Hổ Liệt một cái, bộ dạng ngươi đúng là không có kiến thức, nói:

- Cá mà ngươi cũng không nhận ra sao? Ngươi là Hổ tộc. Hổ tộc thuộc về họ nhà Mèo. Mèo thích ăn cá... Ngươi làm sao có thể ngay cả cá cũng không nhận ra được?

Bị Sở Mặc liên tiếp trách móc, không chỉ khóe miệng Hổ Liệt co giật lợi hại hơn, ngay cả trên trán cũng hiện đầy vạch đen. Hắn nhìn Sở Mặc, bất đắc dĩ nói:

- Ta đương nhiên biết đây là cá. Vấn đề là, con cá này... Là tới thế nào?

- Ta câu!

Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:

- Ngươi cho rằng chúng tới thế nào?

Lúc này mọi người bên bàn rượu đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. Đường đường là Thiên Đế, Chân Thần duy nhất trong bốn phương giới này, lại có thể trốn ở nơi liếc mắt nhìn thật sự giống như thế tục thế gian, câu chút cá tầm thường? Loại chuyện này nói ra ai sẽ tin?

Lúc này, Ma Quân ở một bên vừa cười vừa nói:

- Được rồi. Các ngươi cũng đừng có không biết đủ. Đường đường là Thiên Đế câu

cá cho các ngươi, Đế hậu còn nấu thức ăn cho các ngươi. Các ngươi còn muốn thế nào?

Hầu Tử nhe răng cười nói:

- Đúng vậy đúng vậy. Loại đãi ngộ này, trên đời khó tìm. Ta đã rất thỏa mãn!

Nói xong, hắn đưa tay gắp một miếng, lớn tiếng nói vọng về phía ngoài:

- Tay nghề của đệ muội thật tốt!

Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ của Kỳ Tiểu Vũ:

- Lần này Đại Công Kê không có tới. Ta còn hầm cho các ngươi một con gà đất!

- Ha ha ha ha!

Mọi người trong phòng cũng không nhịn được cười rộ lên.

Nếu Đại Công Kê tới, cho dù là Kỳ Tiểu Vũ hầm con gà, hắn cũng sẽ phát điên.

Đọc truyện chữ Full