Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì.
- Việc của ngươi… đã làm xong rồi à?- Vẫn chưa…
Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói:
- Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?
- Nhưng… ta còn phải về nhà.
Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui.
- Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy.
Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên.
- Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé.
- …Sở Mặc xụ mặt.
- Vậy chuyện của ngươi làm thế nào.
- Để sau đi.
Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.
Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình.
Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này.Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.
Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà.
Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng.Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.
Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình.
- Thấy vui không?
Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ.- Vui chứ.
Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói:
- Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?
- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao?
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
- Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không?
Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại.- Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất?
Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại.
- Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.
Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống.
Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất.
Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.
Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 95: Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (1)
Chương 95: Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (1)