Sở Mặc trước đây không hiểu rõ vị trưởng công chúa Vương đình này, nhưng giờ gặp mặt, trong lòng ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì vị Bảo Liên công chúa này, nhìn vào chỉ hai tám hai chín,chưa đến ba mươi.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ, có bảy tám phần tương tự với Na Y, chỉ khác là trên người nàng tràn đầy sự sống động của nữ nhân đã trưởng thành mới có.
"Tuổi của nàng cũng không lớn... trước đây chẳng phải nói, Na Y phải liên hôn với mấy nhi tử của trưởng lão Hạo Nguyệt sao? Lẽ nào nàng ấy mười mấy tuổi đã sinh con?"
Sở Mặc suy nghĩ trong lòng.
Bàng Trung Nguyên tiến tới bên Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Trước khi trưởng lão Hạo Nguyệt lấy công chúa Bảo Liên từng có một thê tử, sinh hạ được ba nhi tử.
- Sau đấy thê tử của y mắc bệnh qua đời, cầu thân với đại vương, vì thế Bảo Liên công chúa mới gả qua đây, vẫn chưa có con nối dõi.
Sự chú ý của Sở Mặc có chút mẫn cảm. Bàng Trung Nguyên nói những lời này, ít nhiều cũng thấy không tự nhiên, giữa hai lông mày... tựa hồ mang nét ưu thương nhàn nhạt.
"Thì ra là thế."Lúc này, Bảo Liên công chúa đích thân đỡ Na Y với Liệt Ca lên ngựa, sau đó nhìn về hướng Bàng Trung Nguyên, ánh mắt có chút né tránh, tựa hồ như không tự nhiên, nói:
- Bàng tiên sinh, vất vả rồi!
- Công chúa, đây là điều chúng thần nên làm!
Bàng Trung Nguyên hơi khom người, nhẹ giọng nói.
Bảo Liên công chúa gật đầu, nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Tới chỗ ta trước!Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn Bàng Trung Nguyên, Bàng Trung Nguyên lập tức giải thích:
- Công chúa ở đây, có chỗ ở riêng, không có sống cùng với... Hạo Nguyệt trưởng lão.
Sở Mặc ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Có chuyện!"
Theo sau là một đám người, đi xuyên qua kỵ sỹ Ba Đa, chậm rãi hướng sâu vào thảo nguyên.
Từ đầu chí cuối, Bảo Liên công chúa không hề nói với đội trưởng kỵ sỹ tộc Hạo Nguyệt một câu nào, thậm chí, không thèm nhìn y đến mộtcái.
Sắc mặt của Ba Đa cũng hết sức khó coi. Mắt thấy đám người đi càng ngày càng xa, mới thấp giọng quát kỵ sỹ báo tin có gò má ửng đỏ kia:
- Sao ngươi lại đưa cô ta đến đây?
Tên kỵ sỹ kia ủy khuất, nói:
- Trước tới nay công chúa có bao giờ tới chỗ trưởng lão đâu, thuộc hạ có ngờ hôm nay công chúa lại xuất hiện ở đấy, cũng không biết ai để tin tức truyền đi...- Chết tiệt!
Ba Đa cắn răng nói:
- Vậy ngươi gặp trưởng lão chưa?
Kỵ sỹ truyền tin lắc đầu:
- Từ đầu tới cuối, trưởng lão không hề xuất hiện, cả ba vị công tử cũng không thấy đâu...
Ba Đa phẫn nộ nói:
- Đáng chết, nữ nhân này từ lúc gả qua đây, chưa từng nể mặt chúng ta một lần, mẹ nó, công chúa cái rắm!- Đại nhân... cẩn thận lời nói!
Kỵ sỹ truyền tin nhẹ giọng.
Ba Đa nói:
- Có làm sao? Ở đây đều là người chúng ta, chẳng lẽ trong lòng ba vị công tử không nghĩ như thế sao?
- Đại nhân bớt giận, chúng ta quay về báo cáo thôi. Chuyện bên này, chắc ba vị công tử cũng biết rồi.
Kỵ sỹ truyền tin lấy tay chạm vào má, khổ sở nói.
Cứ tưởng là chuyện tốt, có thể nở mày nở mặt trước ba vị công tử, cóai ngờ gặp phải nữ nhân điên Bảo Liên công chúa này, chẳng nói chẳng rằng gì, cho ngay một cái tát.
Ba Đa nhìn kỵ sỹ truyền tin trầm giọng nói:
- Uất ức hôm nay ngươi nhận, ta sẽ nói với đại công tử, cứ để cho bọn chúng ngông cuồng vài hôm, đợi đến lúc trưởng lão thật sự nghĩ thông, hừ...
Nói xong, trên mặt Ba Đa lộ ra một tia cười lạnh:
- Đi!
Đám người nhanh chóng hướng về phương khác bỏ đi.Bảo Liên công chúa mang chất nữ và chất nhi của mình, bay như tên mấy chục dặm cho đến khi thấy một cung điện nguy nga tráng lệ, ước chừng lên đến ngàn mẫu!
Tường cột sơn son trạm trổ, xa hoa lộng lẫy.
Bên ngoài cung điện, còn xây bức tường cao đến hai trượng, chân tường thành còn có một con hào rộng đến vài chục trượng để bảo vệ thành.
Đây quả thực là một tòa thành tinh xảo.Sở Mặc nhìn đến độ có chút ngẩn ngơ, bởi vì kiến trúc này, hoàn toàn không giống với phong cách kiến trúc trên thảo nguyên này, mà lại giống với kiến trúc Đại Hạ.
Kiến trúc trên thảo nguyên thì cũng không tính là phong cách gì đó, chỉ là một lều chiên, lều trại. Cho dù là lều của Vương đình... thì cũng chỉ to hơn một chút... hoa lệ hơn một chút mà thôi.
Bàng Trung Nguyên bên cạnh Sở Mặc giải thích:
- Bảo Liên công chúa, từ nhỏ đã thích văn hóa, đọc kinh văn điển tích, thơ từ của Đại Hạ... đến ngay cả kiến trúc của Đại Hạ cũng thích.Nói xong, Bàng Trung Nguyên than nhẹ:
- Không ngờ, trưởng lão Hạo Nguyệt... tốt với công chúa như vậy, tặng nguyên cho công chúa một tòa cung điện Đại Hạ ở nơi này.
Sở Mặc gật đầu:
- Đúng thế, ở nơi này, muốn xây dựng cung điện, chẳng dễ dàng gì, nguyên vật liệu tìm kiếm cũng khó khăn.
Trên mặt Bàng Trung Nguyên lộ ra một nét cười khổ, âm thanh có chút mất mát:
- Có thể nói tài lực của Hạo Nguyệt trưởng lão... mạnh nhất trên thảo nguyên này, so sánh lúc Vương đình thịnh vượng nhất, của cải tíchlũy chỉ sợ cũng không bằng một phần ba trưởng lão Hạo Nguyệt.
- Lợi hại như vậy!
Sở Mặc ngạc nhiên thán phục, sau đó nhìn Bàng Trung Nguyên nói:
- Giữa tiên sinh và Bảo Liên công chúa...
Sở Mặc chưa nói hết lời, sắc mặt Bàng Trung Nguyên hơi đổi, cắt lời của hắn:
- Lâm công tử, việc này không nên nhắc đến!
Nói xong có thể cảm thấy ngữ khí của mình có chút không tốt, cười khổ giải thích:
- Chuyện này... đây dù sao cũng là địa bàn của trưởng lão HạoNguyệt, có những lời, không tiện nói. Công tử muốn biết, sau này... sẽ có cơ hội.
Sở Mặc lắc đầu cười:
- Không sao, ta cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Trong lòng đã rõ, trước khi Bảo Liên công chúa gả cho Hạo Nguyệt trưởng lão, chỉ sợ có quan hệ rất mật thiết với Bàng Trung Nguyên. Từ thái độ của hai người có thể nhìn ra vài phần.
Phía sau, đoàn người đi theo cầu treo trên hào bảo vệ đi vào nội thành.Bên trong có vô số hạ nhân ra tiếp đón, còn có người phụ trách riêng hướng dẫn kỵ binh đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Sở Mặc bên này, được đãi ngộ rất tốt, một mình độc hưởng một sân viện.
Mà Bàng Trung Nguyên, sau khi vào thành, được người đón đi.
Điều này càng khẳng định suy đoán trong lòng Sở Mặc: Người tới từ Đại Hạ này, giống đại thúc học thức uyên bác tới trung nguyên thưởng thức phong cảnh, cùng với Vương đình công chúa trước đây, chắc chắc có chuyện không thể nói cho người khác biết.Cũng không phải Sở Mặc tò mò việc này lắm, mưu đồ của hắn rất lớn, hắn muốn thay đổi vận mệnh của cả thảo nguyên này!
Bời vậy, từng chi tiết, không thể bỏ qua.
Lão gia tử từng nói: Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ý nói từ những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 57: Cung điện thảo nguyên (1)
Chương 57: Cung điện thảo nguyên (1)