DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 101: Chạy trốn !

Gần kề cái chết, dã cẩu nhớ lại trước đây, nó vốn là ở trong Thiếu Vân Tự một con tiểu cẩu, trong chùa cũng có một cái tiểu cẩu cùng nó chơi rất thân.

Chúng thường tụ tập cùng nhau chạy loạn khắp nơi, vui đùa quên cả trời đất.

Đáng tiếc có một ngày, thiên tai ập xuống, Thiếu Vân Tự khắp nơi là xác chết, từng con mãnh thú cao lớn hơn nó gấp bốn, năm lần ở trong tự điên cuồng giảo sát những người kia mà nó quen thuộc.

Tiểu cẩu lúc đó đã hơi lớn, nhưng nó so với những cái kia mãnh thú vẫn là quá nhỏ bé, nó đánh không lại bọn chúng, không thể bảo vệ được chủ nhân của nó, tiểu cẩu chỉ có thể điên cuồng sủa trong bất lực.

Cuối cùng, cả chủ nhân của nó đều chết, mọi người đều chết. tiểu cẩu sợ hãi bỏ trốn khỏi Thiếu Vân Tự, trong lúc bỏ trốn nó gặp lại đồng bạn của mình, nó cứ ngỡ đối phương đã chết trong trận loạn lạc này.

Hai cái tiểu cẩu cùng nhau bỏ trốn, chúng quá sợ hãi, cũng quá bất lực chỉ có thể rời khỏi nhà cũ của mình lang thang bên ngoài thành một đôi dã cẩu, như chó nhà có tang khắp nơi đi loạn.

Không ngờ sau đó, hai cái dã cẩu thuận lợi lớn lên, lại may mắn ăn nhầm linh quả, mở ra thiên phú tu luyện. 

Nhưng yêu thú tu luyện khó khăn lại dài dòng buồn chán, chúng nó vốn không hề dễ dàng tiến cảnh.

Bao nhiêu năm nay, nó mới chỉ đi tới luyện khí kì một tầng đỉnh phong.

Vận khí của nó giống như là dùng hết vào ngay lúc nó ăn linh quả vậy 

Hôm nay nó cùng đồng bạn đi săn, gặp được mấy cái con mồi nhỏ yếu như sâu kiến, không ngờ lại là khối xương khó gặm.

Nó cùng hai tên nhân loại chiến đấu, nhưng chưa đánh được bao nhiêu, liền bị hai tên này luân phiên đánh lén rơi vào hiểm cảnh.

Tuy mạnh mẽ hơn đối phương, nhưng nó vẫn là bại.

Dã cẩu nhớ lại lúc trước, sao nó cũng không thể như bọn họ, dùng sức mạnh của mình lấy yếu đánh mạnh đi bảo vệ chủ nhân.

Chả lẽ nó vốn vô dụng như vậy?

Không, nó không vô dụng, no rất mạnh!

Dã cẩu không cam lòng, nó không muốn lại trải nghiệm cảm giác bất lực, lại làm chó nhà có tang một lần nữa!

Dã cẩu trong ánh mắt vẻ mờ mịt dần thay đi, ở trong đó bắt đầu lóe lên cầu sinh dục vọng.

Nó không muốn làm một cái vô dụng cẩu, không muốn trải nghiệm cảm giác bất lực thêm một lần nào nữa!

Nó muốn đứng lên, giết chết hai cái này sâu kiến!

Giết hoặc bị giết, không hề có chỗ cho nằm rạp yếu đuối chờ chết!

Dã cẩu lúc này chiến ý trong nháy mắt được đốt lên, nó gian nan lắc lư một chút thân thể của mình.

Tuy trọng thương sắp chết, nhưng nó vẫn dựa vào thù hận cùng không cam lòng điên cuồng thiêu đốt bản thân, nó muốn động, nó phải động.

Hai chân trước bắt đầu đạp đạp đất, thân trên cố gắng gượng đưa lên, nó hoàn toàn không cảm thấy thân dưới, thân dưới của nó đã một mảnh tê rần chết lặng.

Nhưng như thế cũng không đủ để ngăn cản nó, nó muốn đứng dậy chiến đấu, hoặc là bị lập tức giết chết hoặc là giết Triệu Vô Cực, chứ không chờ chết.

Dã cẩu dẫy dụa càng ngày càng mạnh, nó sắp bò dậy thành công.

Triệu Vô Cực thấy vậy trong lòng trầm xuống, con dã cẩu này sinh mệnh lực quá ngoan cường đi?

Hắn bây giờ cả hai tay đều đau nhức khó nhịn không thể tiếp tục sử dụng chưởng pháp cường công dã cẩu, Triệu Vô Cực lập tức hét to:

“ Tiểu Hoàng! ”

Tiểu Hoàng nhanh chóng từ dưới mặt đất xông lên, như một cái sát thủ lão luyện rút ra chủy thủ của mình lập tức hướng dã cẩu lao tới, tốc độ Tiểu Hoàng nhanh chóng vô cùng, gần như biến thành một đạo hắc phong vậy.

Tiểu Hoàng thành danh tuyệt kĩ, đâm cúc!

Dã cẩu lúc này vốn bị đánh trọng thương xương cột sống, đối với thân dưới đã là chết lặng, Tiểu Hoàng chiêu thức bình thường có thể đưa ra tác dụng lớn nhưng vào lúc này lại tỏ ra vô cùng vô dụng, dã cẩu một chút đau đớn đều không có.

Nó quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàng, hai mắt màu đỏ phát ra nhiếp người quang mang, tản ra làm lòng người sợ hãi khí tức. 

Nó nhìn Tiểu Hoàng, trong ánh mắt tràn đầy thị huyết hiếu sát điên cuồng chi ý, lập tức đưa ra chân trước hướng Tiểu Hoàng đập mạnh một cái.

Tiểu Hoàng chiêu thức vừa ra còn chưa kịp thu chiêu, bị đối phương điên cuồng phản kích lập tức không kịp chuẩn bị bị đối phương vỗ trúng.

Trong lúc nguy cấp, nó chỉ kịp lấy chủy thủ làm khiên đưa ra đỡ đi phần nào đó sức mạnh của dã cẩu.

Ầm!

Tiểu Hoàng như một cái diều dứt dây bị đánh văng ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng xem chừng là chưa bị trọng thương, càng là không thể chết ngay được.

Triệu Vô Cực thấy vậy cũng là vô cùng căm tức, Tiểu Hoàng được hắn nuôi bấy lâu còn chưa có ai đả thương nó đây, con dã cẩu khốn khiếp này lại dám!

Cố nén đau đớn, Triệu Vô Cực dùng tay trái còn một chút sức lực vuốt ra phi châm, vận công sử dụng Niêm Hoa Chỉ hướng dã cẩu bắn mạnh mà tới.

Dã cẩu vốn đã sức cùng lực kiệt, phi châm tốc độ bay lại nhanh vô cùng, Triệu Vô Cực không thể nghĩ ra cách gì giúp nó có thể tránh thoát cái này phi châm.

Phi châm cực tốc phá không bay tới, ngắm thẳng dã cẩu.

Chỉ cần phi châm trúng đích, độc tố phát tác, nó chính là dê đợi làm thịt.

Triệu Vô Cực hồi phục lại nội công thời khắc, chính là nó tử kì.

Đáng tiếc, tượng tượng xinh đẹp nhưng thực tế lại vô cùng đau đớn.

Triệu Vô Cực vốn cho rằng một châm tất thành công của hắn có thể dễ dàng đánh bại dã cẩu ngay tại lúc này, biến cố chợt sinh.

Xung quanh dã cẩu thiên địa linh khí bạo động, hội tụ thành một cái tiểu vòng xoáy, trung tâm chính là dã cẩu.

Triệu Vô Cực bởi nội lực đại tổn hao, tay trái không thuận, lại còn đang đau đớn khó nhịn, bắn ra phi châm cũng không ở trạng thái đỉnh cao, bị cỗ linh khí này đánh trúng lập tức đi lệch quỹ đạo, ở bên người dã cẩu xẹt qua.

Triệu Vô Cực hai mắt mở to, hắn không dám tin vào những gì mình đang thấy.

Hắn phi châm thế mà lại trượt? lại là bị linh khí vòng xoáy đánh bay ra?

Triệu Vô Cực cảm thấy thế giới này muốn điên rồi! con dã cẩu lại ở bị hắn đánh trọng thương sắp chết trạng thái đột phá tới luyện khí kì tầng 2,tạo thành linh khí dòng xoáy, tiện thể đánh trượt phi châm của hắn!

Trong lúc tử kì đến gần, ở trong chiến đấu đột phá không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết thiết lập sao? tại sao lại xuất hiện ở một con dã cẩu trên người?

Mà quan trọng hơn, người sắp gặp xui xẻo không phải ai khác chính là hắn!

Triệu Vô Cực lập tức cảm giác trong lòng trầm trọng, ngũ vị tạp trần.

Có chút ăn hoàng liên đắng nhưng không thể nói cho ai.

Nhìn một chút linh lực vòng xoáy đang dần dần ngưng tụ, Triệu Vô Cực có thể nhìn ra một chút môn đạo.

Luyện khí kì hai tầng khác biệt với một tầng ở chỗ có thể ngưng tụ thành linh lực tráo cùng nhưng tụ ra quyền cương kiếm cương, đao cương,... các loại linh lực cương khí, sức tấn công tăng mạnh không chỉ một điểm nửa điểm mà thôi.

Luyện khí kì hai tầng cũng tương đương với nhất lưu cao thủ, nhưng nhất lưu cao thủ gặp phải luyện khí kì hai tầng chỉ có thê bị đánh phần.

Bọn họ sử dụng tiên pháp là hoàn toàn áp chế giang hồ võ giả võ công, cùng linh lực mạnh mẽ áp chế nội lực.

Con dã lang hai bàn chân trước cùng trên người được dòng linh khí xoay chuyển, trên những cái móng sắc nhọn của nó dần dần hiện lên từng tia từng tia mờ nhạt trảo cương, trên người linh khí hộ tráo cũng đã bắt đầu thành hình.

Nhưng yêu thú có một đặc điểm chung chính là chúng ngưng tụ linh lực tráo vô cùng yếu kém thay vào đó chúng nhục thân sẽ được tẩm bổ nhiều hơn, nhục thân trở nên càng ngày càng cường đại hơn.

Quả nhiên linh lực tráo vừa hơi hình thành lập tức phai mờ đi, mà dã cẩu trảo cương cũng là theo thờigian trở nên càng ngưng thực hơn.

Điều làm cho Triệu Vô Cực cảm giác tồi tệ nhất không phải là nó trảo cương có bao nhiêu lợi hại, mà chính là linh khí vòng xoáy đang điên cuồng lao tới phần lưng của nó từ đó gia nhập vào.

Chính là chỗ bị Triệu Vô Cực đánh thương lúc trước, khiến dã cẩu không thể động đậy phần chi dưới vị trí, nó lúc này hai mắt khát máu nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực như thể muốn nói: Chờ nó đột phá xong lúc chính là Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch tử kì!

Triệu Vô Cực thở dài, tuy chưa lãnh giáo nhất lưu cao thủ lợi hại cùng luyện khí kì hai tầng yêu thú lợi hại, nhưng Triệu Vô Cực chỉ là nó lúc trước đều đánh hết sức.

Bây giờ nó đột phá tới luyện khí kì hai tầng,vết thương lại đang được linh khí tu bổ, sợ là hắn đã không còn chút cơ hội nào, Triệu Vô Cực cũng không hề ôm tâm lí may mắn ở trong lòng.

Hắn lập tức ra lệnh cho Tiểu Hoàng: 

“ Tiểu Hoàng đi thôi, chúng ta đánh không lại nó! ”

Tiểu Hoàng rất thông minh, lập tức hiểu ý Triệu Vô Cực. nó lập tức chui vào một cái bụi cỏ gần đó biến mất vô tung.

Nhưng chỉ cần Triệu Vô Cực đi tới đâu nó đều có thể theo tới đó, bọn họ ở giữa đã có cảm ứng lẫn nhau.

Triệu Vô Cực chỉ là cánh tay bị thương mà thôi, hắn chân vẫn là còn nguyên vẹn có thể chạy nhảy bình thường.

Triệu Vô Cực quay lại đối với Từ Tiểu Bạch nói:

“ chúng ta cũng chạy nhanh thôi, chờ đợi một lát thời gian nữa chỉ sợ cả hai phải chết trong tay con dã cẩu này rồi! ”

Từ Tiểu Bạch biết tình hình nghiêm trọng, lập tức gật đầu, hai người hướng về phía đối diện lao nhanh mà đi.

Triệu Vô Cực từ nhẫn trữ vật lấy ra chữa thương đan tiếp tục ăn vào, đây đã là lần thứ ba hắn sử dụng chữa thương đan dược, hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể đang không thể tiêu hóa kịp dược lực, đại lượng dược lực bị lãng phí.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều được như vậy, ở lại đây chỉ có một con đường chết, phải nhanh chóng bình phục nội ngoại thương mới có thể cầu sinh trong tử.

Từ Tiểu Bạch cũng đã hồi phục được một chút nội công, hai người bây giờ đều ở trạng thái tiết kiệm nội lực nên cũng không quá vận chuyển thân pháp mà là đơn thuần chạy nhanh mà đi.

Triệu Vô Cực lấy thêm ra tụ khí đan, liên tục nuốt vào hai viên, cũng đưa cho Từ Tiểu Bạch hai viên.

Hai người muốn chạy càng nhanh thì càng cần nhiều nội lực, muốn có nội lực không cách nào khác là cắn tụ khí đan.

Dã cẩu vết thương trên người nhờ đột phá mà khép lại không ít, đặc biệt chính là nó chỗ xương sống vết thương được đại lượng linh khí tràn vào chữa trị.

Một lúc sau luồng khí xoáy nhỏ lại, dần dần biến mất.

Dã lang cố gắng hoạt động chân sau, nó đối với chân sau đã bắt đầu có thể kiểm soát được lại, vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.

Có thể thấy được lần này đột phá đã cứu nó một mạng, Triệu Vô Cực cũng vì vô lực tái chiến, cũng không nắm chắc giết chết nó nên lựa chọn từ bỏ, quay đầu bỏ chạy.

Dã cẩu lảo đảo đứng lên, nó quen thuộc lại một chút cảm giác cơ thể, vết thương ở lưng vẫn là rất đau, chỉ sợ lần này được chữa khỏi nhưng đã để lại nội thương cực kì nghiêm trọng, ảnh hưởng tới nó tu luyện sau này cực lớn.

Mối thù này có thể không báo sao? đương nhiên là phải báo!

Dã cẩu sủa to một tiếng, lập tức hướng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch bỏ chạy phương hướng đuổi theo.

Dã cẩu từ luyện khí kì một tầng tấn thăng lên luyện khí kì hai tầng tốc độ so với trước đây tăng lên rất nhiều. 

Nó đuổi theo tốc độ cũng làm cho Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực cảm giác được áp lực.

May mắn là nó phần eo bị thương, tốc độ không thể đạt tới tối đa, nếu không Triệu Vô Cực chỉ sợ sẽ bị nó đuổi kịp rôi đánh giết trong chốc lát.

Triệu Vô Cực cũng không quản được nhiều như thế, chiếu theo tốc độ này sợ một lát bọn hắn liền bị đuổi kịp rồi.

Triệu Vô Cực quát khẽ:

“ Sử dụng khinh công! ”

Hai người nãy giờ vẫn là đang ở tích trữ nội lực không buông ra dùng khinh công, nhưng tốc độ của con dã cẩu quá nhanh nhẹn, hai người không muốn chết thì phải chạy càng so với nó nhanh.

Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực tốc độ lập tức bạo tăng, kéo dãn khoảng cách cùng dã cẩu một đoạn, tuy nhiên đây cũng không phải là cái gì lâu dài kế sách, bọn họ nội công đều ở cạn kiệt mức độ sợ răng kéo dài không bao lâu.

Dã cẩu thấy con mồi càng chạy càng xa, nó phát ra một tiếng gấp rút sủa to, hướng hai người bỏ chạy phương hướng càng tăng thêm tốc độ.

Hôm nay nếu không thể ăn thịt uống máu hai tên này, nó không thể thỏa mãn sự thù hận trong lòng.

Một đường truy trốn, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch trên đầu đều hiện lên từng giọt mồ hôi, bọn họ đều đang nghiền ép tốc độ khôi phục nội lực của bản thân để bỏ chạy.

Từ Tiểu Bạch lúc này chợt nói:

“ hay là chúng ta chia ra.... ”

Hắn còn chưa kịp nói hết, Triệu Vô Cực đã ngắt lời:

“Nói cái gì ngu ngốc lời nói, tình trạng của ngươi không thể chịu nổi mãnh thú tập kích chú đừng nói yêu thú, tách ra khỏi ta chính là một con đường chết, có thời gian nghĩ chuyện đó không bằng nghĩ làm sao thoát khỏi con dã cẩu khốn khiếp này đi! ”

Từ Tiểu Bạch có chút do dự, hắn thảm thảm nói:

“ ta ở nhà luôn nghĩ bản thân đã rất mạnh, ra giang hồ cũng là hàng đầu nhân vật, không ngờ lại là gánh nặng cho ngươi! ”

Triệu Vô Cực trừng hắn một chút nói:

“ Chúng ta có phải bằng hữu hay không? ”

Từ Tiểu Bạch rụt rè nói:

“ tính là bằng hữu đi, nhưng chưa quen được mấy ngày à! ”

Triệu Vô Cực gật đầu:

“ là bằng hữu thì bớt nói những lời thừa thãi này, quân tử chi giao nhạt như nước, đâu cần mười năm tám năm mới là bằng hữu, chỉ cần tâm đầu ý hợp liền có thể làm bằng hữu! ”

Từ Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Triệu Vô Cực, dưới chân vẫn là chạy nhanh, hắn lẩm bẩm:

“ bằng hữu, bằng hữu...! ”

Đối với hắn bằng hữu cũng không là xa lạ cái gì từ, nhưng ở Triệu Vô Cực chỗ này hắn mới cảm giác được cái gì là chân chính bằng hữu, cái gì là nghĩa khí của người quân tử.

Lúc vui cùng vui, hoạn nạn không rời bỏ. Đây chính là bằng hữu của Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực có thể giết người tàn nhẫn, có thể lạnh lùng tàn độc, nhưng hắn đối với bằng hữu chính là như vậy nghĩa khí, như vậy thoải mái.

Cho dù Từ Tiểu Bạch lúc này đang là gánh nặng của hắn, cho dù Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch có thể làm con mồi để cho hắn bỏ chạy hắn cũng không hề đi làm thế. 

Như vậy bằng hữu, so với trước đây người khác vì thân phận của hắn mà dùng lời lẽ giả dối tiếp cận làm bằng hữu của hắn mạnh vượt một vạn tám ngàn dặm.

Người bằng hữu này, đốt đèn lồng tìm cũng không thấy!

Triệu Vô Cực, hắn giao định!

Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhu hòa nhìn Triệu Vô Cực, cho dù bây giờ hai người phải chết dưới móng vuốt của dã cẩu, hắn cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy vì quân tử mà chết, trong lòng cũng không vướng bận.

Tuy vậy, có thể sống ai sẽ tìm đường chết.

Hai người vẫn là một mạch chạy nhanh, ở trong rừng cây rậm rạp một mạch lao nhanh không ngừng nghỉ.

Lúc này trời đã tiếp cận sáng, ánh sáng đã thêm phần sáng tỏ nhưng đối với bọn họ thị lực bị ảnh hưởng vẫn là rất lớn.

Hai người chỉ có thể chạy tới đâu hay tới đó, không hề biết phía trước là cái gì tình cảnh.

Dã cẩu càng đuổi càng gấp, hai tên này thật có thể chạy!

Đáng hận hơn là tên kia nhân loại, hắn đánh thương phần eo của mình, khiến mình tốc độ không thể nào phát huy ra được nếu không bọn chúng đã sớm chết.

Nó đối với Triệu Vô Cực hận ý càng ngày càng dâng trào, sát ý càng ngày càng nồng đậm.

Từ Tiểu Bạch lúc này bỗng biến sắc mặt nói:

“ Không tốt, ra nội lực sắp hao hết rồi! ”

Triệu Vô Cực lo lắng nhìn hắn, hỏi:

“ ta đưa ngươi thêm tụ khí đan ngươi có thể cầm cự được không? ”

Từ Tiểu Bạch lắc đầu nói:

“ tụ khí đan lần trước ngươi đưa ta còn chưa tiêu hóa hết ăn thêm vào cũng vô dụng! ”

Triệu Vô Cực nhíu mày, nội công tâm pháp cao thấp vào lúc này thể hiện ra cực kì rõ ràng.

Hắn sử dụng chính là Tử Hà Bất Diệt thần công nội lực cực kì mãnh liệt, tốc độ tái tạo nhanh, tốc độ tiêu hóa đan dược cũng là nhanh.

Hắn một đường di chuyển thêm cắn đan nội công cũng khôi phục vừa đủ tiêu hao, có thể chống đỡ hắn một đường khinh công tới tận bây giờ.

Nhưng Từ Tiểu Bạch công pháp không thể so với hắn mạnh mẽ, tốc độ tiêu hóa dược lực cũng chậm chạp, một thời gian nữa nội lực hao hết Từ Tiểu Bạch chiỉ có thể làm vong hồn dưới trảo của dã cẩu.

Triệu Vô Cực không đành lòng nhìn bằng hữu của mình chết đi oan uổng như vậy, hắn dựa vào kiến thức về những công pháp của mình đã học được, cộng thêm Bất Diệt Kim Thân quyết khẩu quyết chuyển hóa nội lực, bắt đầu trong đầu nhanh chóng vận chuyển, cố gắng mô tả ra một cái mới cách tiêu hóa dược lực, hi vọng có thể đạt tới gần sát Tử Hà Bất Diệt thần công của hanws cho Từ Tiểu Bạch.

Nếu không thể sáng tạo ra mới cách chuyển hóa, sợ rằng Từ Tiểu Bạch chết là cái chắc.

Triệu Vô Cực trong đầu vô vàn kiến thức cùng ý nghĩ đang lần lượt đảo qua, hắn dựa vào tất cả những gì mình học được trước dây cùng bản thân lí giải về võ học đang không ngừn thôi diễn tính toán.

Một lát sau hắn bỗng nhiên vui mừng nói:

“ có cách rồi! Từ công tử, ta đọc khẩu quyết vận công, ngươi ghi nhớ kĩ sau đó vận chuyển theo lộ tuyến ta nói là được! ”

Từ Tiểu Bạch nghe xong cũng là hơi vui mừng, ở vào tình cảnh này chỉ cần Triệu Vô Cực có cách gì hắn đều không ngại đi thử một lần.

Cho dù nội tuyến vận công là không thể làm bừa nhẹ có thể tổn thương kinh mạch nặng có thể tẩu hỏa nhập ma, nhưng hắn tin tưởng Triệu Vô Cực lúc này sẽ không đi lừa hắn.

Từ Tiểu Bạch lập tức nói:

“ Tốt! ”

Triệu Vô Cực nhanh chóng đọc lên một đoạn khẩu quyết, đây là hắn từ kinh nghiệm của mình tổng kết ra được:

“ Khí minh chi điền, thăng lên tam thủ dương kinh, kinh thiếu dương, hồi mệnh trì... ”

Một đoạn khẩu quyết được Triệu Vô Cực nhanh chóng đọc ra, Từ Tiểu Bạch lập tức nhắc lại một lần ngẫm nghĩ nội dung trong đó.

Khẩu quyết cũng không quá khó hiểu, Từ Tiểu Bạch rất nhanh liền nắm bắt được ý chính trong đó, hắn không cần dừng ngồi xuống vận công cũng có thể bắt đầu dựa theo khẩu quyết chuyển hóa nội lực.

Từ Tiểu Bạch hai mắt sáng lên, có hiệu quả.

Hắn hấp thu chuyển hóa dược lực có được tăng lên, hắn tốc độ tiêu hao đã được giảm mạnh, cùng tốc độ luyện hóa gần như.

Như vậy bọn họ có thể tiếp tục chạy, tiếp tục kéo dài.

Con dã cẩu này cũng không thể mãi đuổi bọn họ được, nếu không cùng lắm binh chia hai đường chỉ cần hắn còn có thể chạy sẽ không quá sợ mãnh thú truy sát.

Triệu Vô Cực cũng là vui mừng, không ngờ bản thân kiến thức võ học ngay lúc này có thể phát huy ra tác dụng, hai người trong lòng bớt đi một chút nặng nề, dưới chân cũng là nhanh lên mấy phần.

Từ Tiểu Bạch thì càng là sùng bái Triệu Vô Cực. không chỉ võ lực cao cường, mà bản thân hắn tùy cơ ứng biến khả năng còn vô cùng mạnh mẽ.

Có ngốc cũng có thể nhìn ra vừa rồi là hắn trong lúc nguy cấp đưa ra phương án cứu chữa, tuy đây chỉ là một đoạn khẩu quyết giúp Từ Tiểu Bạch tiêu hóa dược lực nhanh hơn, nhưng như thế cũng đủ quý giá rồi.

Nội công tâm pháp từ xưa đến nay vốn là bí mật bất truyền của từng môn phái, Triệu Vô Cực có thể sảng khoái như vậy tặng cho hắn, để hắn có thể tiếp tục chạy trốn giữ lại mạng sống, đủ thấy hắn nhân nghĩa như thế nào.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực càng thêm thân cận, càng nhìn càng hợp mắt.

Gâu!

Phía sau dã cẩu vào lúc này bỗng nhiên sủa to một tiếng, trong tiếng sủa có chen lẫn hưng phấn chi ý, Triệu Vô Cực ngoái đầu lại khó hiểu nhìn hắn.

Từ trong mắt đối phương Triệu Vô Cực có thể đọc được mấy chữ:

“ các ngươi chết chắc! ”

Hắn khó hiểu, sao đối phương có thể cảm thấy bọn hắn chết chắc đây? từ nãy tới giờ nó không hề có chắc chắn như thế tại sao lúc này lại như vậy?

Suy nghĩ một chút hoàn cảnh của dã cẩu, tuy nó là yêu thú nhưng ở trong hoang dã cũng không quá cường, ở đây hẳn là địa bàn đi săn của nó, nó đối với xung quanh hẳn rất quen thuộc,... chờ một chút, hoàn cảnh quen thuộc.

Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống, lập tức căng mắt ra nhìn về phía trước.

Hắn cố nheo mắt,nhìn về phía xa, quả nhiên trong lòng không muốn cái gì thì cái đó lập tức đến.

Quả nhiên dã cẩu bỗng nhiên hưng phấn là có lí do.

Phía trước chính là một rãnh núi sâu, dựa vào ánh trăng, Triệu Vô Cực có thể thấy lờ mờ bên kia vách núi, cách khoảng bảy mươi mét có hơn.

Người cùng dã thú bình thường tới đây đều chỉ có thể dừng bước,không chỗ trốn chạy.

Dã cẩu chỉ chờ tới lúc này liền có thể dễ dàng thu gặt sinh mệnh của Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.

Hai người đã bị đuổi tới đường cùng, chẳng lẽ phải chết ở đây sao?

Đọc truyện chữ Full