Trên một cột cờ khác, Đông Phương Vân Lạc mở mắt, nhìn thấy Đông Phương Hằng Thái. Mặc dù lão căm hận tất cả mọi người nhưng giờ khắc này, lão vẫn không tránh được cảm giác thê lương. Trước đây, lão mắng chửi bọn họ, giờ lại không nói được câu nào.
Đông Phương Hằng Thái cũng nhìn thấy Đông Phương Vân Lạc, ánh mắt lão lộ vẻ bi thương:
- Không nghĩ tới… ngươi lại thành thế này…- Chẳng mấy mà đến lượt ngươi thôi.
Đông Phương Vân Lạc không phải cố ý nói móc, mà giọng nói đầy sự thương cảm.
Đông Phương Hằng Thái nhìn Sở Mặc khoanh chân ngồi trên trời, cắn răng nói:
- Ta nguyện ý dùng toàn bộ tài phú của gia tộc Đông Phương để đổi cho chúng ta được chết thống khoái. Ngoại trừ hai bọn ta, không ai tìm được những tài sản kia đâu.
Đông Phương Vân Lạc cả giận nói:
- Ngươi điên rồi sao? Chết thì chết có gì mà sợ. Ngươi đưa hếtthảy tài sản cho hắn thì hậu nhân của chúng ta làm thế nào?
Đám hậu nhân trong miệng Đông Phương Vân Lạc hiện còn đang bị pháp trận vây ở ngoài, không hay biết gì.
Đông Phương Hằng Thái nhìn Đông Phương Vân Lạc, cười sầu thảm:
- Hậu nhân á? Ngươi nghĩ mấy ngày vừa qua tên tiểu súc sinh này đã làm chứ? Chúng ta đâu còn hậu nhân nữa.
- Hắn làm gì?
Đông Phương Vân Lạc trợn mắt, nhìn chằm chằm Sở Mặc hỏi:
- Ngươi đã làm cái gì rồi?
Sở Mặc không đáp, trực tiếp vận huyền công, lấy Hỗn Độn Hồng Lô, Tam muội chân hỏa bắt đầu luyện hóa đầu của Đông Phương Hằng Thái.
- A…
Cảm giác đau đớn khi bị rút mất nguyên thần khiến Đông Phương Hằng Thái phải hét lên. Dù là người có ý chí kiên cường cũng khó mà chống đỡ được loại đau khổ này.
- Ngươi làm gì thế? Mặc công tử, việc ai làm người nấy chịu. Năm xưa người hủy đi Vương tộc Sở thị là Thái thượng Cổ tổ của mười ba cổ tộc. Dựa vào cái gì ngươi đổ hết lửa giận lên đầu những người vô tội chứ? Như thế thì khác gì bọn ta đâu.
Lâu lắm rồi Đông Phương Vân Lạc không kích động như thế. Từ khi lão chấp nhận số phận, lão đã triệt để từ bỏ mọi thứ, thậm chí, nhìn thấy Đông Phương Thắng, lão còn chẳng buồn nhận mình là tổ tiên của cổ tộc Đông Phương.
Nhưng sâu trong nội tâm, lão vẫn suy nghĩ cho gia tộc, dù gì lão cũng là một trong những lão tổ tông của gia tộc khổng lồ kia. Cốt nhục tình thân đâu thể dễ dàng vứt bỏ, mà thực tế, muốn dứt bỏ cũng khôngđược.
Hơn nữa chỉ có hậu nhân mới giúp ý chí của lão được tồn tại vĩnh viễn. Tính cách, tính tình của lão cũng chỉ có thể biểu hiện qua hậu nhân thôi. Còn hậu nhân thì mãi mãi lão không chết.
Giọng điệu của lão cực giống với giọng Đông Phương Vân Lạc. Lão tự thừa nhận mình là hung thủ, muốn gom hết trách nhiệm vào mình.
Chẳng qua trên đời nào có mấy sự công bằng. Giống như trăm vạn năm trước, đệ tử Vương tộc cũng đâu trêu chọc ai, thế mà họ vẫn gặp đại kiếp bị diệt hết trong chớp mắt. Sở Mặc lười nhìn Đông Phương VânLạc, vẫn tiếp tục luyện hóa đầu của Đông Phương Hằng Thái.
Lão Hoàng đi theo Sở Mặc càn quét ngàn tòa cổ thành của gia tộc Đông Phương, cũng phát tiết được rất nhiều hận ý. Hiện tại, nó yên lặng đứng sau Sở Mặc, nghe thấy Đông Phương Vân Lạc nói, nó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lão tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Khóe miệng Đông Phương Vân Lạc co quắp. Nguyên thần của lão đã bị suy nhược đến tận cùng nhưng lão vẫn gầm gừ:
- Sở Mặc, ngươi nói đi. Ngươi làm như thế thì khác gì việc chúng ta làm năm xưa chứ? Hiện tại chúng ta bị phạt là đúng tội nhưng con cháu của chúng ta đâu trêu gì ngươi, sao ngươi lại không thể tha cho họmột con đường sống chứ?
Lúc này, lão bộc vô thanh vô tức xuất hiện bên người Sở Mặc. Lão bộc nhìn có vẻ trẻ hơn rất nhiều, chỉ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặt lão đỏ lừ, đầu tóc ngay ngắn, quần áo gọn gàng, cử chỉ ưu nhã.
Lão bình tĩnh nhìn Đông Phương Vân Lạc nói:
- Trăm vạn năm trước, khi già trẻ lớn bé, rồi phụ nữ cầu xin, các ngươi có từng nghĩ đến việc tha cho họ không? Sau khi Vương tộc bị hủy diệt, các ngươi cũng có tha cho các đệ tử quay về phế tích để bái tế không? Các ngươi nói những người kia vô tội, thế đã có ai nghĩ đến những người ở Vương tộc cũng vô tội hay chưa? Có ai từng nghĩ tha chongười Vương tộc hay chưa?
Đông Phương Vân Lạc nghẹn lời, lắp bắp:
- Cái này… không giống nhau. Chúng ta làm sai thì hôm nay chúng ta chịu tội. Nhưng Mặc công tử là chính nhân quân tử, sao có thể làm loại chuyện thế này chứ?
- Ai bảo ngươi ta là quân tử chứ?
Sở Mặc đột nhiên ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Vân Lạc:
- Hơn nữa có phải trong mắt ngươi, đám quân tử thì đều đáng chết, đáng bị giết sạch, không được phép báo thù rửa hận. Sau đó lại chỉ vìmột câu oan oan tương báo mà phải buông tha. Ngươi nghĩ thế phải không?
Lão bộc thở dài:
- Bỏ qua cho bọn họ thì ai đi an ủi vô số oan hồn lúc trước đây?
Đám người bị vây trong pháp trận trợn tròn mắt, nhất là Đông Phương Thắng. Ông không nhịn được chảy huyết lệ, lớn tiếng khóc lên.
Các đệ tử của cổ tộc Đông Phương cũng khóc theo, còn có người điên cuồng chửi bới Sở Mặc.
- Sở Mặc, ngươi chính là ác ma, là súc sinh!
- Chúng ta là người vô tội. Thế mà ngươi nhẫn tâm giết cả phụ nữ, già trẻ lớn bé!
- Ngươi làm như thế chắc chắn sẽ bị trời phạt!
Sở Mặc bình tĩnh vung tay lên, nháy mắt dịch chuyển vô số pháp trận.
Các pháp trận vốn đã khủng bố nay còn kinh khủng hơn. Những người ở trong như bị bao vây bởi cơn hồng thủy, lập tức đều biến mấtkhông còn tiếng động. Việc bọn họ có thể làm chỉ là dựa vào pháp khí cố gắng kéo dài chút hơi tàn. Không ai còn hơi sức đâu gây phiền phức nữa.
Đông Phương Hằng Thái vừa kêu rên vừa nói:
- Mặc công tử, ngươi có đồng ý với đề nghị của ta hay không?
Ánh mắt Đông Phương Vân Lạc trở nên đờ đẫn. Đôi mắt chảy ra huyết lệ, lão đột nhiên cười rộ lên:
- Nhân quả tuần hoàn, đúng là báo ứng! Thiên đạo luân hồi à… Hằng Thái, cần gì phải làm thế. Hiện tại muốn chết nhanh làm gì. Cứ ở trên cái cọc này, nhìn bên cạnh có thêm hàng xóm mới, không chừngmột ngày nào đó, Mặc công tử gặp kiếp nạn bị người ta giết chết, như thế chẳng phải chúng ta yên tâm nhắm mắt hay sao.
- Hắn mà gặp nạn á? Đông phương Thái Thượng Vô Cực rồi vị Phật đà ở tây phương cũng đứng về phía hắn, sao hắn có thể gặp nguy hiểm gì được.
Đông Phương Hằng Thái đau thương nói:
- Thái thượng như chúng ta, trước mặt hai vị đó chẳng là cái gì cả. Mọt khi chúng ta chống lại Sở Mặc, hai vị kia sẽ xuất thủ can thiệp. Bằng không ngươi nghĩ chỉ vì một Mặc công tử trở về từ luân hồi kia lại có thể động vào tất cả cổ tộc trong thông đạo sao, chuyện cười à…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 2182: Ai nói ta là chính nhân quân tử?
Chương 2182: Ai nói ta là chính nhân quân tử?