Dịch giả: Titan
OVU
Người trước mặt chính là một người mà vị quý khách kia muốn thu mua linh thảo mà không được, sau đó lại giúp những người cùng công tử nhà mình gây gổ.
Người này cùng người trẻ tuổi mới tới kia trao đổi vài câu đơn giản, sau đó liền đem toàn bộ linh thảo quý giao cho tu sĩ trẻ tuổi, rồi sau đó tu sĩ trẻ tuổi giao cho y thứ gì đó, y hơi có chút kích động vội vã rời đi.
Lửa giận của Vương đại công tử bốc lên ba trượng, muốn tiến lên cùng người trẻ tuổi kia nói lý, đột nhiên bị người ngăn trở. Vương đại công tử nghiêng đầu nhìn lại, chính là vị khách quý đưa tay ngăn cản hắn. Vương đại công tử vẻ mặt khí cấp bại phôi tức thời đổi sang một nét khác, cười lớn nói:
- Lương huynh, đây là vì sao?
Tu sĩ mặc trường sam màu bạc lắc đầu một cái, cũng không nói gì, liền đi về hướng người trẻ tuổi.
Lúc này Lục Bình đang tra xét linh thảo trong tay của một vị phàm nhân lão giả. Tu sĩ mặc trường sam màu bạc đi về phía hắn, nói:
- Xem ra vị đạo hữu này cũng là một vị đan sư. Chẳng qua linh thảo trong tay vị lão giả đây chính là vật tại hạ cần để luyện chế một là đan dược, không biết đạo hữu có thể cắt ái không?
- Văn tu thảo rất hữu dụng đối với tu sĩ đột phá bình cảnh, xem ra đạo hữu là muốn luyện chế đan dược hữu ích cho đột phá đoán đan kỳ?
Lục Bình nhìn ngân sam tu sĩ một cái, bình tĩnh hỏi.
Ngân sam tu sĩ ngẩn người, nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt đầy vẻ tôn trọng, nói:
- Kiến thức của đạo hữu quả nhiên không tầm thường, xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào, là môn hạ phái nào? Tại hạ là Lương Thế Lan của Thủy Tinh cung xin có lễ chào.
Lục Bình âm thầm cười lạnh, đây là muốn đưa ra thân phận, lấy thế đè người, vì vậy hắn nói:
- Tại hạ họ Lục, đứng hàng thứ chín, chẳng qua là một tiêu dao tán tu mà thôi, không đáng để nhắc tới.
Lục Bình vừa dứt tiếng, rõ ràng thấy ánh mắt đối phương thoáng nhẹ nhàng một chút, trung niên tu sĩ khác đi bên cạnh đó cũng tùy ý hẳn đi, còn người trẻ tuổi mắng chửi hung nhất lúc nãy nghe vậy cười xì một tiếng, nói:
- Các hạ ở cái thị trường này thật là uy phong, bổn công tử còn tưởng rằng cái phàm nhân phường thị này là sản nghiệp của các hạ chứ.
Lục Bình thấy người này hung hăng phách lối, trong lời nói không có chút cố kỵ nào, đoán biết đây là một hoàn khố đệ tử, có ít kinh nghiệm đối nhân xử thế. Chắc hẳn là con em trong ba đại gia tộc, không muốn đáp lời hắn, mà hướng về phía ngân sam tu sĩ, nói:
- Cũng đúng lúc tại hạ muốn dùng đến Văn tu thảo, thật lấy làm ngại quá.
Ngân sam tu sĩ không nghĩ tới việc khi mình đưa danh hiệu “Thủy Tinh cung” ra, người này vẫn không buông tay. Dĩ nhiên đây không phải là điều mà một tán tu dám làm. Kẻ này không đơn giản!
Lục Bình cũng không ngờ tới chỉ bởi vì hắn xác định Văn tu thảo này là chủ dược để luyện chế “Thất bộ văn đan” trước đó vài ngày hắn mới vừa nhận được đan phương tới tay, cho nên mới cự tuyệt ngân sam tu sĩ, trong lúc vô tình đã bị ngân sam tu sĩ đánh giá cao hơn một chút.
Bởi vì Vương đại công tử chậm một bước, vẫn đứng sau lưng ngân sam tu sĩ. Ngôn ngữ châm chọc trước đó của gã bị Lục Bình phớt lờ, gã đã sớm bất mãn vô cùng. Là con em gia tộc, sinh trưởng trong sự nịnh nọt của người khác, gã thường coi ta là trung tâm của hết thảy sự vật, ngày thường đã quen đi đâu cũng xuất danh rồi. Bây giờ ngôn ngữ của gã không những không được khách quý chú ý, ngay cả tên tán tu trước mặt cũng không coi gã vào đầu, cộng thêm sự tức giận khi tranh chấp cùng đám tán tu lúc nãy, gã tức thời muốn đem hết lửa giận trút lên trên người của Lục Bình.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng biết được mấy cây linh thảo rồi thì có thể giả mạo đan sư. Luyện đan sư bộ ra, dễ giả mạo như vậy sao hả? Huống chi tán tu ngươi cho dù có may mắn trở thành đan sư, làm sao có thể cùng Lương huynh so sánh? Lương huynh xuất thân là luyện đan sư của Thủy Tinh cung, ở dung huyết kỳ liền có thể luyện chế Bán bộ đoán đan kỳ đan dược, đã là chuẩn đại sư. Cây Văn tu thảo cầm đến trong tay người chỉ có lãng phí. Nễ tình người là một người tán tu kiến thức nông cạn, cây linh thảo này ngươi dùng bao nhiêu linh thạch đổi, Vương gia ta sẽ trả nhiều hơn một ngàn linh thạch, cũng coi là giữ mặt mũi cho ngươi rồi.
Lục Bình có chút không giải thích được, một tu sĩ dù cho có hoàn khố khoa trương hung hãn cách mấy, thì tu vị một khi đã có thể đạt tới dung huyết hậu kỳ thì ai không phải là hạng người ý niệm chuyên một cái có thể thông đạt vạn thiên. Nhưng vì sao kẻ này lại ở dưới con mắt mọi người thực hiện cảnh mượn thế khi người, ép mua ép bán như vậy? Đây chẳng phải là rõ ràng muốn tìm kiếm kẻ thù cho nhà mình hay sao?
Phải biết Vương gia cũng không phải là cái loại tán tu gia tộc làm chuyện chỉ mua bán có một vụ rồi đi chuyển tứ tán khắp nơi. Họ là một tu sĩ gia tộc bám đất mọc rễ ở đây, phải chú ý đến môn đình hưng vượng, hòa khí sanh tài. Trong tu luyện giới minh thương ám tiễn, những con em gia tộc này phải từ nhỏ liền bị dạy dỗ quán thấu vào đầu những cái gì có thể làm, những cái gì không thể làm. Và cái chính là những gia tộc tử đệ này không nên chọc đến những người không nên chọc vào, tránh mang đến tai nạn cho gia tộc.
Lục Bình vẫn còn kinh ngạc vì sao vị công tử này muốn chấm đối với mình như vậy, bên kia Vương gia đan sư đã nhẹ nhàng lôi áo Vương công tử một cái, ý bảo y nói quá sẽ đắc tội với người.
Vương đại công tử mới vừa có chút tỉnh ngộ, liền nghe được thanh âm của một cô gái xa xa truyền tới, cười khẩy nói:
- Vương đại công tử thật ghê ghớm a. Ta còn tưởng rằng người phải nói là “Linh thảo này đổi bao nhiêu linh thạch, Vương gia ta tăng gấp bội” chứ, không ngờ chỉ là tăng thêm có một ngàn linh thạch, ngược lại làm tiểu muội quá thất vọng rồi!
Vương đại công tử sắc mặt âm trầm, nói:
- Trương Thắng Khôn, đã tới thì mau hiện thân, không nên lén lén lút lút làm mất mặt Tứ đại công tử của Tam gia thành.
Một trang tiếng cười khanh khách truyền tới. Một nữ tử ăn mặc theo kiểu của nam đi theo một vị tu sĩ ăn mặc theo kiểu du học sĩ tử cùng nhau đi tới. Dọc bên đường đi, mọi người rối rít nhường đường cho hai người này. Dĩ nhiên hai người thân bất phàm, họ phải là con em của Trương gia.
Lại nghe Trương Thắng Khôn nữ giả nam trang nói tiếp:
- Danh hiệu “Tứ đại công tử” này là do chư vị tu sĩ trong Tam gia thành thương yêu thôi. Ta cùng đại ca không cho bản thân mình có thể đảm nhiệm vị trí như thế. Xem ra thì Tu Trúc tỷ tỷ của Lý gia cũng vậy. Ta e rằng trong Tam gia thành chỉ có Vương đại công tử nhớ mãi danh hiệu này.
- “Tứ đại công tử” tại hạ quả thật không dám nhận, tuy vậy tại hạ cũng không dám có muội muội như Trương Thắng Khôn ngươi.
Không biết từ lúc nào, Lý gia Đại tiểu thư Lý Tu Trúc cũng đã đi tới phàm nhân phường thị, ăn mặc trên người bộ đồ trông rất nhanh nhẹn, toàn thân trên dưới lộ ra vẻ anh tự thoải mái.
Lục Bình thừa dịp ánh mắt của tu sĩ trên phàm nhân thị tràng đều bị hấp dẫn bởi bốn tu sĩ trẻ tuổi danh tiếng của Tam gia thành, nhẹ nhàng lui sang một bên.
Hiện tại, tràng diện này càng ngày càng có ý tứ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Linh Cửu Biến
Chương 211: Tứ đại công tử
Chương 211: Tứ đại công tử