DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chân Linh Cửu Biến
Chương 133: Truyền tống trận

Dịch giả: Titan

Lục Bình cảm thấy thú vị tìm một tòa trà lâu cách trang viên không xa, leo lên lầu trên tiện tay thưởng cho tiểu nhị mười khối linh thạch, bảo tiểu nhị tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ kế đường, rót một bầu trung cấp linh trà, thưởng thức nghệ sĩ trong trà lâu kể chuyện "Bắc Hải thần tiên truyện", xem ra cũng rất có vẻ rỗi rãnh dật trí.

Một lúc lâu sau, sắc trời đã tối xuống, hai tên tu sĩ tiến vào trang viên rốt cục một trước một sau đi ra.

Lục Bình sau khi tính tiền, vẫn như cũ xem như không có chuyện gì xảy ra đi theo sau hai người, dựa vào thần thức xa xa theo dõi họ.

Hai người ra khỏi Thu Vân đảo, một đường theo hướng đông phi hành mấy trăm dặm, sau đó đáp xuống trên một đảo nhỏ hoang vu không một ngọn cỏ nhỏ.

Phúc Hải bang dung huyết hậu kỳ tu sĩ trước kia đuổi giết Lục Bình nói:

- Hồng sư huynh, tiểu đệ chi tiến tới đây thôi, sư huynh đi đường cẩn thận.

Nộ Hải đường chủ Hồng sư huynh gương mặt lộ vẻ mệt, hướng tên này chắp tay một cái nói:

- Nguyên sư đệ, lần này Nộ Hải đường của ta giao cho ngươi, đều là do sư huynh vô năng, trúng phải gian kế của yêu thú, Nộ Hải đường ta trăm tên nam nhi thật tốt đánh một trận cũng chỉ trốn về ba mươi tàn binh bại tướng. Lần này trở về trong cung còn phải ở trước mặt mọi người chịu phạt, thật là không có mặt trở về nhìn mặt sư phụ lão nhân gia người nữa!

Nguyên sư đệ thấy Hồng sư huynh tâm tình kích động, vội vàng an ủi:

- Hồng sư huynh không cần như vậy, ai có thể nghĩ đến yêu thú không ngờ trở nên giảo hoạt như vậy. Sư huynh có thể sau khi cùng Bắc Hải tu sĩ đại chiến, còn có thể bảo toàn ba mươi huynh đệ đã rất tốt rồi. Nếu đổi thành tiểu đệ, nói không chừng kết quả chính là toàn quân bị tiêu diệt.

Hồng sư huynh nói:

- Sư đệ không cần an ủi ta, ngươi không phải là không thấy mới vừa rồi Thu Viễn Thiển lão thất phu đó sắc mặt lời lẽ thế nào. Lão rõ ràng là đem trách nhiệm binh bại lần này hoàn toàn đẩy ở trên người vi huynh đem báo lên trong cung. Trong cung lần này bãi miễn chức vị Nộ Hải đường chủ của vị huynh, nói nghe dễ nghe chính là trở về thuật chức, kỳ ra chính là muốn trị tội vi huynh.

Nguyên sư đệ cũng phụ họa nói:

- Thu lão thất phu thật là tiểu nhân, ban đầu cũng là lão hết sức tán thành sư huynh ở chỗ hải phi tàng bảo thiết kế mai phục, phục kích Bắc Hải tu sĩ. Bây giờ ngược lại trúng mai phục của yêu thú, còn đem cháu trai đích tôn của lão cũng chết ở trong đó. Lão không ngờ trở mặt không nhận trách nhiệm, kể cả chuyện cháu mình chết cũng đem hết trách nhiệm đấy ở trên người sư huynh. Thu gia của lão ở Bắc Hải lâu rồi, không biết mình là do ở trong cung đi ra ngoài. Ta thấy lần này yêu thú phục kích rõ ràng là do Thu gia cấu kết Bắc Hải các phái, muốn thoát ly trong cung, tự lập môn hộ!

Hồng sư huynh cũng lắc lắc đầu nói:

- Sư đệ cẩn thận lời nói. Lời này chính là huynh đệ chúng ta tự mình phát tiết thôi, vạn lần không thể truyện đi ra ngoài. Chưa nói Thu gia không thể và cũng không dám tự lập môn hộ, mà Thu gia ở trong cung còn có vị kia tồn tại, sư đệ nói lời này nếu như bị hữu tâm nhân báo lên, đến lúc đó ngay cả Nguyên sư thúc cũng không thể bảo vệ được cho ngươi.

Nguyên sư đệ biết mình nói sai, lập tức lúng túng cười nói:

- Sư huynh yên tâm trở về trong cung đi, có Sầm sư bá ở đó, cho dù trong cung phải xử phạt sư huynh, thì cũng sẽ không quá nặng. Huống chi sư huynh những năm này ở Bắc Hải cũng lập chút chiến công, trưởng bối trong cung không phải là không nhìn vào trong mắt.

Hồng sư huynh gật gật đầu nói:

- Đã như vậy, huynh đệ trong Nộ Hải đường giao cho sư đệ ngươi, khoảng thời gian này cần đặt nặng tu dưỡng sanh tức, khiến cho chư vị huynh đệ khôi phục nguyên khí, một ít công lao cái gì đó không nên tranh nữa. Thứ nhất là Bắc Hải các phái xuất hải tu sĩ bây giờ đã tăng cường đề phòng, thứ hai cũng tránh khỏi bị hữu tâm nhân tính kế.

Nguyên sư đệ tự nhiên biết "Hữu tâm nhân" trong miệng Hồng sư huynh ý chỉ là ai, cười nói:

- Sư huynh yên tâm, sư đệ tu vi cùng năng lực vốn là kém xa sư huynh, vừa đúng chỉ có thể làm một Đường chủ bình thường.

Hồng sư huynh gật đầu một cái, nhấn một cái lên một chỗ dưới mặt nước cạnh bờ biển hoang đảo, chỉ thấy giữa hoang đảo đầy đá đột nhiên vô thanh vô tức trầm xuống phía dưới, hai dung huyết tầng bảy tu sĩ đột nhiên từ mặt đất trầm xuống ấy nhảy ra, thấp giọng quát lên:

- Người nào?

Nguyên sư đệ đưa tay lấy ra một khối ngọc bài sáu cạnh, nói:

- Phúc Hải bang Nộ Hải đường đường chủ Nguyên Thế Không phụng mệnh đưa tiễn đường chủ đời trước Hồng Thế Khuê trở về trong cung.

Hai người chứng thực lệnh bài, phát hiện không lầm, liền nói:

- Truyền tống trận pháp đã chuẩn bị sẵn sàng, một đầu khác của Truyện tống trận đã có người tiếp ứng. * Bất quá vì để che tai mắt người, khoảng cách từ điểm đến so với trong cung cũng không gần.

Hồng sư huynh ra ý bảo đã hiểu rõ, sau đó hai người vừa xuất hiện đi tới hoang đảo trung ương đã biến thành khoảnh đất bằng phẳng. Nơi này khắc vẻ một đại hình Truyện tống trận pháp diện tích chừng mười trượng phương viên. Hai người hai tay giương lên, tổng cộng bốn mươi chín viên trung phẩm linh thạch liền khảm vào bất đồng vị trí ở trong trận pháp.

Lúc này, Nguyên sư đệ đã đem ngọc bài cầm trong tay đặt ở giữa Truyền tổng trận. Hồng sư huynh đúng vào trong trận xong, hai tên tu sĩ đồng thời phát động trận pháp. Một đạo ánh sáng nhạt chợt lóe rồi biến mất, trong trận đã không còn thấy bóng dáng Hồng sư huynh đâu.

Nguyên sư đệ hướng về phía hai tên tu sĩ gật đầu, xoay người hướng đường lúc tới mà trở về. Hoang đảo lại không tiếng động rung lên, ngay sau đó khôi phục nguyên dạng, hai tên tu sĩ cũng không thấy tung tích đâu nữa.

| Một lát sau, trên mặt biển khoảng cách hoang đảo ấy một dặm xa đột nhiên nổi lên một con hải quy khổng lồ. Lục Bình ngồi ở phía trên đó, tỉ mi suy tư điều gì.

Trận pháp khổng lồ như vậy, ba mươi sáu viên trung phẩm linh thạch, chỉ có thể truyền tống một người, điều này hiển nhiên là một đạo siêu viễn truyền tống trận rồi. Chẳng lẽ tên Hồng Thể Khuê muốn đi "Trong cung" đó không phải là ở Bắc Hải? Như vậy rõ ràng Phúc Hải bang là do thần bí thế lực "Trong cung" đó phái đến Bắc Hải rồi. Ngoài ra còn có Thu gia, còn có đoán đan chân nhân ở Phúc Hải bang bị đánh lui, còn có pháp tướng lão tổ không thể làm gì được... hết thảy mọi chuyện đều phảng phất chứng thật điều gì đó?!

Lục Bình mang theo nghi vấn nặng nề, tiếp tục truy tung Nguyên Thế Không còn dư lại một thân một mình. Lục Bình có lòng ở nửa đường tập sát Nguyên Thế Không. Mặc dù y là dung huyết tầng tám cao thủ, nhưng Lục Bình ở dung huyết tầng ba đã cùng y giao thủ, kết quả là hắn từ bị thương nhẹ biến thành trọng thương mới trốn thoát được.

Tuy nhiên, điều này đã khiến cho Lục Bình thấy rõ thực lực của y. Mặc dù y là dung huyết tầng tám tu vi, Lục Bình lại cho là y còm kém xa đối thủ dung huyết tầng bảy tu vi nguyên thủy cự ngạc đã chết ở trong tay mình. Hắn hữu tâm đi đánh kẻ vô tâm, hoàn toàn có thể nắm chắc đem tên này đánh chết.

Lục Bình vẫn còn có điều băn khoăn là, người này mà chết, Phúc Hải bang cùng Thu gia tất nhiên sẽ biết được, Truyền Tống Trận trên hoang đảo đến tám chín phần mười sẽ bị bỏ phá hư đi. Đây là đầu mối duy nhất thông hướng thần bí thế lực "Trong cung" đứng sau lưng Phúc Hải bang. Trong trực giác, Lục Bình cảm thấy cái Truyền tống trận này còn có tác dụng cực lớn có lợi cho mình.

Lục Bình theo dõi Nguyên Thế Không trở về Thu gia trang viên. Dọc theo đường đi, Lục Bình cuối cùng cũng nhịn được không động thủ. Đang khi Lục Bình chuẩn bị rời đi, lại phát hiện Nguyễn Thế Không lại một thân một mình ra khỏi Thu gia trang viên, lần này cũng là nhằm hướng bắc mà đi.

Lục Bình mừng rỡ, từ từ đi theo ở phía sau. Nguyễn Thế Không rõ ràng là không lộ vẻ cảnh giác như lúc trước, có khả năng là bởi vì hoàn thành xong một hạng nhiệm vụ, có chút thư giản. Nguyên Thế Không bay một đường khá tiêu dao, tốc độ hết sức chậm chạp. Khi sắc trời sắp sáng, thì rốt cục đã thấy phía trước mấy dặm có một tòa vi hình đảo, Nguyên Thế Không lúc này mới tăng nhanh tốc độ.

Chính vào lúc đó, sau ót của y đột nhiên có một trận cuồng phong nổi lên. Y không chút suy nghĩ, đầu cúi thấp xuống, một mặt thuẫn trong suốt sáu cạnh đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu, một đôi cự trảo màu xanh chộp lên trên tấm thuẫn chỉ lưu lại trên đó một đạo thanh âm chói tai. Sau đó một tiếng ré kêu to nổi đến, sau một đòn công kích không trúng, một con thanh loan điểu to lớn đập cánh bay hướng thiên không.

Đang khi Nguyễn Thế Không cúi đầu giơ lá chắn ngăn đón, bọt sóng do mặt biển dâng lên đột nhiên có hai đóa dâng cao một chút, nhất thời hóa thành một đôi phi kiếm lần lượt thay đổi phương hướng chém về phía Nguyên Thế Không đang cúi thấp thân người.

Nguyên Thế Không khóe miệng một tiếng cười lạnh:

- Cũng chính là cái kế giương đông kích tây thôi!

Nguyễn Thế Không thân thể rung lên, hai đạo pháp khí phảng phất như phi tiêu đánh ra, đem Phi Dực kiếm đụng lệch phương hướng. Liền khi Nguyên Thế Không dùng thần thức tuôn ra chuẩn bị tìm kiếm sát thủ đang ẩn nấp, thì một cổ sát khí sát phạt sắc bén đã hướng về phía sau lưng y mà đâm tới, sấm sâm hàn khí khiến cho y chân chính cảm nhận được cái gì là có gai ở lưng!

- "Đinh cấp pháp khí!" Nguyễn Thế Không không khỏi hộ lên cả kinh.

Đọc truyện chữ Full