DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Thuyết
Chương 88

Edit: Yunchan

Vân Khâm đứng sững tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn về phía Mạch Trì.

Mạch Trì trông rất bình thản, lúc mới vào đây không hề phát hiện, tới giờ Vân Khâm mới nhận ra trong gian thạch thất này có bày bố một loại trận pháp nàng chưa từng gặp bao giờ, có lẽ nó là trận pháp của Huyền giới, mà người bày trận dĩ nhiên chỉ có thể là Mạch Trì.

Mạch Trì bày ra trận pháp rồi còn tốn công dụ nàng tới đây, chẳng cần nghĩ cũng biết là muốn giam giữ nàng, nhưng có một chuyện nàng vẫn không hiểu nổi.

Nàng nhìn Mạch Trì chằm chằm: “Tại sao?”

Mạch Trì lắc đầu nói: “Nếu còn cách khác thì ta cũng không muốn làm vậy, nhưng hiện tại ta chỉ còn cách này thôi, vì một khi tôn chủ tới Nhân giới thì chuyện làm đầu tiên chính là giết cô.”

Nói rồi y ngừng lại giây lát: “Ta không muốn cô chết.”

Cuối cùng thì Vân Khâm cũng sáng tỏ.

Theo ý của Mạch Trì thì nàng và Huyền giới có một mối dây liên hệ rất khắn khít, trên thực tế thì trước khi trận pháp của Huyền giới khởi động, Vụ Châu của Vân Khâm đã bị quấy nhiễu, bạch long biến mất đột ngột, bản thân nàng cũng có cảm giác bất thường. Người Huyền giới không sử dụng linh lực mà là năng lực huyết mạch, mà đó cũng là năng lực mà nàng đang sở hữu, cho nên câu trả lời cũng đã bày ra rành rành trước mắt, chỉ vì trước đó có quá nhiều chuyện phải lo nên nàng chưa kịp bận tâm về nó thôi.

Nàng im lặng giây lát rồi mới nói: “Ta cũng là người Huyền giới.”

“Không sai, Tiêu gia Huyền giới, tổ tiên Tiêu gia các cô đã từng là một trong tứ đại hộ pháp của Huyền giới, nhưng từ rất lâu trước đây, vị tổ tiên ấy đã chọc giận tôn giả, cướp mất chí bảo Vụ Châu của Huyền giời, cũng nhân lúc Huyền giới mở ra khe hở mà trốn khỏi Huyền giới, tới một hòn đảo nhỏ không người ở Đông Hải Nhân giới.”

Vân Khâm nghe Mạch Trì nói mà trước mắt như vụt qua rất nhiều hình ảnh.

Mạch Trì vẫn tiếp tục giải thích: “Ta ở Trung Nguyên đã rất lâu nên điều ra được khá nhiều chuyện, bây giờ ta nói cho cô biết chuyện này rồi, cô hãy ngoan ngoãn ở lại đây, được không?”

Vân Khâm không hé răng, Mạch Trì vẫn kiên trì: “Hòn đảo ấy rất hoang vắng, chẳng hề có gì cả, nhưng trong lúc tổ tiên Tiêu gia rơi vào tuyệt vọng thì y đã cứu được hai người trên hòn đảo ấy.”

Tới đây Vân Khâm bỗng ngước mắt lên nhìn Mạch Trì chằm chằm như đang nghĩ tới điều gì.

Và gần như ngay lập tức Mạch Trì đã giải đáp nghi vấn của nàng: “Hai người ấy một tên Lương Ung, một là Ngụy Hào.”

“Đảo chủ Thập Châu Lương Ung, Ngụy Hảo.” Vân Khâm trầm giọng lặp lại.

Lão đảo chủ của Thập Châu tên là Ngụy Hào, có rất ít người biết chuyện này.

Song chẳng ai biết rằng đảo chủ đầu tiên của Thập Châu không phải là Ngụy Hào, mà là một người khác.

“Tổ tiên Tiêu gia cứu mạng Lương Ung và Ngụy Hào trôi dạt lên đảo, ba người đều bất phàm, mà tổ tiên Tiêu gia là lớn tuổi nhất trong cả ba, thế là ba người bèn kết tình huynh đệ rồi đặt tên cho hòn đảo ấy là Doanh Châu.” Mạch Trì kể với giọng đều đều, bóc ra từng lớp quá khứ cho Vân Khâm thấy, thậm chí Vân Khâm không tài nào tưởng tượng được y đã điều tra ra câu chuyện xa xưa này bằng cách nào và mất bao lâu.

Mạch Trì nói tiếp: “Chuyện sau đó chắc cô đã biết rồi, Doanh Châu ngày một lớn mạnh hơn, thu nạp rất nhiều người, dần dà đã tạo nên Thập Châu bây giờ.”

Tới đây thì câu chuyện bắt đầu bẻ ngoặc, Mạch Trì nói tiếp: “Từ khi tổ tiên Tiêu gia tới Nhân giới đã luôn ở trên đảo Doanh Châu, y chưa từng nhìn thấy những nơi khác của Nhân giới, thế nên sau một khoảng thời gian dài y đã ấp ủ ý định rời khỏi đó, và y đi thật, để chắc chắn mình sẽ quay về, y đã giao chí bảo Vụ Châu của Huyền giới cho Ngụy Hào, muốn y cất giữ thay mình.”

“Nhưng y không trở lại.” Vân Khâm chen vào: “Vì y đã chết.”

Chuyện về tổ tiên Tiêu gia nàng vẫn thường nghe cha mẹ kể từ hồi còn tấm bé, tổ tiên Tiêu gia bỏ mạng trong trận đấu với Ma giới, cho nên y không thể trở về để lấy lại Vụ Châu, mà Tiêu gia cũng lánh đời từ đấy, trở thành một gia tộc bí ẩn ở giữa lòng Trung Nguyên. Còn chuyện Vụ Châu, tổ tiên cũng chưa kịp truyền lại cho đời sau nên qua bao nhiêu năm tháng mà nó vẫn nằm lại ở Thập Châu, chẳng ai có thể lấy đi cả.

Mạch Trì gật đầu coi như xác nhận lời Vân Khâm nói.

Nét mặt Vân Khâm nặng trĩu, nói tiếp: “Thế nên sau đó Lương Ung mới phái người tới Trung Nguyên thanh trừng Tiêu gia, vì hắn sợ Tiêu gia, nhưng người mà hắn sợ thật ra không phải Tiêu gia mà là tổ tiêu của Tiêu gia.”

“Cho nên khi Canh trưởng đảo nhìn thấy ta mới phản ứng như vậy, cho nên sư huynh nói chỉ có ta mới lấy được Vụ Châu, cứu Canh trưởng lão ra cũng chỉ mình ta làm được, vì huynh ấy đã biết mối liên hệ giữa Tiêu gia với Thập Châu từ lâu rồi.”

Nàng nên nghĩ ra từ lâu rồi mới phải, đường dây mối nhợ ở Thập Châu, một khi Mạch Trì có thể điều tra được thì Mộ Sơ Lương nhất định cũng điều ra được, điều khác duy nhất chính là có lẽ Mộ Sơ Lương không biết tổ tiên Tiêu gia tới từ Huyền giới thôi.

Song Lương Ung thì biết, vì thế Lương Ung mới nói với Mộ Sơ Lương câu đó trên đài ngắm sao, vì trước giờ Lương Ung luôn kiêng kỵ Tiêu gia, cũng kiêng kỵ Huyền giới.

Đến giờ này mọi chuyện mới rõ ràng.

“Vụ Châu là chí bảo của Huyền giới chúng ta, tôn chủ nhất định sẽ đích thân lấy lại nó, mà người có thể sử dụng Vụ Châu như cô cũng tuyệt đối không thoát khỏi sự truy sát của tôn chủ.” Mạch Trì yên lặng chốc lát rồi mới nói tiếp với vẻ mặt nặng nề: “Sơn động này có trận pháp mà ta đặc biệt bày bố, tôn chủ sẽ không thể cảm giác được hành tung của cô đâu, chỉ cần ở lại đây thì cô sẽ an toàn. Trước khi chuyện Huyền giới giải quyết xong thì tốt nhất cô đừng nên ra ngoài.”

Vân Khâm không có ý kiến vì sự thật là nàng không tài nào ra được, tuy nàng biết tình cảnh của mình bây giờ rất nguy hiểm, nhưng nàng còn chuyện khác phải lo.

Nếu nàng không rời khỏi đây được thì Mộ Sơ Lương nhất định sẽ rất lo lắng, nàng đột nhiên mất tích, đồng môn trong Không Thiền phái cũng sẽ lo lắng, hơn nữa nếu Huyền giới đặt chân xuống nơi này thật, mà nàng vẫn không tài nào bước ra, chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn, điều đó khiến nàng không chịu nổi.

Có biết bao người đang gặp nguy hiểm, nàng không thể nào thản nhiên ngồi đây để hưởng thụ sự bảo vệ của ai được.

“Ta phải ra ngoài.” Vân Khâm nghiêm mặt nói với Mạch Trì.

Mạch Trì cũng nhìn trả lại nàng, sau đó lắc đầu buông mắt: “Xin lỗi, ta không thể thả cô ra được.”

“Tại sao?” Vân Khâm vẫn khăng khăng.

Vẻ mặt Mạch Trì thay đổi kỳ lạ, lát sau y mới thấp giọng nói: “Coi như là ta ích kỷ đi.”

Vân Khâm không hiểu, toan lên tiếng hỏi thì Mạch Trì đã lui lại một bước: “Ta còn chuyện phải giải quyết nên phải đi trước, đây là phòng của ta, trong đây có đầy đủ mọi thứ, cô cứ ở tạm đây mấy ngày đi, mấy ngày sau ta sẽ trở lại. Nơi này không ai có thể tìm ra, dù tôn chủ cũng không thể, vì vậy cô có thể yên tâm ở lại.”

Nói rồi y quay lưng đi thẳng, chẳng buồn để tâm tới tiếng la hét của Vân Khâm.

Vân Khâm nhìn bóng của Mạch Trì biến mất ở lối ra sơn động thì cau mày thôi gào thét. Theo lời giải thích của Mạch Trì thì y muốn nhốt nàng ở đây tới khi trận chiến với Huyền giới kết thúc, nhưng loạn Huyền giới này nào có thể chấm dứt một cách nhanh gọn dễ dàng thế được, nàng không muốn ở lại đây trơ mắt nhìn bằng hữu của mình xảy ra chuyện, nàng nhất định phải mau chóng rời khỏi đây.

Nghĩ tới đây Vân Khâm bèn thử đi tới cửa ra lần nữa, nhưng tấm lá chắn vô hình đó vẫn chặn đứng bước chân nàng chẳng chịu suy suyển. Trận pháp này cũng chẳng biết là khởi động kiểu gì, Vân Khâm bèn rút kiếm chém vào tấm lá chắn vô hình đó, tiếc là chẳng khác nào chém vào bông, lực chém đều bị tiêu trừ hết sạch, còn tấm lá chắn thì vẫn chả thèm rung chuyển tí nào.

Thấy tình hình này, Vân Khâm biết ngay trận pháp này không thể dùng bạo lực để chém được, nàng bèn quay lại phòng bắt đầu tìm kiếm dấu vết của trận pháp, dù trận pháp có mạnh tới đâu đi nữa chỉ cần tìm được mắt trận thì sẽ có cách để phá thôi.

Nhưng trận pháp này rõ là kỳ dị, Vân Khâm tìm mãi tìm mãi mà vẫn chẳng có thu hoạch gì. Đây là trận pháp của Huyền giới, có lẽ cũng tuân theo quy tắc của Huyền giới, không những mạnh hơn mà còn khác biệt hoàn toàn với Nhân giới.

Trong sơn động không nhận biết được ngày đêm, Vân Khâm không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu, dù nàng đã lật hết những nơi có thể tìm kiếm nhưng vẫn chẳng tìm ra tí manh mối nào. Nàng bắt đầu nóng ruột, không phải là cho an nguy của mình, mà là Mộ Sơ Lương.

Nàng nhớ trước khi đi mình chưa nói một tiếng nào với Mộ Sơ Lương, cũng không ai biết nàng đi đâu cả, nếu Mộ Sơ Lương phát hiện nàng mất tích thì thể nào cũng rất lo. Mạch Trì nói nơi này không có ai tìm được, nếu nàng kẹt lại ở đây lâu thật lâu thì Mộ Sơ Lương sẽ làm sao, hắn phải đi đâu tìm nàng đây?

Vân Khâm không thể nghĩ tiếp nữa, thậm chí nàng cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một giây nào, chỉ cần nghĩ đến Mộ Sơ Lương là nàng lại lo tới nóng hết ruột gan, muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Nàng bắt đầu nghĩ xem, bây giờ Mộ Sơ Lương đang ở đâu?

Nàng cố vắt óc để nghĩ xem làm sao mới báo tin được cho hắn.

Trong lúc rối bời mất phương hướng, Vân Khâm ngồi xuống bên bàn, nhìn vào án thư cách đó không xa với cặp mắt thẫn thờ. Cảm giác bị nhốt một mình ở đây thật lòng không dễ chịu tí nào, dù là lúc bế quan trong Lăng Quang Tông Không Thiền phái, hay một mình trong thư phòng vùi đầu vào đống chú giải mà Mộ Sơ Lương để lại, nàng cũng chưa từng cảm thấy cô độc, nhưng ở đây ngay lúc này nàng lại cảm nhận được nó một cách rõ rệt.

Rồi đúng lúc này, một giọng nói bỗng vọng vào từ bên ngoài gian thạch thất, lọt vào tai Vân Khâm rõ mồn một: “Sư muội.”

Tiếng gọi này quá quen thuộc, cũng khiến người ta kinh ngạc quá đỗi, Vân Khâm quay phắt đầu lại, đập vào mắt là Mộ Sơ Lương đang đứng bên ngoài thạch thất, một nửa được chiếu sáng nửa còn lại khuất trong bóng tối, ánh mắt khóa chặt lên người nàng.

Sự xuất hiện của Mộ Sơ Lương quá mức đột ngột, đột ngột tới nỗi Vân Khâm cũng phải bàng hoàng, vì trước khi đi Mạch Trì có nói dù là tôn chủ Huyền giới cũng không thể tìm ra nơi này, vậy thì Mộ Sơ Lương phải bỏ bao nhiêu sức lực, mất bao nhiêu thời gian mới tới được đây?

Vân Khâm không hỏi, nàng chỉ nhìn nét mặt Mộ Sơ Lương ở cách đó không xa, nhìn bóng hắn toát ra vẻ ảm đạm dưới ánh đèn thoắt sáng thoắt tối, chỉ bấy nhiêu là đủ biết để tới được đây hắn đã khó khăn nhường nào.

“Sư huynh.” Vân Khâm gọi khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng nhẹ lòng được đôi chút.

Mộ Sơ Lương mỉm cười với nàng, rồi bước nhanh vào trong thạch thất, khi tới trước mặt Vân Khâm, hắn buông ra một tiếng thở dài: “Cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”

Vân Khâm nhìn bóng dáng trước mặt mình, chẳng hiểu sao lòng lại rung động, nhẹ nhàng giang tay ra vòng qua eo người trước mặt, chôn mặt mình vào ngực hắn.

Đọc truyện chữ Full