Sau đó Thí Thiên trong tay Sở Mặc cũng chém lên thân ảnh đó.
Chỉ có điều thân ảnh này không khác gì những tu sĩ bỏ túi lúc trước.
Cũng nhỏ y vậy.
Keng!
Một tiếng kim thiết đập nhau vang lên, Thí Thiên trong tay Sở Mặc lại chém lên một bộ khôi giáp kim loại. Lấy phong mang tuyệt thế như Thí Thiên lại không thể chém rách nổi áo giáp đó.
- Tên oắt dốt nát kia, cho rằng cầm đao săn Cổ Thần là có thể giết được ta sao! Ngây thơ!
Một câu quở trách lớn vang lên, sau đó một luồng sức mạnh quy luật vô cùng kinh khủng ầm ầm vọt về phía Sở Mặc.
Tiếp đó, thân hình của Sở Mặc cũng giống với Vu Hồng, bay thẳng ra ngoài.
Đây chính là Thiên Chủ sao?
Trong nháy mắt thân thể Sở Mặc bị đánh bay, trong đầu lại sinh ra một ý nghĩ như vậy.
Bởi vì đương thời, người có thể một chiêu đã đánh bay Sở Mặc và Vu Hồng như thế thật sự không có.
Chí ít, ở trong thế giới thân thể cổ thần này không nên tồn tại sinh linh như vậy mới phải! Sao lại cường đại như thế? Cho dù là chủ ba thế lực lớn đã là Giới Chủ tu luyện không biết bao nhiêu năm cũng không có bản lĩnh đó.
Chống lại chủ ba thế lực lớn, Sở Mặc một chọi ba không dám nói có thể thắng lợi nhưng nếu đấu 1- 1 tuyệt đối có thể thắng.
Nhưng tu sĩ bỏ túi đang chiếu ra hình ảnh phóng đại cực lớn này lại có thể dùng một chiêu đã đánh bay hắn. Sức mạnh đó Sở Mặc hoàn toàn không có cách nào chống lại.
- Hừ, yếu như vậy!
Tên lão tổ tu sĩ bỏ túi trong miệng còn lẩm bẩm:
- Cũng chỉ mạnh hơn một tí tẹo so với hai người trước kia mà thôi. Loại rác rưởi như các người có tư cách gì tự cho mình là hậu nhân của Bàn Cổ chứ? Nhất là hai kẻ yếu ớt các người lại có thể nhận được truyền thừa của Bàn Cổ? Các ngươi xứng sao?
Nói rồi lão sải bước đi tới trước Sở Mặc, sau đó lần nữa giơ tay lên vỗ một chưởng vào mi tâm Sở Mặc.
Sở Mặc nghiến răng thi triển ra một đao chẻ củi.
Nếu truyền thừa của Bàn Cổ bị áp chế, vậy thi triển cái khác!
Lão giả cười ha hả:
- Đạo ngây thơ như vậy cũng dám múa may trước mặt ta?
Bịch!
Thân hình của Sở Mặc lại lần nữa bị cái thứ nhỏ như con rối này một chưởng đánh bay. Bịch một tiếng, hung hăng đụng vào trên vách tường của thông đạo. Trên vách tường có lực đàn hồi mãnh liệt, đập nảy Sở Mặc từ bên này sang bên kia.
Sở Mặc cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đang lộn hết cả lên, có cảm giác muốn hộc máu.
Hít sâu một hơi, Sở Mặc mạnh mẽ đứng vững lại. Bên kia rốt cục Vu Hồng cũng tỉnh hồn, đứng bên cạnh Sở Mặc bỗng nhiên đưa búa Bàn Cổ vào tay Sở Mặc, truyền âm nói:
- Thử xem.
Sở Mặc dường như trong nháy mắt đã hiểu ý Vu Hồng. Đây là đang muốn hắn thi triển hết truyền thừa Bàn Cổ ra.
Mặc dù không biết làm vậy có hiệu quả hay không nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì thử một lần thôi.
Sở Mặc cầm Thí Thiên sang tay trái, tay phải cầm búa Bàn Cổ.
Cảm giác huyết mạch tương liên làm cho Sở Mặc không có chút cảm giác xa lạ nào với búa Bàn Cổ.
Vù!
Sở Mặc vung búa Bàn Cổ lên thi triển Bàn Cổ khai thiên.
Trong cả thông đạo nháy mắt đã chói lòa ánh sáng huyết sắc.
Đồng thời Thí Thiên trên tay trái Sở Mặc được quấn quanh bởi sấm sét mãnh liệt. Hắn dung hợp đạo sấm sét của mình với đao pháp của Bàn Cổ vào nhau, một đao hung hăng... chém về phía tên lão tổ tu sĩ bỏ túi.
Trong ánh mắt của lão giả xuất hiện vẻ tán thưởng, chỉ có điều trong miệng vẫn tràn ngập sự đùa cợt:
- Biết đạo biến thông? Chỉ có điều đạo hạnh ít như vậy thật không đáng chú ý... loại người như ngươi cũng muốn trở thành kẻ khổng lồ như Bàn Cổ? Cũng muốn thành thần?
Rồi lão xuất thủ lần nữa. Lần này công kích của lão càng thêm mạnh mẽ.
Chẳng những chặn búa Bàn Cổ, đồng thời cũng chặn Thí Thiên!
- Nhìn thấy không nhóc? Đao rồi búa này... ở trong tay các ngươi chẳng qua là một sự sỉ nhục cực lớn mà thôi.
- Chỉ bằng các người thì lấy gì có thể thực hiện được ý chí của Bàn Cổ?
- Lão ta nhất định là đồ ngu ngốc nhất dưới gầm trời này! Vậy mà lại nghĩ đám người như các ngươi có thể thực hiện được lý tưởng cùng trả thù cho lão!
- Vẫn nên đi chết cả đi! Các ngươi sống trên đời này đơn giản là một sự nhục nhã với lão mà thôi!
Lão giả vừa đánh với Sở Mặc vừa mở miệng nói lời cực kỳ ác độc cùng trào phúng để kích thích Sở Mặc. Mỗi một câu nói đều vô cùng khắc nghiệt.
Cho dù người có tâm tính như Sở Mặc sau khi nghe cũng không nhịn được mà có kích động muốn điên cuồng chém giết lão ta.
Nhưng bình phục tâm tình, trong lòng Sở Mặc lại vô cùng lãnh tĩnh.
Hắn bắt đầu dò xét tất cả công pháp bản thân từng tu luyện và đạo hạnh của mình. Đã từng có một lần hắn đã cho là mình đã nắm giữ hết đạo và pháp đó, cũng cho là mình đã hoàn toàn dung hợp chúng rồi.
Lúc trước trong chiến đấu hắn cũng sử dụng thuận buồm xuôi gió. Cho nên, ngay cả chính hắn cũng không tìm thấy chút kẽ hở nào.
Nhưng cho đến khi chống lại tên lão tổ đám tu sĩ bỏ túi có cái miệng cay độc lại cường đại này Sở Mặc mới hiểu được, chính mình còn kém cực kỳ xa.
Lão giả này thật sự cường đại không ai bằng, đồng thời với việc bức tất cả tiềm năng của Sở Mặc ra còn ép cả nhược điểm còn tồn tại trên người Sở Mặc nữa. Tất cả những khuyết điểm mà trước đây hắn chưa từng phát hiện ra, lúc này đã lộ hoàn toàn ra ngoài.
Bên kia Vu Hồng nhìn đến choáng váng. Gã không phải chưa từng đấu với Sở Mặc. Hai người giao thủ mấy lần, gã cũng chẳng chiếm được chút lợi lộc nào trên người Sở Mặc cả. Đến cuối cùng chỉ có thể tâm phục khẩu phục lựa chọn đi theo Sở Mặc, trở thành một thuộc cấp của Sở Mặc mà thôi.
Nhưng lúc này gã lại đột nhiên phát hiện đạo và pháp trên người Sở Mặc kỳ thực cũng có khá nhiều chỗ sơ hở và khuyết điểm tương đối lớn! Chỉ là chiến lực của Sở Mặc quá mạnh mẽ, lấy cảnh giới của gã căn bản là không ép được Sở Mặc lộ ra những khuyết điểm đó. Đương nhiên cũng sẽ không tìm được sơ hở và nhược điểm của Sở Mặc.
- Lão nhân này... Đây là đang... Dạy dỗ chủ thượng sao?
Cái gọi là kẻ trong cuộc thì u mê, Sở Mặc ở bên kia bị ép tới thê thảm không ai bằng, căn bản là không còn chút hy vọng nào. Nhưng ở trong mắt Vu Hồng hiện giờ lão giả kia dường như đang dạy bảo Sở Mặc. Có rất nhiều lần rõ ràng có thể chớp được nhược điểm mà Sở Mặc để lộ ra để công kích. Nhưng lão vẫn như không hề thấy được, chỉ dùng một cách thức để điểm ra nhược điểm của Sở Mặc, sau đó hời hợt bỏ qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 2401: Đạo như một mặt gương (1)
Chương 2401: Đạo như một mặt gương (1)