Thúc thúc cụt tay mỉm cười, nói:
- Thực ra, mỗi năm đều có rất nhiều binh lính tinh nhuệ vì nhiềunguyên do mà rời khỏi quân ngũ. Càng là người tinh nhuệ, sau khi trở về nhà càng sống không được như ý. Bởi vì họ đã quen với cuộc sống trong quân ngũ, ngoài những việc trong quân ngũ thì họ cũng không biết bản thân có thể làm được những gì nữa.
Mắt Sở Mặc sáng bừng lên:
- Cho nên
- Cho nên nếu có thể tập hợp những người này lại, chắc chắn sẽ hình thành một lực lượng tương đối khả quan, so với những bang hội thông thường thì phải mạnh hơn vài trăm lần.
Thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói:
- Nhưng muốn làm được việc này thì phải giữ bí mật. Nếu bị bên ngoài biết được, con cháu trong gia tộc tướng quân lại làm những việc như vậy
Sở Mặc gật đầu, khẽ nói:
- Phải, họ sẽ nghi ngờ chúng ta muốn tạo phản.
- Không sai. Cho nên ta không thích hợp làm việc này, nhưng ta có thể liên lạc với những người này. Thúc thúc cụt tay của con năm xưa trong quân doanh cũng có một nhóm đồng sinh cộng tử.
Thúc thúc cụt tay nói, trên người toát ra một luồng khí phách cứ như trở lại những năm tháng ăn gió nằm sương trên chiến trường xưa.- Được rồi. Cụ thể người sẽ làm việc này do con tìm kiếm. Thúc thúc chỉ cần giúp con liên lạc, sau đó giúp con trông nom nhà cửa, con nhất định sẽ giúp Thúc thúc tìm một đại thẩm ngực to, mông to, da trắng nõn.
Sở Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đồ đáng ghét.
Thúc thúc cụt tay bị Sở Mặc chọc cười.
Tiếp đó, thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc nói:
- Còn một việc này nữaSở Mặc liếc nhìn:
- Hạ Kiệt phải không?
Sau khi trở về Viêm Hoàng Thành, cái tên này là một cửa ải mà Sở Mặc không tránh được, hắn là con trai duy nhất của Đại Hạ Thân Vương lại bị Sở Mặc một chân đá cho bán thân bất toại, khiến cho hắn không còn đi lại được. Cho nên Thân Vương Hạ Kinh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Nhưng Sở Mặc của hôm nay đã không còn là chàng thiếu niên trầm tư rời bỏ Viêm Hoàng Thành của hơn nửa năm về trước rồi.Đừng nói là Hạ Kiệt, cho dù là Hạ Kinh có tự mình ra tay đối phó với Sở Mặc, hắn cũng không sợ!
- Tiểu gia chính là Lâm Bạch đại hiệp trên thảo nguyên, hai mươi năm khổ tâm dùng đủ mọi thủ đoạn khiến cho Đại Tề Quốc bị phá hoại kiệt quệ, tự tay phù trì cho một nữ vương trên thảo nguyên. Chả lẽ lại sợ một Thân vương nhà ngươi? Muốn chiến thì tới đây.
Ai ngờ thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc, không nhịn được cười, nói:
- Tiểu tử, cũng không biết sao mà vận mệnh của con tốt như vậy, sau khi con đi, con đoán xem sao? Hoàng Đế không hiểu sao đột nhiên nổi trận lôi đình, bãi miễn chức vụ Thủ Phụ nội các của Hạ Kinh ThânVương. Tùy tiện giao cho một chức vị nhàn rỗi, bây giờ hắn đã mất đi thực quyền rồi.
- Cái gì?
Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại có thể? Con trai hắn ta trước đây ngang nhiên cưỡng đoạt dân nữ giữa đường là có lỗi trước. Nhưng sau khi bị con đánh cho tàn phế, Hạ Kinh lập tức hạ lệnh truy bắt con, khi hắn muốn giết con, chả phải Hoàng Thượng cũng không dám nói gì? Tại sao giờ lại đột ngột bãi miễn chức vụ của hắn ta?
- Có điều này con không biết, cụ thể sự tình ta cũng không rõ lắm,nhưng bên ngoài có tin đồn rằng người dân nữ bị Hạ Kiệt cưỡng bức thực ra không phải là một dân nữ bình thường, mà đó là Tiểu Công chúa nhỏ tuổi nhất được sủng ái nhất của đương kim Hoàng Thượng.
Thúc thúc cụt tay tỏ ra thần bí khi nói:
- Lúc đó Hoàng Thượng không dám động vào hắn ta là vì không muốn làm lớn chuyện. Nhưng sau làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?
- Người mới là nói bậy đó, Thúc thúc.
Sở Mặc nhìn Thúc thúc cụt tay vẻ mặt như không buồn nói.
- Trong những bữa yến tiệc, mấy vị công chúa của Hoàng Thượng con đã gặp qua vô số lần rồi. Còn đứa nha đầu kia, dáng vẻ yếu đuối,trên người không có chút gì khí chất hoàng tộc, sao lại là tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất được sủng ái nhất chứ? Còn việc này nữa thúc thúc có lẽ quên rồi? Hạ Kinh là Thân Vương, hắn ta là hoàng đệ của đương kim Hoàng Thượng, không lẽ con trai hắn ta còn không nhận ra muội muội của mình sao?
Thúc thúc cụt tay lắc lắc đầu, nói:
- Những điều này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng những lời truyền tai đều có căn cứ cả. Nghe nói vị tiểu công chua này từ nhỏ đã được đưa vào Đại môn phái, hơn nữa Hoàng Thượng vẫn luôn giữ bí mật không muốn cho người ngoài biết thân phận của nàng. Cho nên con mới chưa từng gặp. Tên súc sinh Hạ Kiệt cũng không biết mặt, điều này cũng hợptình hợp lý.
- Người từ nhỏ đã bị đưa vào Đại môn phái thì sao lại sức trói gà không chặt?
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt:
- Đừng đùa nữa, xem ra Hạ Kinh Thân Vương đã làm một chuyện khiến cho trời đất phẫn nộ, người người oán thán, khiến Hoàng Thượng nổi giận rồi.
- Hừ Có lẽ vậy. Dù gì cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Thúc thúc cụt tay gãi đầu:
- Nhưng việc này đối với chúng ta mà nói, suy cho cùng cũng làmột tin tốt lành.
- Nói vậy thực chả sai.
Sở Mặc nói.
- Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài một chuyến, xem xem làm thế nào xử lý đống bảo bối này.
Thúc thúc cụt tay hớn hở nói, mắt liếc nhìn Sở Mặc:
- Phải rồi, Thiếu gia đã tìm được một Sư phụ tốt, vừa nhìn đã biết là một cao nhân ẩn dật, đi không thấy ảnh về không thấy bóng, chỉ là tính cách có chút khác người.- Sư phụ của con tính tình hơi lạ, thúc nói với người trong phủ đừng chọc giận ông ấy.
Sở Mặc dặn dò.
Thúc thúc cụt tay gật đầu, vui vẻ bước đi.
Sở Mặc ngồi lại đó, chợt cười nhạt vài tiếng:
- Hạ Kiệt Cha ngươi là Thủ phủ nội các bị miễn nhiệm rồi, xem ngươi còn dám tới gây phiền toái cho ta không? Tiểu gia ta hiện tâm trạng không tốt, mong là ngươi không ngoan một chút, đừng tới chọc giận ta.Nói tiếp, Sở Mặc vẻ mặt đau đớn, muốn khóc mà không có nước mắt, lẩm bẩm nói:
- Nguyên thạch của ta... Số Nguyên thạch đủ để ta tu luyện mấy năm, tất cả đều đi đứt rồi. Lẽ nào chỉ vì để thấy được Sư phụ ta sao? Ngoài loại độc mà Sư phụ trúng phải... Cái khác đều chưa từng thấy. Những loại vô danh... Chết tiệt, ta vẫn nghĩ rằng ta có tiền, nào ngờ trong chốc lát đã biến thành kẻ trắng tay rồi.
- Sở Tiểu Hắc Sở Tiểu Hắc Ha ha ha ha, ngươi lại dám trở về, lẽ nào ngươi không sợ Thái giám Đại Ma vương tìm ngươi kiếm chuyện sao? Ra đây, mau ra đây, lập tức lăn ra đây, Hứa Đại gia của nhà ngươi tới thăm ngươi đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 108: Con muốn yên tĩnh (2)
Chương 108: Con muốn yên tĩnh (2)