DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thí Thiên Đao
Chương 44: Một đao kinh hồn (2)​

Đám kỵ binh ở phía đằng xa nghe thấy tiếng thét của đồng bọn đều tụ tập lại phía này.

Trong lòng Sở Mặc suy nghĩ: Nếu không có gã xạ thủ kia mà muốn giết đám kỵ binh này thì quả thật dễ như trở bàn tay. Giá mà có thể xử lý gọn tên xạ thủ này thì tốt quá, đáng tiếc y quá xảo quyệt, có lẽ sẽ không để cho ta có cơ hội này. Ta vừa xoay người chạy trốn nhất định y sẽ lại bắn lén ta, còn nếu như ta vẫn ở lại chỗ này thì thế nào cũng bị đám kỵ binh kia bao vây.Trong lòng tiến hành so sánh một chút, Sở Mặc cảm thấy thà rằng bị đám kỵ binh vây quanh, bởi một khi vòng vây được thiết lập, người ngựa hỗn loạn tên xạ thủ kia sẽ không còn dễ dàng bắn lén hắn nữa!

Mà hắn cũng vững tin có thể phá vòng vây của đám kỵ binh để trốn thoát.

Quyết định xong xuôi, Sở Mặc liền không vội thoát đi, dựa vào địa hình bắt đầu chơi trò mèo đuổi chuột với tên xạ thủ.

Đám kỵ binh này đều được huấn luyện kỹ lưỡng, mặc dù thắt chặt vòng vây với Sở Mặc nhưng cũng không tiếp xúc quá gần, mà là tạo nênmột hàng rào từ xa.

- Thật khốn kiếp!

Sở Mặc mắng một câu, đến lúc này hắn có thể khẳng định, bọn người này chắc chắn không phải người bình thường, mà chính là một trong những “thủ đoạn” được Đại Tề bố trí trên thảo nguyên!

- Thằng nhãi kia nhất định đã đột phá Nguyên Quan, nếu không đại đội trưởng sẽ không thể trúng kế của hắn! Mọi người cẩn thận đừng để hắn lại gần, mau dùng cung tiễn đối phó với hắn!

Một gã kỵ binh lên tiếng quát to.Tiếp theo, mấy chục tên kỵ binh liền tháo cường cung trên lưng xuống, nhằm thẳng nơi Sở Mặc ẩn trốn mà bắn.

Vèo vèo vèo!

Mấy chục mũi tên như sao xẹt phóng trong không khí tạo nên tiếng xé gió thảm thiết bắn thẳng về Sở Mặc.

Bóng đêm dày đặc, bọn kỵ binh vì không nắm rõ Sở Mặc đang ẩn thân chỗ nào liền bắn loạn xạ nhằm ép Sở Mặc phải xuất hiện.

Lúc này Sở Mặc lại lộ ra vẻ trầm ổn trưởng thành đáng nhẽ khôngnên xuất hiện ở một người thiếu niên, nằm núp tại một chỗ không hề nhúc nhích!

Mũi tên gần nhất cắm thẳng xuống bên cạnh hắn, cách cơ thể hắn không tới một trượng.

Sở Mặc cảm nhận được một cách rõ ràng nhịp tim của mình đang dần tăng lên, nhưng đầu óc của hắn lúc này lại tỉnh táo như gương sáng.

Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý tự động vận hành, trong nháy mắt khiến Sở Mặc thức tỉnh, toàn thân tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu.Thanh âm từ bốn phương tám hướng vào lúc này đột nhiên biến mất. Sở Mặc khép hờ mi mắt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra trong phạm vi vài chục trượng!

Kể cả vết tích của một con chuột đang kinh hoảng trốn vào hang phát ra cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn!

Vèo!

Một mũi tên bắn ra.

Thanh thế thật lớn, lực đạo thật mạnh!Vậy mà bắn thẳng tới trái tim của Sở Mặc!

Chính là mũi tên của gã xạ thủ vẫn đang âm thầm ẩn nấp!

Nhất định hắn cũng có tài năng trời phú, nhắm vào vị trí của Sở Mặc chuẩn xác một cách bất ngờ.

Mũi tên này so với các loại tên khác không giống nhau, toàn thân một màu lam âm u, không phải do tẩm độc mà xuất phát từ một loại kim loại hết sức đặc thù tạo thành.

Đây là con bài chưa lật cuối cùng của đối phương, muốn Sở Mặcmột nhát chết tươi.

Mũi tên này... sợ là cũng khiến y hao tổn hết sức lực.

Gần như trong phút chốc, trong đầu Sở Mặc xuất hiện những tin tức này, chính hắn cũng không hiểu vì sao đầu óc mình lại có thể tỉnh táo đến như vậy.

Có thể né được không?

Sở Mặc cũng tự hỏi.Tuy rằng hắn đã nắm chắc được quỹ đạo của mũi tên này, nhưng thân thể hắn... khó mà phản ứng được nhanh như đầu óc.

Trong chớp mắt, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhanh chóng... hơi nghiêng sang một bên.

Mũi tên vốn nhắm vào trái tim của hắn lúc này trật đi một chút cắm thẳng vào cánh tay của hắn.

Phập một tiếng xuyên thủng cánh tay của Sở Mặc, cắm chặt vào bụi cỏ.Xoạt!

Cơ thể của Sở Mặc khẽ run lên, cánh tay bị mũi tên bắn xuyên qua!

Máu tươi ồ ạt từ cánh tay trái của hắn tuôn ra.

May là mũi tên này cũng không bắn trúng xương của hắn. Nếu không lực chứa trong mũi tên này thừa sức bắn cho xương cốt tay hắn nát vụn.

Cơn đau mãnh liệt ập đến như thủy triều.Nhưng đầu óc Sở Mặc... lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế!

- Ta cá mũi tên mạnh đến mức này ngươi chỉ có thể bắn ra một lần!

Sở Mặc cắn chặt răng, không xoay người mà trực tiếp cấp tốc rút lui về phía sau.

Lúc ngang qua mũi tên còn cắm trong bụi cỏ liền tiện tay nhổ lên, quát to:

- Ta sẽ nhớ kỹ mũi tên này!---------------

Nói xong, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gần như chỉ kịp chớp mắt, thân hình hắn đã biến mất sau bụi cỏ.

Quả nhiên mũi tên khủng khiếp thứ hai vẫn không thấy bắn ra.

Thậm chí, cả đám kỵ binh cũng không có bất cứ hành động nào.

Mất một lúc lâu sau, từ chỗ cách nơi Sở Mặc trốn hơn trăm trượng mới xuất hiện một người trẻ tuổi.

Xem chừng y chỉ mới khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặcmột bộ quần áo màu xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ngất, lúc này trong con ngươi lạnh lùng của y tràn đầy vẻ kinh ngạc và thắc mắc.

- Thiếu niên này…là từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ cũng xuất thân từ đại môn phái nào đó như ta? Nếu không sao có thể tránh được mũi tên mà ta dùng toàn lực bắn ra?

- Thiếu chủ… Chúng ta … còn đuổi theo không?

Một gã kỵ binh từ lưng ngựa nhảy xuống, tiến đến bên cạnh người trẻ tuổi, hỏi y với vẻ mặt vô cùng cung kính.

- Thôi, không cần đuổi theo, các ngươi cũng không phải đối thủcủa hắn, cần gì phải chịu chết một cách vô ích.

Người trẻ tuổi thở dài một tiếng.

- Lá gan của hắn không nhỏ, ta hiện giờ chỉ có thể làm được một lần… mức công kích cỡ này. Nếu như trình độ bắn cung của ta tu luyện đến tầng thứ hai, có thể bắn ra hai mũi tên như vậy, thì nhất định hôm nay hắn đã phải chết ở đây rồi!

- Thiếu chủ đừng sốt ruột, chắc chắn ngài sẽ thành công nhanh thôi!

Tên kỵ binh này nói.

Người trẻ tuổi khẽ lắc đầu:- Đâu dễ dàng như vậy!

Nói xong lại thở dài thườn thượt, nói:

- Thôi hôm nay coi như chúng ta xui xẻo, gặp trúng khúc xương cứng, mau hậu táng những huynh đệ đã chết, rồi báo tin cho người nhà của họ, nói rằng các huynh đệ đã hy sinh vì đất nước, cuộc sống của họ sau này sẽ do bổn vương chịu trách nhiệm!

- Thiếu chủ nhân từ, có thể đi theo người là may mắn lớn nhất của bọn thuộc hạ.

Tên kỵ binh này nói một cách thật lòng.Người trẻ tuổi kia xua tay, vẻ nghi hoặc trong mắt y vẫn chưa biến mất:

- Thật đúng là một tên nhóc thú vị, nhớ kỹ ta? Ta cũng đã nhớ kỹ ngươi rồi! Đăng bởi: longnhi

Đọc truyện chữ Full