(Hôm nay máy hư, phải mượn máy khác làm nên post text)
Lưu Tử Viễn tiên trưởng, sau khi lên cấp đoán đan kỳ sau đã được gọi là
Lưu Huyền Viễn chân nhân, chính là Quách Huyền Sơn chân nhân môn hạ đệ
tử thân truyền thứ năm. Quách Huyền Sơn chân nhân có đại đệ tử cũng
không đạt tới đoán đan kỳ, nửa đường gãy gánh chết trong một lần yêu thú tập kích. Tam đệ tử có tư chất hữu hạn, ở dung huyết chín tầng kéo dài
mấy năm, cuối cùng thọ nguyên hao hết mà chết. Nhị đệ tử cùng Tứ đệ tử
mặc dù đột phá đoán đan kỳ, nhưng ở ngưỡng cửa lên cấp đoán đan trung kỳ kẹt hơn trăm năm không tiến thêm, hiển nhiên cũng tiềm lực hao hết,
không có hy vọng tiến thêm gì.
Lưu Huyền Viễn chân nhân trước khi lên cấp đoán đan kỳ , cũng là một
dung huyết kỳ tu sĩ nhìn qua hơi bình thường. Dung huyết kỳ tu sĩ nhiều
nhất chỉ có ba trăm năm thọ nguyên, Lưu Huyền Viễn chân nhân hao tốn hơn một trăm năm mươi năm mới thành công lên cấp đoán đan kỳ. Thời gian này so với bọn người Lục Bình là những thứ thiên chi kiêu tử đơn giản chính là một trời một vực.
Nhưng vị Lưu Huyền Viễn chân nhân này thật là một vị ưu tú ngầm ở bên
trong. Hắn tư chất cũng không xuất chúng, nhưng lại có đại nghị lực, đại trí tuệ. Hắn thà hy sinh tu luyện tiến độ của mình, tốn hao hơn trăm
năm mài dũa tu vi pháp lực của mình , tạo ra căn cơ rắn chắc, tích lũy
để uẩn phong phú, cho đến khi Bắc Hải các phái mở ra Hoãn trùng hải vực, Lưu Huyền Viễn chân nhân lúc ấy mới lấy dung huyết hậu kỳ tu vi tạm lộ
khả năng, danh tiếng xếp vào một trong "Bắc Hải mười tám tướng" .
Sau đó nữa, Lưu Huyền Viễn chân nhân hậu tích bạc phát, thành công lên
cấp đoán đan kỳ. Bởi vì tích lũy năm xưa , tu vi tiến cảnh một khi xuất
phát là không thể thu thập. Trong ngắn ngủi mấy chục năm , hắn cũng đã
đột phá đoán đan trung kỳ, đạt tới đoán đan tầng năm tu vi. Hắn ở trong
Chân Linh phái đoán đan trung kỳ đệ tử cũng là người rất có danh tiếng,
là đại biểu điển hình cho hình tượng đại khí vãn thành trong Chân Linh
phái tu sĩ , cũng là Quách Huyền Sơn chân nhân nội định y bát truyền
nhân .
Nếu không phải Lưu Huyền Viễn chân nhân lên cấp đoán đan kỳ thời gian
hơi trễ, hơn nữa trên Bắc Hải tân tú bảng lại có một hạn chế là thời
gian tu luyện không được vượt qua trăm năm. Nếu không, sợ rằng lấy thực lực của Lưu Huyền Viễn chân nhân, chẳng những đã sớm lên bảng, hơn nữa
còn tên nằm ở vị trí hàng đầu.
Hộ đảo đại trận sau khi được Hồ Lệ Lệ sửa chữa xong , Huyền Xương chân
nhân cùng Khúc Huyền Thành chân nhân liền rời đi trước. Trên Hoàng Ly
đảo chỉ còn lại có Lục Bình cùng với chư vị đồng bạn của hắn, còn lại
chính là Lưu Huyền Viễn chân nhân, sư đệ của Trần Luyện - Huyền Đào chân nhân.
Khúc Huyền Thành chân nhân vốn là định dẫn Diêu Dũng đi, bất quá Diêu
Dũng sau khi tỉnh lại cũng kiên trì ở lại Hoàng Ly đảo. Diêu Dũng lấy lý do rất đơn giản: ở trên Hoàng Ly đảo có một luyện đan đại sư ở đó,
thương thế khỏi sẽ có thể nhanh hơn. Khúc Huyền Thành chân nhân nghe thế "Hắc hắc" cười một tiếng, tự mình liền đi trước.
Nghe Lưu Huyền Viễn chân nhân đại khái giảng thuật Thiên Linh sơn đại
chiến trải qua như thế nào. Khi nghe đến Đạo Thắng lão tổ đòi tất cả đảo chu vi ngàn dặm chung quanh Hoàng Ly đảo , tất cả mọi người đều lớn
tiếng mắng. Lục Bình thì hai mắt lừ nhỏ lại, lẻ tẻ tán ra hàn quang từ
ánh mắt bốn ra bốn phía, còn trên người của Ân Huyền Sở tán phát ra vẻ
lạnh lẻo cũng càng thêm nồng đậm.
Nghe tới Thủy Tinh cung Nguyên Quang lão tổ xuất hiện, hơn nữa rõ ràng
là nghiêng lệch về một hướng Huyền Linh phái, tất cả mọi người đều có
chút bực mình. Mặc dù những người nơi này trừ Lục Bình, người nào cũng
đều chưa từng đi Đông hải, nhưng uy thế của Thủy Tinh cung mọi người
cũng đều biết được một hai. Đây là một cự vô phách môn phái so với Phi
Linh phái bốn ngàn năm trước còn mạnh hơn .
Khi nghe đến cuối cùng, Thiên Khang lão tổ ngang trời xuất thế, Chân
Linh phái có bốn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, nhất cử làm kinh sợ
khiến Huyền Linh phái thối lui. Ngay cả Nguyên Quang lão tổ cuối cùng
cũng thức thời rút đi. mọi người lại là một trận hoan hô, trên mặt mỗi
người đều hiện vẻ hỉ khí dương dương, cùng có niềm tự hào vô bờ bến.
Bốn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, ở một khắc Thiên Khang lão tổ xuất
hiện kia, trên thực tế đã tuyên cáo vị trí Bắc Hải đệ nhất đại phái đổi chủ.
Diêu Dũng tâm tính trực sảng, mặc dù một thân trọng thương, sắc mặt vàng khè, nhưng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi:
- Tiên trưởng, Thiên Khang sư thúc tổ lão nhân gia ông ta không phải là
thọ nguyên hao hết sao? Một mực ở trong bổn phái dựa vào thọ đan luyện
chế ra dùng mà kéo dài tuổi thọ sao? Sao lại đột nhiên liền lên cấp pháp tướng trung kỳ rồi?
Đám người Diêu Dũng mặc dù cùng Lưu Huyền Viễn chân nhân đều là Chân
Linh phái tam đại đệ tử, nhưng Lưu Huyền Viễn chân nhân năm đó làm lĩnh
đội tiên trưởng của Chân Linh Biệt Viện phân đội thứ bảy rất được mọi
người tôn kính. Vì vậy, mặc dù bây giờ mọi người phần lớn đã là đoán đan kỳ tu sĩ, nhưng Diêu Dũng cùng mọi người vẫn theo thói quen kêu Lưu
Huyền Viễn chân nhân là tiên trưởng.
Lưu Huyền Viễn chân nhân trầm ngâm một chút, đáp:
- Chuyện cụ thể có thể dính đến bổn phái đại bí mật, chỉ có bổn phái
mấy vị lão tổ biết được. Bất quá ta lại nghe lão sư Quách chân nhân nói
qua, Thiên Khang sư thúc tổ trước đây đúng là đã đến lằn ranh thọ nguyên dùng hết, cũng đích xác là dựa vào thọ đan để duy trì mạng sống. Bất
quá bổn phái ngoài việc tìm kiếm thọ đan trừ cần thiết để duyên mệnh cho Thiên Khang sư thúc tổ ra, còn để dành ước chừng ba mươi năm ngạch
ngoại thọ nguyên. Mà Thiên Khang sư thúc tổ tựa hồ là dùng ba mươi năm
thọ nguyên cái ngạch ngoại tích trữ này thi triển một bộ bí truyền pháp thuật của bổn môn, lấy ba mươi năm thọ nguyên này làm cái giá cao phải
trả, nhất cử mở ra kiếp số của pháp tướng sơ kỳ. Thiên Khang sư thúc tổ
vốn cũng đã là pháp tướng sơ kỳ điên phong tu vi, sau khi vượt qua kiếp
số , chẳng những thương thế khỏi hẳn, còn nhiều hơn hơn hai trăm năm thọ nguyên.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ từng cơn. Lục Bình thì đang cau mày không biết suy nghĩ gì, chốc lát sau mới hỏi:
- Lưu tiên trưởng, bộ bí thuật này ngoại trừ phải lấy thọ đan trân quý
làm cái giá phải trả ra, còn có cái gì không ổn nữa không?
Mọi người biết Lục Bình là luyện đan đại sư, đối với những thứ tiêu hao
thọ nguyên, hóa giải thương thế các loại bí thuật này hiểu và khắc sâu
nhất. Hắn nếu nói có cái gì không ổn, thì chính là có chỗ không ổn thật. Vì vậy, tất cả đều an tĩnh lại nghe Lưu Huyền Viễn chân nhân giải
thích.
Lưu Huyền Viễn chân nhân kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Lục sư đệ quả thật không hổ là là luyện đan đại sư. Lão sư từng nói bộ bí thuật này bản thân chính là cửu tử nhất sanh. Nếu không phải Thiên
Khang sư thúc tổ trước khi bị thương đã đến một bước cuối cùnglên cấp
pháp tướng trung kỳ, thì ngàn vạn lần khó có thể vượt qua kiếp số.
Lưu Huyền Viễn chân nhân nói đến đây ngừng lại một chút, tựa hồ đang hồi tưởng những lời Quách chân nhân đã nói, sau đó mới lên tiếng:
- Bộ bí thuật này đích xác là có một ít vấn đề không ổn. Bất quá lão sư
cũng không nói rõ, tựa hồ là nói Thiên Khang sư thúc tổ mặc dù lên cấp
pháp tướng trung kỳ, nhưng thực tế tuổi thọ lại không so được với những
pháp tướng trung kỳ lão tổ khác.
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Đúng rồi, một bộ bí thuật này là khi Thiên Khang sư thúc tổ thọ nguyên sắp hao hết mới liều chết đánh một trận, ở một khắc Thiên Khang sư thúc tổ lên cấp pháp tướng trung kỳ kia, người thật ra thì đã là tu sĩ
tương đương với một vị lão tổ một ngàn tuổi rồi, thực tế tuổi thọ bất
quá chính là pháp tướng trung kỳ tu sĩ so với pháp tướng sơ kỳ tu sĩ gia tăng hơn hai trăm năm kia mà thôi.
- Cái gì?
Sử Linh Linh có chút thất thố kinh hô:
- Không thể nào, gia gia tu luyện tới bây giờ bất quá hơn bảy trăm tuổi, dựa theo pháp tướng trung kỳ tu sĩ có gần một ngàn hai trăm năm thọ
nguyên, gia gia ít nhất còn có hơn bốn trăm năm tuổi thọ, sao lại , sao
lại chỉ có trên dưới hai trăm năm?
Trước đó mọi người vẫn luôn suy đoán Sử Linh Linh là hậu nhân của vị lão tổ nào, nhưng Sử Linh Linh một mực ngậm miệng không tiết lộ. Mọi người cũng không tiện hỏi nhiều. Hôm nay chính nàng dưới tình thế cấp bách mở miệng nói ra, mọi người bấy giờ mới biết Sử Linh Linh thì ra là cháu
gái của Thiên Khang lão tổ.
Tu sĩ lên cấp đoán đan kỳ có thể lập tức có được năm trăm năm thọ
nguyên. Sau khi lên cấp đoán đan trung kỳ , tu sĩ tăng thêm được một
trăm năm tuổi thọ. Tới đoán đan hậu kỳ, tuổi thọ được kéo dài đến bảy
trăm năm.
Mà tu sĩ một sau khi vượt qua ngưỡng cửa pháp tướng kỳ, thọ nguyên được
tăng tới tám trăm đến một ngàn năm. Mà pháp tướng trung kỳ lão tổ hưởng thọ khoảng một ngàn hai trăm năm. Đến pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ thì, thọ nguyên liền sẽ đạt tới con số kinh khủng: một ngàn năm trăm năm.
Lục Bình thở dài một tiếng, nói:
- Ta tuy cũng không biết bí thuật có nội dung thế nào, nhưng suy đoán
của ta tám chín phần mười là sẽ không sai. Chỉ là không có nghĩ đến Sử
sư tỷ là hậu nhân của Thiên Khang sư thúc tổ. Bất quá đây cũng là chuyện không có biện pháp. Thiên Khang sư thúc tổ năm đó bởi vì thi triển bí
thuật mà thọ nguyên hao hết, nếu không phải dùng thuật này tìm lại được
tính mệnh, sợ rằng bây giờ đã phải vẫn lạc rồi. Thuật này cho dù đem thọ nguyên pháp tướng trung kỳ của Thiên Khang sư thúc tổ tước giảm hơn
hai trăm năm, nhưng dù sao vẫn là còn sống lại. Hơn nữa, cũng không phải là trạng thái trọng thương chờ chết như lúc trước, mà là một vị pháp
tướng trung kỳ tu sĩ danh phó kỳ thật.
Sử Linh Linh cũng biết hiểu Lục Bình nói rất đúng, chẳng qua là chuyện
liên quan đến thân nhân của mình, Sử Linh Linh vẫn không nhịn được sự
kích động. Đám người Hồ Lệ Lệ ở một bên khuyên lơn, lúc này mới khiến
cho Sử Linh Linh bình tĩnh trở lại.
- Bất quá những thứ này đều là chuyện nhỏ vụn vặt, trước mắt là có một chuyện trọng yếu hơn nhiều.
Lục Bình trong lúc nói chuyện, dùng dư quang liếc nhìn Ân Huyền Sở một
cái. Ân Huyền Sở như có phác giác, đầu hơi nhấc lên, nhưng vẫn như cũ lộ ra dáng vẻ lạnh như hàn băng.
Lục Bình hướng Lưu Huyền Viễn chân nhân gật đầu một cái. Lưu Huyền Viễn
chân nhân cũng nhìn Ân Huyền Sở , thầm thở dài , đem những lời trước đó
đã nói với Lục Bình nói lại một lần nữa.
- Cái gì?
Diêu Dũng không để ý thương thế trên người mình, nhất thời nhảy cẩng lên, gầm hét :
- Có lầm hay không, Chân Linh phái chúng ta bây giờ cũng đã là Bắc Hải
đệ nhất đại phái rồi, bốn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, dựa vào cái gì mà phải nghe bọn chúng chứ? Bọn họ nói muốn đem Ân sư đệ giao ra thì
liền giao ra hay sao? Môn phái tại sao có thể làm như vậy, đây chẳng
phải là làm rét lạnh lòng người hay sao?
Mọi người còn chấn kinh vì chuyện Ân Huyền Sở có thân phận hậu nhân là
kết quả của nhân yêu hai tộc kết hợp, thấy Ân Huyền Sở vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ không nhìn ra biểu lộtrên mặt, mọi người liền hiểu hắn mang
trong người dòng máu lai giữa yêu và người là thật, và vào lúc này thì
Diêu Dũng cũng đã liều mạng rống lớn lên như thế.
Lưu Huyền Viễn chân nhân cười khổ nói:
- Diêu sư đệ cẩn thận lời nói, từ xưa tới nay nhân yêu bất lưỡng lập,
đây là đại nghĩa, ai cũng không có cách nào đối phó giải quyết được.
Hiện nay thân phận của Ân sư đệ đã bạo lộ, bổn phái ngay cả thực lực
đứng đầu Bắc Hải, nhưng cũng không chống đở được toàn bộ Bắc Hải tu sĩ
chinh phạt. Huống chi còn có Huyền Linh phái cùng Thủy Tinh cung Nguyên Quang lão tổ âm thầm thôi ba trợ lan. Hiện nay Chân Linh phái ta cây
lớn chịu nhiều gió, tất cả mọi người trong Bắc Hải tu luyện giới đang
nhìn về phía bổn phái. Một khi chúng ta hơi lơ là, đó chính là trận thua cả toàn bàn a!
- Cẩn thận cứt ấy! Cứt đáy cái đời sau của nhân yêu hai tộc!
Diêu Dũng bản thân mang trọng thương, lần này gầm thét xong liền ho khan liên tiếp, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
- Ta chỉ biết là Ân sư đệ là huynh đệ của ta, hắn cho dù chính là một con yêu, đó cũng là huynh đệ của ta.
Ân Huyền Sở cả người run lên, Cơ Huyền Hiên bên cạnh hắn cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhưng không nói lời nào.
Sử Linh Linh nhíu mày một cái, không vui ở một bên nói:
- Diêu sư huynh, Lưu tiên trưởng là được Quách sư bá chỉ điểm tới báo
tin đó. Quách sư bá là chấp sự của bổn phái , người nếu làm như vậy,
chẳng lẽ còn không đại biểu cho một thái độ của môn phái sao? Huống chi
Lưu tiên trưởng hảo ý tới báo tin, huynh đây là đang rống quát hướng tới người nào đây? Huynh sao không đi mắng Đạo Thắng, Nguyên Quang kia, đi
mà rống mấy lão đó đi?
Diêu Dũng mặt đỏ tới mang tai, lại từ dưới đất nhảy chồm đứng lên, hướng Lưu Huyền Viễn chân nhân bái một cái, nói:
- Lưu tiên trưởng, xin thứ cho đệ tử vô lý, đệ tử không phải là nhằm vào người.
Lưu Huyền Viễn cười khổ nói:
- Không sao không sao, chẳng qua là trướcmắt hãy tính làm như thế nào
mới hóa giải cục diện này. Sợ rằng qua không được bao lâu, liền sẽ có
người tới trước lùng bắt Ân sư đệ. Bọn ta nhất định phải trong lúc bọn
chúng tới cửa, phải làm xong những biện pháp ứng phó trước.
Lúc này, Ân Huyền Sở lại đột nhiên đứng dậy, nói:
- Chuyện này cùng mọi người không liên quan, một mình ta tự sẽ đối phó.
Dứt lời định hướng ra ngoài động phủ mà đi, nhưng ngay lập tức trước mắt Ân Huyền Sở có một đạo nhân ảnh thoáng qua, Lục Bình đã chắn trước mặt
của hắn. . . .
Lục Bình ngăn ở trước người của Ân Huyền Sở, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Ân Huyền Sở sững sờ một chút, qua hồi lâu, trong miệng mới rít ra một chữ:
- Trốn!
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Không tệ! Coi như ngươi không mất đi lý trí đi tìm người của Huyền
Linh phái đi liều mạng. Bất quá ta hỏi ngươi, ngươi có thể trốn đi nơi
nào?
Ân Huyền Sở ngẩng đầu nhìn Lục Bình, lúc này mới xem ra nếu như là Bắc
Hải chư phái lấy đại nghĩa nhân yêu hai tộc bất lưỡng lập đi ép Chân
Linh phái giao người, Bắc Hải tu luyện giới này làm gì còn có đất cho Ân Huyền Sở đặt chân. Tới lúc đó, hắn đến chỗ nào cũng đều là một mảnh đầy tiếng kêu đòi đánh đòi giết.
Ân Huyền Sở lúc trước khi đứng bật dậy, đích xác là muốn một hơi đi tìm
người của Huyền Linh phái liều mạng. Vì người của Huyền Linh phái giết
chết mẫu thân của hắn. Phụ thân Huyền Âm Chân Nhân cũng chết bởi vì
người của Huyền Linh phái. Chính hắn lại không dung vào nhân yêu hai
tộc, tự nhiên nổi lên ý niệm chán ghét đời. Nhưng ngay khi Lục Bình
ngăn ở trước người hắn, thời điểm cất tiếng quát hắn "Đi nơi nào", hắn
mới giựt mình tỉnh lại. Trên người của hắn còn đeo huyết cừu của cha mẹ
song thân, quyết không thể đi tự tìm đường chết dễ dàng như vậy. Hắn
phải sống sót. Không để ý hết thảy, phải sống sót, sau đó phải trở nên
mạnh mẽ hơn. Như vậy mới có thể báo thù cho cha mẹ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Linh Cửu Biến
Chương 470: Hai trăm năm thọ nguyên
Chương 470: Hai trăm năm thọ nguyên